Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 546: Này là ngươi muốn sinh hoạt sao (length: 8057)

Tuệ Tử đã sớm đoán Thẩm Lương Ngâm không phải là ngọn đèn hết dầu, đối với những hành động của nàng cũng không có gì bất ngờ.
"Vu xưởng trưởng, vậy ngươi tính là sẽ nhận hay không nhận đây?" Tuệ Tử hỏi.
"Ta tính toán...làm theo cách của vợ ta."
"Ta?"
"Vợ ta chính là kiểu người được cho mà còn không biết điều đó, ngươi nhìn gì mà không phục à?"
Tuệ Tử tức giận, hắn nói vậy làm nàng giống như là kẻ rất âm hiểm vậy!
"Để ta giúp ngươi nhớ lại, lời thoại kinh điển của ngươi có phải là: Ta cho ngươi hai lựa chọn, 1 là thế này, 2 là thế kia, sau đó người ta chọn xong, ngươi lại đem cả 1 và 2 lần lượt dùng lên người ta, lý do là, ngươi chưa nói là dùng 1 thì không được dùng 2."
Tuệ Tử nghẹn lời, được thôi, đúng là phong cách của nàng, nàng đôi khi đích xác là có chút âm hiểm, khụ khụ.
"Ta lại không phải người tốt gì, ai nói là nàng cho ta chút lợi thì ta phải nghĩ tốt về nàng? Đây là nàng thiếu nhà máy của chúng ta!"
Vu Kính Đình nói nghe rất hùng hồn.
Tuệ Tử liên tục gật đầu.
Một khi không tự nhận là người tốt, làm việc không có chút gò bó nào, như vậy cũng tốt.
"Chuyện của nàng ngươi cứ xem mà làm đi, ngươi nhắm mắt lại, ta có quà tặng cho ngươi."
Vu Kính Đình nhắm mắt, trong lòng có chút chờ mong.
Hắn biểu hiện tốt như vậy, với hồ ly tinh bên ngoài thể hiện khả năng tự chủ mạnh mẽ, vợ là muốn khen thưởng hắn rồi.
Có lẽ nàng đang cởi quần áo ấy chứ?
Vừa nghĩ tới một lát nữa nàng có thể sẽ ngồi trên chân mình, máu của Vu Kính Đình như muốn chảy ngược.
"Nào, đưa tay đây ~"
Tay Vu Kính Đình vươn ra như hai cái móng vuốt, đến đây đi, để hắn được thoải mái một chút, hả?
Không chạm đến được cảm giác mềm mại như tưởng tượng, tay bị Tuệ Tử nắm chặt, lòng bàn tay hướng lên trên, sau đó, một xấp giấy rơi vào trong tay hắn.
Tưởng tượng càng tốt đẹp, mộng tưởng tan vỡ lại càng tàn khốc.
Vu Kính Đình mở mắt, thấy một xấp đề thi viết tay, đầu óc toàn dấu chấm hỏi.
"Đây là bí kíp luyện thi ta chuẩn bị cho ngươi, tuyệt đối đừng để người khác thấy, thấy sẽ rất phiền phức."
"...Ngươi đừng có mà nghĩ là ta sẽ đi thi đại học chứ? Cái này để làm gì? Chẳng phải là thừa hơi vẽ chuyện sao?"
"Kính Đình, ngươi không thích phỉ thúy đúng không?"
"Ta đâu có giống cha ta, thích cái thứ đó làm gì? Đang nói chuyện học hành, ngươi lôi phỉ thúy vào làm gì?"
Tuệ Tử như không nghe thấy hắn hỏi, tiếp tục hỏi lại:
"Vậy tại sao ngươi lại nghe lời ta, theo biên giới mang về nhiều nguyên thạch như vậy? Tiền chúng ta mua nguyên thạch, trong mắt rất nhiều người, đã là trên trời."
Vu Thủy Sinh khi trở về có mang theo một phần truyền thế tinh phẩm, nhưng trước đó, Tuệ Tử đã cho Vu Kính Đình đi mua gom vào.
"Chẳng phải vì ngươi nói, những thứ này về sau có thể tăng giá, hiện tại nhân lúc chúng ta mua được thì cứ tích trữ thêm chút?"
Vu Kính Đình dù không biết thứ này rốt cuộc có tăng giá được không, nhưng lời Tuệ Tử nói, hắn nhất định sẽ nghe theo.
Tuệ Tử bảo hắn mua gom, hắn liền mua gom.
"Đọc sách cũng vậy thôi, hiện tại ngươi có thể thi vào trường tốt, sao không thi? Qua hai năm này, chờ đến khi ngươi cảm thấy được sự quan trọng của tri thức, muốn quay đầu lại thì mấy trường đại học tốt đã không còn là nơi ngươi có thể thi vào nữa rồi."
"Nói cứ như bây giờ ta thi được chắc..."
Vu Kính Đình lật chồng giấy Tuệ Tử viết, thật dày một xấp, dày cỡ nửa viên gạch, mang ra đập người, nói không chừng có thể khiến người ta chấn động não.
"Ngươi làm được, tin ta đi Kính Đình, bây giờ chúng ta đang ở trong một thời đại đặc biệt, vừa mới khôi phục thi đại học không lâu, thi cử cũng không đổi mới gì, những thứ thi đều rất đơn giản."
"Ngươi mà gọi mấy cái này là đơn giản hả?!" Vu Kính Đình vẩy vẩy tập giấy trên tay, hắn ở lớp học đêm cũng đã bù một khoảng thời gian rồi, nhưng nhìn mấy thứ này vẫn là thấy rất vất vả.
Rất nhiều công thức, như là thiên thư, công thức có lẽ nhận biết hắn, nhưng hắn không biết công thức.
"Tin ta đi, cái này đã là đơn giản nhất rồi."
Tuệ Tử không có nói dối.
Mấy chục năm sau này, độ khó của đề thi đại học sẽ tăng lên, bây giờ mang đề thi ra thời sau này, học sinh cấp hai còn có thể làm được hơn nửa.
Đây là vì vừa mới khôi phục thi đại học, tài nguyên giáo dục tương đối khan hiếm, nhân tài cũng quá ít.
"Với sự hiểu biết của ta về ngươi, trong bốn tháng, ngươi hiểu hết chỗ bí kíp này của ta, ta không thể đảm bảo ngươi cùng ta thi vào một trường, nhưng ngươi sẽ có chỗ học."
"Một tờ giấy báo nhập học, đối với ngươi quan trọng vậy sao?" Vu Kính Đình hoàn toàn không hiểu, Tuệ Tử kiên trì như vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Nhà hắn hiện tại lại không thiếu tiền, thậm chí hắn đã làm đến xưởng trưởng.
Cho dù là nàng tính vào kinh đọc sách, vậy thì hắn cũng có thể tìm việc gì đó làm, kiếm tiền còn có ý nghĩa hơn chứ?
"Một tờ giấy báo nhập học không phải là thứ quan trọng nhất, đối với tương lai của ngươi mà nói, có lẽ chỉ là một trang giấy."
"Vậy mà ngươi còn bắt ta vì một trang giấy mà ngồi tù mấy năm à?"
Đối với Vu Kính Đình mà nói, đi học cũng giống như ngồi tù.
"Học bạ chỉ là giấy, nhưng những tư duy ở đại học sẽ ảnh hưởng đến ngươi cả đời, rất nhiều người ra trường liền oán trách, nói những thứ đã học đã không nhớ, cảm giác học vô ích, nhưng sự chuyển biến trong tư duy do đọc sách mang lại lại là hưởng thụ cả đời, đường đi tương lai của ngươi còn dài, hơn nữa nhất định sẽ huy hoàng hơn người khác, mà ta chỉ muốn con đường huy hoàng của ngươi sẽ rộng hơn một chút."
Đọc sách giống như người ta ăn cơm, cơm ăn hôm qua đều biến thành chất dinh dưỡng đẩy ra ngoài, nhưng ai có thể nói là ăn cơm chùa?
Tuệ Tử sở dĩ muốn lôi kéo Vu Kính Đình vào trường học, là vì đặt nền móng vững chắc cho gia tộc sau này.
Bước này, không phải vì hai mươi năm trước mắt, mà là vì hai mươi năm sau, để thuyền nhà nàng còn không bị thời đại đào thải, vững vàng mà chạy, cho đến khi bồi dưỡng được đám con cái thành tài, thuận lợi tiếp nhận.
Nói ra thì chỉ mấy câu như vậy, nhưng để làm được không hề dễ dàng.
Cải cách mở cửa nhất định sẽ khiến cho một số người đi trước, nhưng khi dòng nước lớn ập tới, lại có bao nhiêu kẻ có tiềm năng bị vỗ vào bờ cát, sóng lớn đãi cát, những người còn lại nhất định là những người có vận may, có thực lực và có cả nội tình, được trời chọn lựa.
Vu Kính Đình có vận may và cả thực lực, chỉ là thiếu nội tình, mà vấn đề này có thể giải quyết bằng cách đi học, Tuệ Tử khi quay về đã định trước mục tiêu.
Nàng không muốn một mình đơn độc bay, bay quá cao sẽ rất cô độc, nàng muốn nắm tay người đàn ông nàng yêu cùng nhau, hai người cùng chung tần số, sau này cũng sẽ không đau khổ vì không có tiếng nói chung.
"Ba năm tới, kinh tế từ đầu đến cuối sẽ ở trong trạng thái giằng co giữa việc buông lỏng và không buông lỏng, không gian phát huy của cá nhân chúng ta sẽ không lớn, ngươi hoặc là vẫn như trước, lén la lén lút làm mấy cái buôn bán nhỏ mua thấp bán cao, hoặc là như bây giờ, làm xưởng trưởng nhìn thì oai phong."
"Nhìn thì?" Vu Kính Đình nghe ra có ý ngoài lời trong câu nói của nàng.
"Nhà máy này cho dù lớn đến đâu, hiệu quả tốt đến đâu, ngươi nhận từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một khoản lương chết, phương án mà Thẩm Lương Ngâm lần này mang đến, hai bên cũng không sai biệt lắm…"
Tuệ Tử rút bàn tính, lách cách một hồi rồi cuối cùng tính ra được một con số lớn đến kinh người.
"Nhiều tiền như vậy, đều là của nhà nước, không liên quan gì đến một đồng của ngươi, có lẽ sẽ có người tặng quà, nhưng ngươi không được nhận, ngươi mà nhận là sai, rất nhiều người muốn bắt thóp của ngươi đấy Kính Đình, đó là cuộc sống mà ngươi đang theo đuổi sao?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận