Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 453: Động nàng một chút thử xem (length: 8161)

"Cái sợi dây da này là của con gái út nhà ta."
"Ngươi chắc chắn chứ?" Liêu Dũng hỏi.
Tuệ Tử gật đầu.
"Cái này là Kính Đình đặc biệt tìm được, vô cùng hiếm."
Dây da bình thường đều là dùng dây thun hoặc săm xe hỏng cắt ra, sợi của Giảo Giảo là Vu Kính Đình đặc biệt làm, không thể có cái thứ hai, rất dễ nhận ra.
"Dũng ca, sao anh lại đến đây?" Giảo Giảo nghe thấy tiếng từ trong phòng đi ra.
Cùng nàng còn có vợ chồng Vương Thúy Hoa.
Liêu Dũng mang đến một tin xấu.
Hôm qua cái người tên Mạnh Liên mượn dây da của Giảo Giảo đã xảy ra chuyện.
Lúc người ta phát hiện thì trên người đang buộc sợi dây da này, đứa bé giờ đang ở bệnh viện, sợ hết hồn.
"Người bị hại xác nhận kẻ gây ra là Tô Triết, tại hiện trường cũng tìm thấy một chiếc bao tay dùng để thí nghiệm, trong nhà Tô Triết cũng tìm được một chiếc khác."
Liêu Dũng lần này đến cũng là muốn hỏi Giảo Giảo về một loạt chuyện xảy ra sau khi hôm qua gặp mặt Mạnh Liên.
Vụ án còn đang trong quá trình điều tra, Liêu Dũng cũng không tiện tiết lộ quá nhiều, nhưng người nhà họ Vu hoàn toàn có thể cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc qua giọng điệu của hắn.
Hiện tại mọi nghi vấn đều chỉ hướng Tô Triết.
Sau khi Liêu Dũng đi, Vương Thúy Hoa ôm Giảo Giảo trong lòng run rẩy.
"Cũng may chúng ta về kịp, nếu không phải cha con lúc nào cũng muốn gặp con, thì— "
Xảy ra chuyện, có lẽ lại biến thành Giảo Giảo.
Giả thiết này làm cả nhà đều nặng trĩu trong lòng.
Con mình tuy không sao, nhưng con nhà khác lại xảy ra chuyện, điều này làm ai cũng buồn lòng.
Điều khó chấp nhận hơn nữa là người bị tình nghi lại là Tô Triết, đây là cha nuôi của bé cải đỏ mà.
"Biết người biết mặt khó biết lòng, không ngờ hắn lại là người như vậy." Vương Thúy Hoa nghiến răng nói, bà ghét nhất những kẻ cặn bã bắt nạt con gái.
"Ta không tin lắm là hắn... Tô Triết không có lý do gì để làm vậy."
Tuệ Tử tương đối khách quan.
Nàng biết về thông tin của người này trong tương lai, Tô Triết là một người vô cùng yêu nước, từ bỏ nhiều đãi ngộ tốt ở nước ngoài, chuyên tâm ở lại trong nước làm nghiên cứu.
Một người có tấm lòng cao cả như vậy, sao có thể vì dục vọng cá nhân mà làm ra chuyện này?
"Ta chưa nói đến động cơ của hắn, cứ cho là Tô Triết thật sự có sở thích đặc biệt này đi, với chỉ số thông minh của hắn, sao hắn có thể để sót một cái bao tay tại hiện trường, rồi một cái khác để ở nhà, chẳng phải tương đương với việc nói với toàn thế giới, nhanh đến bắt hắn sao?"
Lời của Tuệ Tử khiến cả nhà tán thành.
Vu Kính Đình cũng không muốn tin là Tô Triết.
Tình bạn của hắn và Tô Triết được xây dựng trên nền tảng cùng nhau dùng pháo nổ nhà vệ sinh, rất bền chặt.
Khi hai người tán dóc kéo chuyện con bê, hắn có thể cảm thấy Tô Triết là một người không có dục vọng trần tục, đối với anh ta, yêu đương đều là lãng phí sinh mệnh, hận không thể dùng tất cả thời gian cho việc nghiên cứu.
Vu Kính Đình và Tô Triết tính tình hoàn toàn trái ngược nhau, anh muôn màu muôn vẻ, lại phóng túng không bị gò bó đã hấp dẫn Tô Triết, thường thì Tô Triết qua Vu Kính Đình để cảm nhận một khía cạnh khác của thế giới bằng nhân sinh khác biệt của hắn.
Trong mắt Vu Kính Đình, Tô Triết đơn thuần như một đứa trẻ, chuyên môn thì không ai bằng, nhưng cuộc sống lại cực kỳ đơn giản thuần túy, người như vậy làm sao có tâm tư nghĩ đến những chuyện không đàng hoàng này?
"Nhưng cái bao tay ở hiện trường là thế nào?" Vương Thúy Hoa vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Cứ nghĩ đến việc hai đứa cháu nhỏ của mình có thể có cha nuôi làm chuyện đó, trong lòng ai cũng run sợ.
"Không loại trừ khả năng bị vu oan, tất cả đều phải đợi cảnh sát công bố kết quả, chúng ta không thể vội kết luận."
Buổi tối ba ba hơi sốt, Tuệ Tử đưa con đi bệnh viện, chỉ là cảm cúm bình thường, kê ít thuốc.
Lúc đang thanh toán viện phí, trong hành lang bệnh viện một đôi nam nữ đang cãi nhau kịch liệt.
Tuệ Tử nhận ra người phụ nữ kia là mẹ của Mạnh Liên, đã từng gặp khi họp phụ huynh.
Tuệ Tử có chút do dự, nàng rất muốn đến hỏi han tình hình của đứa bé, nhưng lại cảm thấy lúc này đi qua sẽ dễ làm người ta nghĩ nhiều.
Trong chuyện như này, phụ huynh nhất định sẽ rất đau lòng, lúc này cảm xúc rất yếu ớt, nàng mà lỡ lời châm chọc vào nỗi đau của người ta thì không tốt.
Đang chuẩn bị rời đi thì mẹ Mạnh Liên nhận ra nàng.
"Đứng lại!"
Tuệ Tử đầu tiên không phản ứng mình bị gọi, đến khi mẹ Mạnh xông tới túm lấy cánh tay nàng, Tuệ Tử mới phản ứng.
"Cô có việc gì sao?" Tuệ Tử hỏi.
"Ngươi chính là đầu sỏ gây tội! Con gái nhà các người, Vu Giảo Giảo hại con gái ta!" Mẹ Mạnh cảm xúc vô cùng kích động.
Bà đang cùng chồng bàn bạc việc mang xăng đến nhà họ Tô để cùng chết, chồng bà hết mực ngăn cản.
Tuệ Tử vừa xuất hiện thì mẹ Mạnh dồn hết cơn giận sang cho Tuệ Tử.
"Mẹ Mạnh Liên, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng chuyện này sao lại là lỗi của con gái út nhà tôi?" Tuệ Tử không muốn cãi nhau với bà, vì người ta khi quá đau buồn thì thường mất khách quan, dễ trở nên cực đoan.
Nhưng nếu đã nhắc đến Giảo Giảo thì nàng không thể không nói vài câu.
"Sao lại không liên quan đến Vu Giảo Giảo? Vì sao nó lại cho con gái tôi mượn dây da? Nếu như nó không cho mượn thì sao con gái tôi lại về nhà muộn như vậy?!"
Mẹ Mạnh hiện tại không kịp chờ đợi muốn xả hết cơn giận ra, thấy ai là công kích người đó.
Tuệ Tử nhíu mày, nàng có thể thấy cảm xúc của mẹ Mạnh hiện tại đã sụp đổ, bà cũng không tìm nàng để giảng đạo lý, đơn thuần là để xả giận, là đang cãi nhau vì mục đích tranh cãi.
Lúc này dù Tuệ Tử nói gì, bà cũng sẽ không nghe.
"Cô đừng có làm loạn." Bố Mạnh đi đến kéo vợ mình lại.
Ông vừa cãi nhau kịch liệt với vợ mình, chỉ vì vợ ông giờ đã mất trí, muốn cùng người ta đồng quy vu tận.
"Xin lỗi cô, vợ tôi dạo này hơi nóng giận, chuyện này là ngoài ý muốn, chúng tôi biết là không liên quan gì đến Vu Giảo Giảo, nó với Mạnh Liên ngày thường cũng hay chơi với nhau, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy..."
Giọng bố Mạnh có chút nghẹn ngào.
Tuệ Tử thấy một người đàn ông vạm vỡ vì chuyện này mà đau lòng đến như vậy thì trong lòng cũng rất khó chịu.
"Không sao, nếu như cần gì tôi giúp thì cứ nói, ngoài ra tôi tự học một chút tâm lý học trẻ em, nếu như thuận tiện thì có thể cho tôi nói chuyện với Mạnh Liên, nhà tôi Giảo Giảo đặc biệt lo lắng cho bạn ấy, chờ Mạnh Liên xuất viện thì để con bé qua nhà tôi chơi nhiều."
Bố Mạnh nghe Tuệ Tử nói như vậy thì vành mắt đỏ hoe, muốn nói tiếng cám ơn mà cổ họng nghẹn ứ lại, chỉ có thể gật gật đầu rồi quay đi lau nước mắt.
Mẹ Mạnh lại chẳng chút cảm kích, xông lên đẩy Tuệ Tử.
"Cô giả mù sa mưa cái gì? Cái thằng khốn Tô Triết đó có quan hệ gì với nhà các người? Hai vợ chồng các người lúc nào cũng chạy sang nhà họ Tô, con gái út của các người cho con gái tôi mượn dây da, còn mình thì lại không đi cùng chơi, không chừng chính là cô và nhà họ Tô thông đồng với nhau!"
Mẹ Mạnh đang lên cơn kích động, đẩy còn chưa đủ, bà giơ tay lên muốn tát Tuệ Tử một cái.
Tay vừa mới giơ lên thì bị một bàn tay to khỏe tóm lấy cổ tay, Vu Kính Đình ôm con xuất hiện ngay sau lưng Tuệ Tử.
Tuệ Tử thấy sắc mặt của Vu Kính Đình không tốt, biết hắn sắp nổi đóa.
Hắn mà nổi lên mắng thì mẹ Mạnh có lẽ sẽ bị hắn mắng cho nhảy lầu mất.
"Cô động vào một sợi tóc của cô ấy xem?!"
Vu Kính Đình vừa dùng lực thì mẹ Mạnh cảm thấy cổ tay như sắp gãy, nhưng vì muốn trút giận cho con gái, bà bất chấp sự uy hiếp của Vu Kính Đình mà vẫn tiếp tục chửi bới.
( hết chương ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận