Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 171: Lão âm dương nhân (length: 8089)

Dương Thải Hồng cùng Vu Kính Đình là bạn học cùng lớp, Tuệ Tử là "học tỷ" hơn bọn họ một khóa, cũng có ấn tượng về Dương Thải Hồng.
Sở dĩ ấn tượng lại sâu sắc như vậy, tất cả đều là vì hồi còn đi học, Vu Kính Đình trên bục giảng đọc kiểm điểm, ban của Dương Thải Hồng kia vừa vặn đứng cạnh ban của Tuệ Tử.
Tuệ Tử nhớ rất rõ, Dương Thải Hồng đã từng nói với bạn học, Vu Kính Đình chặn nàng ở nhà vệ sinh nữ.
Nàng nhớ mãi không quên, bản thân hồi học sơ nhị, nghe được Dương Thải Hồng sơ nhất nói chuyện "chặn nhà vệ sinh nữ", trong lòng đã chấn động nhường nào.
Ấn tượng xấu về Vu Kính Đình, lại thêm một điểm.
Dương Thải Hồng bây giờ đã trổ mã thành một thiếu nữ rồi.
Làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh, mắt không lớn đảo quanh, hai môi dày cứ liên tục luyên thuyên không ngừng.
Từ khi lên máy kéo, cái miệng này liền không ngơi nghỉ.
"Thiết Căn, máy kéo của ngươi thật là nhanh a, hơn xe bò nhiều lắm."
Vu Kính Đình tay đút vào cái bao tay làm bằng vải bông Tuệ Tử may cho, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cũng không đáp lời.
Cảnh này trong mắt Tuệ Tử, lại có chút buồn cười.
Người đàn ông mặc áo bông xanh quân đội dày cộm, đội mũ bông vải quân đội, dáng vẻ chân chất, trông đáng yêu.
Người nông dân mùa đông phần lớn đều mặc như thế này, Vu Kính Đình tự xưng mình là vương gia vi tử hàng đầu, cổ quấn chiếc khăn quàng cổ màu trắng gạo thêu hình Hứa Văn Cường do tức phụ tự tay đan, thể hiện một phong cách khác biệt.
Lại kết hợp với vẻ mặt ngông nghênh khó thuần, tư thế hai tay chống lên máy kéo "hào khí", quả thực là phiên bản giám đốc bá đạo nhà quê.
Giám đốc đều hay lái xe sang, hắn cái này nhiều nhất chỉ là bá đạo thôn phu thôi.
Tuệ Tử tự não bổ cho mình vui.
Chỉ tiếc là không có máy ảnh, nếu không chụp một tấm kỷ niệm thì hay biết mấy, thật thú vị.
"Thiết Căn, ngươi có đói bụng không? Ta có bánh đây!"
Dương Thải Hồng lấy bánh ra từ trong túi, bóc giấy gói, đứng dậy rướn người về phía trước, cố đưa bánh đến miệng Vu Kính Đình.
Tuệ Tử nhíu mày.
"Mẹ kiếp!" Vu Kính Đình dừng máy kéo lại, quay đầu mắng Dương Thải Hồng, "Đồ ngu hả?!"
Vốn dĩ hắn định cho tức phụ bất ngờ, kết quả lại bị con ngốc Dương Thải Hồng này quấn lấy.
Càng tức hơn là, Dương Thải Hồng kia cứ lẩm bẩm lảm nhảm mãi, thế mà cô vợ nhỏ nhà hắn lại chẳng lên tiếng gì cả! ! !
Không biết giúp hắn phản bác lại con ngốc sao? Vu Kính Đình ôm đầy một bụng oán hờn, đều đổ hết lên người Dương Thải Hồng.
"Thiết Căn, ngươi làm sao vậy. . . ."
"Ngươi gọi hắn Thiết Căn thì đương nhiên hắn không vui rồi." Tuệ Tử trong lòng lại ác thú vị bổ sung, phải gọi hắn là, Hoàng Phủ Thiết Căn, hoặc là Tây Môn Thiết Căn.
Mới bá khí, mới xứng với thân phận cao quý xa hoa lái máy kéo của hắn.
"Ta cùng ngươi là bạn học bao nhiêu năm rồi, còn ngồi cùng bàn nữa, quen miệng rồi. . . Ngươi không thích ta gọi Thiết Căn, vậy ta gọi ngươi Kính Đình nhé, có phải là vợ ngươi không vui không?"
Dương Thải Hồng ngượng ngùng thu bánh trong tay lại, cúi đầu ấm ức nói:
"Ta đút ngươi ăn bánh, vợ ngươi hiểu lầm hả? Tại ta không tốt, ta chỉ thấy ngươi chưa ăn sáng mà. . . Ta không nghĩ nhiều như vậy."
Lời này nói, cứ như là Tuệ Tử nghĩ nhiều vậy.
Tuệ Tử nằm không cũng trúng đạn, có hơi vô tội.
Nàng đang mải não bổ câu chuyện "Thôn phu bá đạo yêu ta" cơ mà, có thời gian đâu mà xem Dương Thải Hồng diễn kịch.
"Cô thành thật ngồi yên thì cứ ngồi, còn dám động tay động chân thì xuống xe ngay!" Vu Kính Đình gầm lên.
Cái kiểu thương hoa tiếc ngọc này, hắn từ bé đã không có rồi.
"Cô để ý một chút!" Vu Kính Đình quát xong Dương Thải Hồng, lại quay sang Tuệ Tử, định làu bàu hai câu.
Cô vợ nhỏ này, ngươi không thể giúp nam nhân nhà ngươi vỗ ruồi trâu cứ kêu ong ong bên cạnh à?
Lời vừa ra đến miệng, thấy gương mặt nhỏ ửng hồng của Tuệ Tử, mắt to ngấn nước, trái tim bỗng run lên.
Mẹ kiếp, vợ hắn sao lại xinh đẹp thế này! Xinh đến mức phạm luật rồi!
Dương Thải Hồng bị Vu Kính Đình mắng đến sắp khóc, nghe thấy hắn lại xẵng giọng với Tuệ Tử, liền ngẩng đầu lên xem Tuệ Tử gặp xui xẻo.
Chỉ thấy Vu Kính Đình kéo tấm thảm bên cạnh qua, trùm lên người Tuệ Tử, từ đầu xuống đến thân, gói kỹ lưỡng sau đó lại véo nhẹ mũi Tuệ Tử một cái.
"Lạnh thì cứ gọi ta, túi nước ấm trong lòng nhớ ôm kỹ vào, biết chưa?"
Dương Thải Hồng hắt hơi một cái, hâm mộ nhìn Tuệ Tử trong tấm thảm ấm áp.
"Tuệ Tử, tấm thảm của cậu to quá, hay là hai mình cùng đắp chung nhé?"
"Ngươi có ngồi yên không?" Vu Kính Đình không vui.
Dương Thải Hồng đành ấm ức ngồi lại chỗ cũ, cầu cứu nhìn Tuệ Tử.
Thùng xe máy kéo phía sau đúng là rất lạnh, lại còn không có mái che.
Lão Vu coi Tuệ Tử như bảo bối vậy, che kín mít, lại còn cho cả túi chườm nóng nữa.
Dương Thải Hồng không có người nhà cẩn thận như thế, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Tuệ Tử.
Càng nhìn càng thấy tức giận.
Dưới mông Tuệ Tử ngồi tấm đệm lông gà do Vương Thúy Hoa làm, vừa dày vừa mềm.
Trên người khoác tấm thảm dày cộp, trong lòng còn ôm túi nước ấm.
Dương Thải Hồng thì chẳng có gì cả, ngồi trên đống bao tải, thèm thuồng nhìn Tuệ Tử.
"Tuệ Tử, cậu có cả thảm rồi, còn dùng túi nước ấm làm gì?" Ý muốn nói, hay là cho tôi ôm túi chườm nóng được không?
"Ừm, dùng." Tuệ Tử ít lời.
Thật ra cô có dùng hay không cũng được, vốn dĩ định nhường cho Dương Thải Hồng.
Nhưng thấy Dương Thải Hồng vừa rồi đã diễn một màn kịch dài, Tuệ Tử lại đổi ý không muốn cho nữa.
Vu Kính Đình lúc này mới hài lòng, hừ, vợ nhỏ biểu hiện rất tốt.
Dương Thải Hồng cầm một cái bánh mẻ đã muốn mua chuộc hắn, cướp túi nước ấm của vợ hắn?! Mơ đi thôi!
Tuệ Tử có thể cảm nhận được, Dương Thải Hồng có cảm tình với Vu Kính Đình, liều mạng nịnh bợ, nhưng con trạch nam nhà cô căn bản không "get" được.
Hắn là phiên bản nâng cấp của thẳng nam thép.
Dương Thải Hồng trong lòng mắng Tuệ Tử keo kiệt, giận dỗi xị mặt không nói lời nào, muốn dùng mặt lạnh để thể hiện bất mãn của mình.
Đáng tiếc, Tuệ Tử có hội chứng sợ giao tiếp, không nhìn cô ta, chẳng thèm "get" cái màn "chiến tranh lạnh" đơn phương mà cô ta khởi xướng.
"Ngươi còn liên lạc với Đỗ Trọng không?" Tuệ Tử mở miệng, hòa nhã nói chuyện, "Cũng nên để lại cách liên lạc cho anh ấy."
Chờ đầu xuân, dược liệu trong núi sẽ nhiều, cô định buôn bán với Đỗ Trọng.
Dương Thải Hồng thấy Tuệ Tử nói một tràng dài, trong mắt lóe lên vẻ hả hê.
Vu Thiết Căn hay ghét phụ nữ lải nhải khi lái máy kéo, hắn đối với mình thì một bộ mặt mất kiên nhẫn, chắc chắn cũng sẽ mắng mỏ con béo bà nương nhà hắn thôi.
"Ừ, đã cho anh ấy địa chỉ rồi, anh ấy cũng cho ta số điện thoại." Vu Kính Đình bình tĩnh, không hề tức giận chút nào.
Dương Thải Hồng có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ, có lẽ là hai người này đang bàn chuyện chính sự, cho nên hắn không cáu gắt?
"Ta còn mang theo trứng ngỗng đã luộc cho cô này."
"Lát nữa ăn, cô mang trứng ngỗng muối hay là trứng luộc?"
Dương Thải Hồng ngây người nhìn cặp đôi nhỏ kẻ tung người hứng chuyện nhà, Vu Thiết Căn chẳng phải là ghét nhất phụ nữ nhiều lời sao?
Cô ta và Vu Kính Đình từng ngồi cùng bàn một năm, cả năm còn không nghe hắn nói được mấy câu.
Thỉnh thoảng đáp lời cô, cũng đầy vẻ khó chịu.
Cái người đang cùng Tuệ Tử bàn luận về chuyện nuôi gà ở thành phố có được không, là ai vậy?!
"Tuệ Tử, hình như cậu có rất nhiều điểm chung với Đỗ chủ nhiệm nhỉ? Hai người đều học nhiều, đâu có giống chúng tôi là loại không được đi học."
Dương Thải Hồng vừa mở miệng đã là giọng điệu âm dương quái khí, bầu không khí vui vẻ trò chuyện tan vỡ hết cả.
Mắt Vu Kính Đình nheo lại, trí nhớ hắn sao lại có thể không hiểu được cô ta lại giở trò ly gián chứ.
Định lên tiếng thì cô vợ nhỏ nhu mì mềm mại đáng yêu nhà hắn đã mở miệng rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận