Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 656: Không muốn thấy ai liền gặp được ai (length: 7622)

Lúc đến bệnh viện, Tuệ Tử đã ngủ thiếp đi, sốt vẫn không hạ, chỉ có thể dùng thuốc hạ sốt.
Vu Kính Đình ôm nàng, thấy nàng vì bị tiêm mà khóc như một đứa trẻ, mơ màng rúc vào lòng hắn kêu đau, đến cả y tá cũng phải bật cười.
"Lớn từng này rồi mà vẫn cứ như con nít vậy?"
"Nàng ở trong lòng ta, mãi mãi vẫn có thể là con nít mà thôi." Vu Kính Đình nghiêm túc trả lời.
Cô y tá độc thân đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, chẳng hiểu sao nhà nước không phát cho cô một người đàn ông tốt như vậy nhỉ?
Tiêm thuốc hạ sốt xong, Tuệ Tử nhanh chóng hết sốt, bác sĩ chỉ bảo cô bị cảm sốt thông thường, cho chút thuốc hoắc hương chính khí, nói thế nào cũng không chịu ở lại viện.
Vu Kính Đình chỉ có thể ở lại phòng theo dõi để chăm sóc cô, đợi khi sốt hoàn toàn hạ, mồ hôi cũng hết thì sẽ đưa cô về nhà.
Tuệ Tử hết sốt liền nhanh chóng tỉnh lại, trong đầu chỉ còn lại vài đoạn ký ức ngắn ngủi, còn lại thì chẳng nhớ gì, chỉ nhớ mình đã nhõng nhẽo trong lòng hắn không muốn tiêm.
Tuệ Tử đưa tay ôm mặt, cuộc đời, sao cứ hễ khi bị bệnh là não lại mất kiểm soát mà lại còn như vậy chứ, thật là xấu hổ quá đi.
"Chồng của cô thật sự là người biết thương yêu đó, đến cả các cô y tá nhỏ phòng này đều phải hoa mắt hết cả, về rồi còn luôn miệng nhắc mãi." Cô y tá trưởng đi ngang qua dừng lại, cười nói.
Tuệ Tử bỗng không còn muốn để tay trên mặt nữa, cô cảm thấy mình chỉ cần bị sốt một lần là chỉ số thông minh lại tụt thẳng về mấy tuổi.
"Có phải là em khát không? Chờ anh một chút." Vu Kính Đình thấy cô cứ cúi gằm mặt buồn bã mãi, cho rằng cô ra mồ hôi nhiều nên khát nước, liền đứng lên đi ra ngoài.
"Anh đi đâu vậy, mình có mang cốc nước đâu?"
"Không cần lo, cứ ngồi ngoan đó."
Trong phòng theo dõi chỉ còn lại một mình Tuệ Tử, lúc này đã là nửa đêm, trống trải, có chút đáng sợ.
Cửa sổ mở ra, gió đêm thổi vào, Tuệ Tử nhìn lá cây đong đưa, nhìn một chút, liền thấy một cái đầu người.
"A!!!" Tuệ Tử giật mình nhảy lên.
"Chị gái ơi, là em." Đông Đông chống tay theo ngoài cửa sổ trèo vào, đây là tầng một, cửa sổ chỉ cao hơn nửa mét, rất dễ trèo.
Tuệ Tử bây giờ không muốn gặp nhất chính là hắn, không ngờ lại gặp ở đây.
"Trễ thế này rồi, sao em lại ở đây?" Tuệ Tử thấy chỉ có một mình hắn.
"Mẹ em nằm ở đây." Đông Đông chỉ về hướng khu nội trú, "Trong phòng của mẹ em còn có các bà khác nữa, mọi người cứ ho mãi, em không ngủ được nên đi ra ngoài đi dạo."
"Chỉ có mình em trông mẹ thôi à?"
Đông Đông gật đầu.
"Ba em đi nơi khác chở hàng rồi, mai mới về được. Ba em giỏi lắm đó, ba em biết lái xe tải to đó!"
Đông Đông ra hiệu động tác lái xe.
Tuệ Tử nhìn hắn, đứa trẻ này lớn lên rất xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, rất giống con gái, với Tuệ Tử có vài phần giống nhau.
Trước đây, Tuệ Tử rất thích nhìn đứa trẻ này, nhìn thấy hắn, dường như cô thấy được chính mình khi còn nhỏ, nhưng bây giờ thấy khuôn mặt này, trong lòng cô chỉ cảm thấy áp lực, không hiểu sao lại muốn trốn tránh.
Vu Kính Đình xách hộp đào hộp quay trở lại, thấy cả Đông Đông ở đó, ánh mắt liền nheo lại.
"Sao nó lại ở đây — quên mất."
Hắn nhớ ra, mẹ của thằng nhóc này cũng đang nằm viện ở đây.
Vu Kính Đình tuy không biết chuyện gì đã làm cho Tuệ Tử áp lực tâm lý lớn như vậy, nhưng phần lớn là do thằng nhóc con này, sớm biết thế thì không bằng cõng cô đi thêm một đoạn đường, đổi sang bệnh viện khác rồi.
"Mày từ đâu tới thì về chỗ đó đi, đừng có ở đây." Vu Kính Đình xua đuổi Đông Đông.
Đông Đông rất sợ Vu Kính Đình, nhưng hắn lại có một loại cảm tình thích đặc biệt với Tuệ Tử, rất muốn được ở cạnh Tuệ Tử, cho nên thật cẩn thận hỏi.
"Chú ơi, có phải là cháu làm gì chọc chú giận không ạ?"
"Gọi cô ấy là chị, còn gọi ta là chú? Thằng nhãi ranh, ông đây thấy mày chỗ nào cũng ngứa mắt, mau cút đi, đừng để ta đá mày."
"Thôi mà, đừng có hung dữ với nó như thế." Tuệ Tử thấy Đông Đông sắp khóc đến nơi rồi, kéo Vu Kính Đình lại.
Vu Kính Đình trừng mắt nhìn Đông Đông, thằng nhóc ranh này còn cố chấp nữa chứ, không đi hả? Thèm khát quá rồi phải không.
"Nào, vợ yêu ăn một miếng đào đi, ăn xong rồi thì anh sẽ dùng hộp đựng nước cho em uống, a~" Vu Kính Đình dùng cái thìa vừa mua múc một miếng đào, liếc mắt thấy thằng nhóc con kia đang há hốc mồm, ý xấu liền bắt đầu manh nha.
"Em xem hộp đào này nè, trong suốt như ngọc, nhiều nước ngọt lịm, cắn một miếng, thật ngon á."
Hắn dùng chiêu này để trêu chọc Giảo Giảo khi còn nhỏ, vô cùng hiệu quả. Không có một thằng nhóc nào có thể thoát khỏi sự cám dỗ của đồ ăn.
Chỉ là Giảo Giảo bị anh trai lừa nhiều lần quá, đã luyện ra khả năng, có thể nhân lúc Vu Kính Đình không chú ý liền cướp đồ chạy mất, Đông Đông so với Giảo Giảo rõ ràng là kém xa.
Đông Đông hung hăng nuốt nước miếng, nhà hắn vì chữa bệnh cho mẹ đã tốn rất nhiều tiền rồi, hắn đã lâu lắm rồi không được ăn đồ hộp.
Trẻ con mấy tuổi, khả năng tự chủ không bằng người lớn, Vu Kính Đình càng làm vậy thì nó càng thèm, Đông Đông thèm ăn đến chảy cả nước miếng, cứ há miệng ra mãi.
Tuệ Tử đối với đứa trẻ này tâm tình lại rất phức tạp, nhưng cũng không đến mức như Vu Kính Đình, hẹp hòi, đi so đo với một đứa trẻ, cô cầm lấy hộp đào đưa cho Đông Đông.
"Này! Anh mua cho em đó!" Vu Kính Đình định ngăn lại, Tuệ Tử lắc đầu.
"Cho nó đi, em cũng không thèm ăn lắm."
Đông Đông nhận lấy đến cảm ơn cũng không thèm nói, cứ từng ngụm từng ngụm ăn ngấu nghiến, đến cả nước cũng uống sạch.
"Cám ơn chị." Đông Đông ợ một cái.
"Ông đây mua, mày lại đi cảm ơn cô ta?" Vu Kính Đình càng nhìn càng thấy đứa trẻ này đáng ghét, nhìn là muốn đấm cho mấy cái, cũng không nói rõ là vì cái gì.
"Chị ơi, ngày mai chị còn đến đây không ạ?" Đông Đông không dám nhìn Vu Kính Đình, trốn sau lưng Tuệ Tử, tay nhỏ túm lấy vạt áo cô.
"Còn dám nguyền rủa vợ anh tiếp tục bị bệnh hả?" Vu Kính Đình lại muốn cho nó thêm vài đấm.
"Cháu về sau sẽ không tới nữa đâu."
Tuệ Tử đặt tay lên bàn tay nhỏ của Đông Đông, lạnh lùng, gạt tay hắn ra khỏi quần áo mình, không thèm quan tâm đến biểu hiện có chút buồn bã của đứa trẻ, quay người cùng Vu Kính Đình rời đi.
Tuệ Tử không ngoảnh đầu lại, có lẽ là cô rất muốn biết Đông Đông lúc này có biểu tình như thế nào, cô cảm giác được đứa trẻ kia rất lưu luyến cô, nhưng cô hiện tại đã có cuộc sống mới rồi, không muốn dính dáng gì đến quá khứ đen tối đó nữa.
"Đừng có nhìn, thằng nhãi đó chạy lâu rồi, một chút lễ phép cũng không có, hộp đào cho nó ăn đúng là lãng phí." Vu Kính Đình tức giận nói.
"Sao anh cứ chấp nhất với một đứa trẻ thế? Chỉ là một hộp đồ hộp mà thôi."
"Em nói vậy thì đúng là anh muốn so đo với em thật đó, rốt cuộc thì cái thằng nhóc con đó có quan hệ gì với em? Em tức đến sinh bệnh luôn rồi, đừng nói với anh là không liên quan nhé."
"Thật sự là không có gì, mới vừa, mới quen. . ." Tuệ Tử ánh mắt né tránh, trên mặt viết rõ hai chữ: chột dạ.
"Không nói? Được thôi, phòng bệnh của mẹ nó anh cũng biết, anh sẽ bịt mặt chạy qua, bắt thằng nhãi đó ra, cho nó một trận quyền cước, sau đó treo lên cột điện đá vô ảnh cước."
Vu Kính Đình làm bộ muốn đi, Tuệ Tử biết rõ tính của hắn, vị này mà đã muốn gây sự với ai, thì có thể bất chấp giới tính tuổi tác, hễ cứ thấy ngứa mắt là thật sự sẽ đánh đó.
"Anh đừng có đi mà, em nói là được chứ gì, kỳ thực là em từng mơ thấy em nhận nuôi đứa bé này, nhưng lại không dạy dỗ nó cho tốt."
"Chỉ có nhiêu đó thôi á hả? Vậy thì có cái gì mà phải để tâm, em xem nó đó, ăn đồ hộp còn không biết cám ơn, vừa nhìn đã biết là bạch nhãn lang rồi, coi như em đã đánh rắm thả trôi chuyện này đi là xong."
"Bạch nhãn lang? Không, không phải, nó rất hiếu thảo với em, nhưng nó làm những chuyện khác khiến em cảm thấy rất tự trách."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận