Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 850: Tam quan này sự nhi thật nói không rõ ràng (length: 8617)

Tuệ Tử thấy nàng chỉ cười không nói, có vẻ hơi sốt ruột.
"Ngươi có phải cảm thấy chúng ta mới quen, ta nói như vậy là giao thiển ngôn thâm không?"
"Duyên phận không thể dùng thời gian để cân nhắc, ngươi có thể nói với ta những lời này, ta rất vui vẻ, nếu không phải thực sự xem ta là bạn tri kỷ, sao có thể tốt bụng khuyên bảo như vậy?"
Cẩm Nam nhìn về phía trước, mọi người trong sân patin mặt mày hớn hở, có lẽ đối với nàng nơi này vẫn hơi kém phồn hoa, không bằng quê hương mình vàng son lộng lẫy, nhưng tòa thành này, tiềm lực đến quốc gia này, lại không thể xem thường.
Quật khởi, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
"Xã đoàn chỉ tồn tại ở những nơi có lợi ích trao đổi và bạo lực đen tối, càng là quốc gia cường đại thì càng không dung thứ những thứ đen tối này, sau khi trở về, xã đoàn sớm muộn cũng sẽ bị thời đại đào thải."
"Ngươi biết——"
"Một ngày là Cổ Hoặc Tử, cả đời là Cổ Hoặc Tử. Ta dứt ra thì dễ, nhưng những anh em kia của ta, họ có thể đi đâu?"
"Vẫn còn thời gian, hiện tại ngươi chuyển mình, dần dần quá độ tẩy trắng là vẫn kịp, ngươi đầu tư vào công ty truyền hình điện ảnh, làm hàng thổ sản, làm bất động sản! Những anh em của ngươi vẫn có thể thu xếp ổn thỏa, nghe ta, còn kịp."
Tuệ Tử càng nhìn càng thấy Cẩm Nam người sáng như trăng rằm thế này, không nên phải vật lộn vì người khác trong môi trường sinh tồn ác liệt kia, lời nói cũng càng thêm nghiêm túc.
"Cẩm Nam, nếu ta đoán không sai, người bên ngoài đồn Thiên Long Xã lợi hại Nữ quạt giấy trắng, hẳn là chính là ngươi phải không? Với sự thông minh của ngươi, sao không biết, cái gọi là nghĩa khí huynh đệ, bất quá chỉ là những kẻ ở trên dùng lời dối trá để diễn trò thôi sao? Cái giang hồ này, có chỗ nào thực sự có nghĩa khí, chẳng qua là những kẻ lãnh huyết lừa gạt người khác, bán mạng kiếm tiền cho bản thân mà thôi!"
Những quy tắc bang hội và nghĩa khí bề mặt, đều là thủ đoạn cấp cao dùng để lừa người bán mạng.
Vu Hữu Càn cái loại người lãnh huyết như thế còn có thể dùng mạng của người bên cạnh để làm bàn đạp cho mình giàu sang phú quý, đến cả người thân còn không để vào mắt, sao có thể quan tâm mấy cái gọi là anh em giang hồ này?
Cẩm Nam cười không nói, nhưng nụ cười đó, không còn sự phóng khoáng và thông suốt như trước nữa, mang theo nỗi thê lương vô tận.
Tuệ Tử còn muốn nói gì đó, bả vai đã bị đè lại.
Vu Kính Đình không biết trở về từ lúc nào, đứng sau lưng Tuệ Tử lắc đầu với cô.
Vợ hắn hôm nay đã nói quá nhiều rồi.
Tuệ Tử nhắm mắt, nàng cũng hiểu sự bất đắc dĩ của Cẩm Nam.
Thiên Long Xã thế lực lớn như vậy, vốn dĩ đã là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, muốn triệt để chuyển mình, cần thời gian, hơn nữa còn cần tài chính duy trì.
Cẩm Nam bất quá chỉ là quạt giấy trắng của Thiên Long Xã, chứ đâu phải là Long Đầu, nàng có thể thay đổi, cũng chẳng được bao nhiêu.
Tuệ Tử bị Vu Kính Đình kéo về với thực tế, cũng cảm thấy bản thân mình quá ngây thơ.
Điều mà Cẩm Nam thu hút vợ chồng Tuệ Tử chính là cái nghĩa khí trên người nàng, một hiệp sĩ giảng nghĩa khí, thanh cao như gió trăng như vậy, sao có thể vì lợi ích riêng mà bỏ mặc huynh đệ.
Thấy Tuệ Tử ủ rũ, Cẩm Nam giơ bình nước ngọt lên chạm cốc với nàng, vẫn cười xán lạn.
"Đừng nhăn nhó mặt mày thế, sẽ không còn xinh đẹp nữa."
"Ngươi như vậy ta sẽ lo lắng cho ngươi." Tuệ Tử mắt hoe hoe đỏ, giơ bình nước ngọt lên chạm cốc với nàng.
Vu Kính Đình có cảm giác tư thế của vợ mình giống như uống rượu giao bôi với người ta vậy.
Mấy người phụ nữ nếu đã đồng lòng, thì đúng là một chuyện vô cùng phiền phức.
"Đúng rồi, lúc nãy nói, giới thiệu Vu Chiêu Đệ cho bọn ta?" Vu Kính Đình muốn nhanh chóng kết thúc bầu không khí kỳ lạ này.
"Cô ấy à, vốn dĩ có thể giới thiệu cho các người, nhưng nghe Tuệ Tử nói một câu liền không cần nữa. Lần này tới đây, ta đã có được thứ quý giá rồi, không còn gì để mong cầu nữa."
Cẩm Nam uống hết nước ngọt rồi đứng dậy, yêu thương véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cặp long phượng thai.
"Hôm nay ta thực sự rất vui, đi trước đây — à đúng rồi."
Cẩm Nam đã muốn đi đến cửa, chợt quay người lại, nở nụ cười nhẹ.
"Những lời đồn trên giang hồ, chưa chắc đều là thật đâu, ta quả thực không thích đàn ông, nhưng ta cũng chẳng có hứng thú với phụ nữ —— ta chỉ là, không có hứng thú ở phương diện đó."
Dựa vào! Đây không phải là ghen bóng gió à?! Vu Kính Đình đợi Cẩm Nam đi rồi mới phản ứng lại, con nhỏ kia chắc chắn là cố ý!
Xem hắn ở đây luống cuống ghen tuông vui lắm sao?!
"Kính Đình, anh có hiểu ý nàng không?"
Tuệ Tử lần đầu tiên không hiểu một người.
"Có gì mà không hiểu? Ý của nàng là, giai đoạn hiện tại nàng có những thứ khác khiến nàng cảm thấy hứng thú hơn chuyện nam nữ, nếu như ta không gặp được em——"
Vu Kính Đình chưa nói hết câu, nhưng Tuệ Tử đã hiểu.
Nếu anh không gặp được Tuệ Tử, thì anh hẳn là sẽ có tính cách như Cẩm Nam vậy.
"Thoát ra khỏi tam giới, không nằm trong ngũ hành, đáng tiếc một người thông tuệ không lụy tục như vậy, lại bị người đời dán cho cái mác thích phụ nữ, chắc có lẽ ai nấy đều cho rằng, trên đời này ngoài mấy chuyện yêu đương nam nữ ra, thì chẳng còn có gì để mà theo đuổi."
Không phải đen thì là trắng, đây là ý nghĩ của đa phần mọi người, trước đây Tuệ Tử cũng từng nghĩ như vậy.
Đến tận giờ phút này, cô mới cảm thấy xấu hổ vì sự nông cạn của mình, nhưng trong lòng lại có chút buồn bã.
Lời mà Cẩm Nam nói trước khi đi, Tuệ Tử không quá rõ ràng, nhưng cô cảm giác được nàng dường như đã hạ một quyết tâm nào đó.
Trên đường từ sân patin trở về, vừa đến nhà, liền thấy có một người ngồi xổm ở trước cửa, tay ôm mặt, dường như đang rất khổ não.
"Sao không vào nhà?" Tuệ Tử xuống xe, thấy là Trần Hạc.
Hai mắt Trần Hạc đỏ hoe, xem ra đã phải chịu một cú đả kích rất lớn.
"Ta có lỗi với mọi người, là do ta sai, ta quá ngây thơ, ngay từ đầu ta đã cảm thấy đánh cho Trần Đông một trận thì nó sẽ tỉnh ngộ, bây giờ thành ra sai lầm lớn như vậy, ta thực sự không còn mặt mũi nào đối diện với mọi người nữa."
Trần Hạc mới từ đồn cảnh sát trở về.
Thẩm Quân trộm đồ uống bị hạ thuốc kích thích ăn, Trần Đông có hiềm nghi lớn nhất, mọi người ở sân patin đều thấy anh ta ra vào văn phòng của Vu Kính Đình, bởi vì là người thân cận của ông chủ nên không ai cản.
Lúc đầu Trần Hạc vẫn không tin, cho đến khi cảnh sát đến tận nhà lục soát, lục được số thuốc kích thích còn lại trong phòng Trần Đông.
Trần Đông hiện tại đã bị đưa đi điều tra, Trần Hạc cũng không được gặp anh ta, đáng sợ hơn là, Trần Hạc phát hiện có một đứa trẻ ở nhà người thân của vợ anh ta, cũng bỗng nhiên phát phì trong thời gian ngắn, gia đình không tìm ra được nguyên nhân.
Nhiều khả năng cũng là do Trần Đông hạ thuốc.
Lúc này Trần Hạc như bị sét đánh giữa trời quang, hoảng loạn tột độ.
"Đứa nhỏ ra nông nỗi này, ta cũng có trách nhiệm, tất cả là tại ta không giáo dục nó tử tế. Lần này cho dù có phán xét thế nào, ta cũng xin chấp nhận."
Trần Hạc không nghĩ đến những chuyện này đều nằm trong sự kiểm soát của vợ chồng Tuệ Tử, chỉ hận bản thân lần trước không nghe Tuệ Tử, trực tiếp đưa Trần Đông đến trường dạy nghề để tiếp nhận giáo dục, khiến cho nó gây ra hậu quả như vậy.
Trần Hạc cứ xin lỗi mãi, không hề nói đến chuyện muốn tìm người chạy án để thả Trần Đông ra, coi như là còn có lý trí.
Tuệ Tử khuyên nhủ anh vài câu, lúc này cô ngược lại có thể hiểu được tâm trạng của Trần Hạc, kiếp trước lúc thấy Trần Đông không học hành tốt, cô cũng từng tự trách giống Trần Hạc bây giờ.
Chờ Trần Hạc đi rồi, Tuệ Tử và Vu Kính Đình cảm thán.
"Trần Đông cơm ăn áo mặc không thiếu, Trần Hạc và em cũng không phải loại người tam quan bất chính, nhưng nó vẫn không học hành tốt được. Còn nhìn Cẩm Nam đi, trong môi trường như vậy còn có thể có tam quan như thế này, thật sự không thể nào hiểu nổi."
"Có lẽ phụ thân của Cẩm Nam là một người đáng kính đấy, mấy cái này đều theo Gene mà, anh nhìn xem, hai đứa con của chúng ta ngoan thế này, chẳng phải đều là do giống anh đấy sao?"
"..." Tuệ Tử thầm nghĩ nếu lớn lên hai đứa bé cũng giống như anh, còn nhỏ đã mang pháo đi ném nhà vệ sinh người khác thì chắc cô cũng sẽ đau đầu.
Hai người đang nói chuyện, Vu Kính Đình đột nhiên ôm Tuệ Tử tránh sang một bên, Tuệ Tử chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn.
"Bộp!"
- Cảm ơn súng trường đạn 10000 tệ, quan danh tăng lên tôi ngày mai gửi Tác Giả Quân về nông thôn nghỉ ngơi, nhưng hình như không quen khí hậu, chóng mặt cả ngày, cũng không biết là do muỗi to cắn hay không khí ẩm thấp làm tôi khó chịu nữa, tóm lại là tôi treo, các anh ạ (hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận