Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 366: Tứ ca, về nhà a (length: 8176)

Sữa mẹ nuôi con có vô vàn cái tốt, nhưng phiền phức cũng không phải không có.
Cũng ví như hiện tại.
Tuệ Tử ra ngoài quá lâu, sữa tràn cả ra ngoài.
Quần áo đều ướt đẫm.
Nàng ghé vào tai Vu Kính Đình nhỏ giọng nói mấy câu, Vu Kính Đình không nói hai lời, cởi áo khoác của mình, khoác lên người Tuệ Tử.
Cảnh này, rơi vào mắt Hồ Tứ gia cùng Tiểu Lục đang bí mật quan sát ở đằng xa.
Hồ Tứ gia và Tiểu Lục sau khi chạy khỏi nhà khách, vẫn luôn không đi xa.
Hành lý của bọn họ vẫn còn ở nhà khách, tính toán quay lại vào lấy ra.
"Tứ gia, chúng ta đâu phải thiếu tiền, sao phải chạy như ăn trộm vậy?" Tiểu Lục lẩm bẩm.
Tứ gia liếc hắn một cái bằng ánh mắt tà mị quyến rũ.
"Đây là chuyện tiền bạc sao? Chúng ta cứu con nhỏ đó, bọn họ còn đòi tiền của ta, dựa vào cái gì? Đại gia ta nhiều tiền, nhưng đâu thể phung phí!"
". . . Thật ra ngài chỉ là keo kiệt thôi chứ?" Tiểu Lục nhỏ giọng nói.
Tứ gia lăn lộn nhiều năm như vậy, đúng như hắn nói, rất nhiều tiền, thế nhưng vô cùng bủn xỉn.
Tâm nhãn lại nhỏ, luôn có vài ba cái logic kỳ quái.
Cũng ví như lần này, vì truy tra kẻ trộm đổi ban chỉ của hắn, một đường theo biên giới ngồi xe lửa đến, không vì cái gì khác, chỉ vì bắt được người lưu lại giấy báo, đánh cho một trận no đòn.
Đường đi tiêu xài này, cũng gần bằng giá trị một chiếc ban chỉ phỉ thúy.
Nhưng Tứ gia nói — "Làm người, không tranh miếng bánh bao thì tranh khẩu khí!" Tứ gia dùng tay vuốt vuốt tóc, hung hăng nói.
Ánh mắt hắn vẫn đặt trên người Vu Kính Đình và Tuệ Tử đằng xa.
Thấy hai vợ chồng trẻ càng chạy càng xa, đáy lòng như thể có một chỗ nào đó bị hẫng.
"Ê, cái tên kia khoác áo cho cô vợ làm gì vậy? Đâu có lạnh." Tiểu Lục không nhìn rõ mặt Vu Kính Đình, nhưng lại có thể thấy được động tác của hắn.
"Mày cái đứa chưa lấy vợ thì biết gì, vợ hắn chắc là mới sinh con, cho bú."
"Hả? Tứ gia, ngài có vẻ cũng lưu manh ấy nhỉ, ách, ý tôi là, ngài cũng có vợ đâu?"
Chó độc thân Tiểu Lục vừa ngượng ngùng vừa buồn bực nói.
Ánh mắt Tứ gia theo vợ chồng Vu Kính Đình ngày càng xa, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự, trong đầu tựa như hiện ra những hình ảnh tương tự.
"Tứ ca, quần áo ta ướt rồi, làm sao đây?"
"Không sao, khoác của ta này."
"Lỡ như bị hương thân chê cười thì làm sao?"
"Thảo! Ta xem ai dám cười vợ của ông đây, ta đánh nát đầu hắn!"
Đoạn đối thoại không đầu không cuối hiện ra trong đầu Tứ gia, tựa như từng xảy ra rồi.
"Tiểu Lục, lúc nãy con nhỏ kia, gọi những gì mày có nghe rõ không?" Tứ gia hỏi.
Tiểu Lục gãi đầu.
"Tứ gia, tao nghe không hiểu tiếng ở đây cho lắm, chỉ nghe được mấy câu, hình như cô ta nói ngài là ông nội của cô ta, cứ gọi nhà máy bia, lớp học buổi tối gì đó."
Dù tiếng Quan Thoại vùng Đông Bắc đã rất gần với tiếng phổ thông, nhưng đối với những người sống ở vùng biên giới mà nói, vẫn còn rất nhiều chỗ không hiểu, bọn họ ít có cơ hội dùng tiếng phổ thông.
"Nhưng chữ nào tao cũng nghe hiểu cả." Hồ Tứ gia đột nhiên dùng tiếng Đông Bắc rành mạch nói với Tiểu Lục, "Đồ ngốc nghếch."
Không có ai dạy hắn tiếng Đông Bắc, nhưng hắn lại biết nói.
"Tứ gia, ngài nói gì vậy?"
Tiểu Lục ngơ ngác.
Tứ gia thỉnh thoảng lại buột ra mấy câu ai cũng không hiểu, khẩu âm giống y hệt những người ở đây.
"Không nói nổi với thằng đần này, thôi đi, đừng nhắc chuyện này nữa, mau lấy hành lý đi, đúng rồi, cái thằng nhóc ăn trộm ban chỉ của ta, mày còn nhớ tướng mạo không?"
"Nhớ rõ, nó cao đặc biệt, đánh người thì đau đặc biệt!"
Tiểu Lục vừa nhắc tới chuyện này liền thấy bực.
Hắn lúc trước bị Tứ gia phái đi đánh tên khốn đó, kết quả tên đó quá xảo quyệt, xoay Tiểu Lục và đám người thành vòng vòng, cuối cùng còn trói bọn họ lại đánh cho bầm dập.
"Mặt nó hóa thành tro tao cũng nhớ!"
"Tốt! Mai tao tìm hắn, xem hắn còn ngông cuồng nữa không, bảo cái gì là bố tao, ha ha."
Tứ gia ép bản thân chuyển sự chú ý đến việc trả thù, nhưng trong lòng lại quanh quẩn giọng nữ khàn khàn, hết lần này đến lần khác gọi tứ ca của hắn.
Trong đầu tựa như có một bóng hình mơ hồ, đang liên tục gọi hắn về nhà.
Tứ gia chợt nhớ tới lời Tuệ Tử vừa gọi.
Con nhỏ đó tự xưng là con dâu của hắn, nói hắn tên Vu Thủy Sinh, ở đây có một căn nhà. . .
Tứ gia cảm thấy cô gái xinh đẹp đó có một đôi mắt trong veo, không giống kẻ điên nói sảng.
Lẽ nào ông nội của cô ta, rất giống hắn?
"Nhà máy bia, lớp học buổi tối. . . Tiểu Lục, mai tiện đường tra hai cái này một chút."
"Tứ gia, chẳng lẽ ngài tin lời con nhỏ đó tùy tiện gọi hả? Nó có lẽ chỉ muốn được ngài cứu, cố tình nhận bừa thôi?"
"Bảo mày tra thì tra, nói nhiều thế làm gì? Đồ ngốc nghếch..."
Trải nghiệm nguy hiểm thăng trầm của Tuệ Tử, khiến Vu Kính Đình vẫn còn kinh hãi.
Hai vợ chồng bàn bạc với nhau ở bên đường, vẫn quyết định kể chuyện này với Vương Thúy Hoa.
Dù chuyện này có hơi sốc với Vương Thúy Hoa mới phẫu thuật.
Nhưng Tuệ Tử và Vu Kính Đình đều nhất trí cho rằng, lúc này Vương Thúy Hoa cần tin tức tốt này.
Vương Thúy Hoa trước đó đã biết Vu Thủy Sinh có khả năng không chết, nhưng từ đầu đến cuối vẫn hoài nghi, hết lần này đến lần khác hy vọng, rồi lại hết lần này đến lần khác thất vọng.
Giữa những hy vọng và thất vọng kéo dài, bà chịu áp lực quá lớn, có lẽ lần viêm ruột thừa này cũng có liên quan đến việc tìm kiếm Vu Thủy Sinh.
Để bà tiếp tục dằn vặt như vậy, Tuệ Tử rất sợ bà sẽ mắc bệnh khác.
Phụ nữ nóng giận kéo dài, tuyệt đối không tốt cho sức khỏe.
Lúc này, phòng bệnh đã loạn cả lên.
Hai đứa nhỏ không chịu uống sữa bột, khóc đến đỏ cả mặt.
Vương Thúy Hoa vẫn liên tục truy hỏi Vương Hủy, hỏi Tuệ Tử và Vu Kính Đình đi đâu.
Thậm chí uy hiếp Vương Hủy, nếu không nói bà sẽ xuống đất nhảy đại thần, giật bung vết mổ ra mới thôi.
Vương Hủy nào gặp cảnh tượng lớn thế này, không chịu nổi áp lực.
Vương Thúy Hoa nghe xong con dâu mất tích, cuống đến nỗi bất chấp cả vết thương, ngồi dậy đòi về nhà túm cổ cô, Vương Hủy đầu đau như búa bổ, cùng Giảo Giảo mỗi người một bên ngăn cản.
"Đừng ai cản ta! Con dâu ta mà không thấy, nhà ta coi như tan nát! Ta nhảy một điệu xem có tìm nó về được không!"
Vu Kính Đình đứng ở hành lang đều nghe thấy giọng bà mẹ già.
Vài bệnh nhân ở các phòng khác khó chịu thò đầu ra, nhìn xem nhà ai có bà mẹ già hung dữ thế, đêm hôm khuya khoắt không ngủ còn gào thét ở bệnh viện!
"Xin lỗi mọi người, mẹ tôi, ở chỗ này hơi có chút vấn đề." Vu Kính Đình liên tục xin lỗi người ta.
Tuệ Tử nhỏ giọng nói: "Bình thường không phải anh rất hùng hổ sao?"
"Em không nghe ra đây là anh đuối lý à?" Vu Kính Đình đẩy cô, ra hiệu Tuệ Tử nhanh chóng dỗ dành mẹ và bà của hắn, cô không xuất hiện thì kiểu gì Vương Thúy Hoa cũng làm bung bét cái phòng bệnh này.
Tuệ Tử chạy nhanh vào phòng bệnh, Vương Thúy Hoa và cô bốn mắt nhìn nhau.
"Mẹ, con về rồi đây, con không sao!"
"Trời ơi! Cô nương ơi là cô nương, con dọa chết mẹ rồi, mau lại đây, cho mẹ xem nào!" Vương Thúy Hoa thấy Tuệ Tử, nước mắt chợt tuôn ra.
Vương Hủy cũng mừng như điên, vội vàng ôm lấy con trai, thằng bé bình thường chẳng dễ thương chút nào, hôm nay thì đúng là lớn tiếng, nhanh tay vú ve.
Tuệ Tử đón lấy con, thằng nhóc thật khóc thảm, lông mày đều đỏ, thấy mẹ về thì vội vã dụi đầu vào ngực cô.
Ngược lại đứa con hay quấy bình thường lại rất hiểu chuyện, thấy mẹ về cũng không khóc, ngoan ngoãn đợi mẹ cho em bú trước rồi đến mình.
Tuệ Tử vừa cho con bú, vừa kể lại cho Vương Thúy Hoa chuyện kỳ ngộ của mình.
"Con nói. . . Ai đã cứu con? !"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận