Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 771: Liền không tin này dạng cũng không sánh bằng nhai lưu tử (length: 7682)

Nhà họ Mai, một cuộc họp gia đình bất hòa đang diễn ra.
Nói chính xác hơn, là một cuộc tranh cãi kịch liệt.
"Đã bảo rồi, họ Trần không đáng tin, các ngươi không nghe, cứ phải hùn vốn với hắn, giờ thì sao? Tiền của mọi người đều đổ xuống sông xuống biển rồi!" Ông cả nhà họ Mai lớn tiếng gào thét.
Gia đình ông đầu tư nhiều nhất, hiện tại một xu cũng không kiếm được, ngược lại còn thua lỗ trắng tay, ông ta tức giận nhất.
"Bây giờ ông nói mấy lời này thì có ích gì? Lúc trước đang làm ăn ngon với Trần Hạc, cứ phải đá hắn ra ngoài, bây giờ người ta trả thù chúng ta, ông nói phải làm sao?"
Nhị gia nhà họ Mai mặt mày ủ rũ, nếp nhăn giữa mày có thể kẹp chết cả ruồi.
"Bây giờ phải nhanh chóng tìm đến đại cô, đại cô mà về thì có thể áp chế được Hoàng biểu ca, bắt hắn giúp chúng ta giải quyết, vấn đề sân trượt băng của chúng ta, Hoàng biểu ca chỉ cần một câu nói là có thể giải quyết."
"Đại cô bây giờ còn đang trốn tránh kìa, nàng có dám về không? Mai Nhị ba giờ còn đang lăm le tìm nàng đòi một lời giải thích kia kìa, Mai Nhị bị cưỡng hiếp xong ngày nào cũng đòi tự tử."
Phàn mẫu chính là đại cô mà bọn họ nhắc tới, sở dĩ bà ta trốn ra ngoài là vì Phàn mẫu muốn tác hợp Mai Nhị và Phàn Hoàng, còn bỏ thuốc Phàn Hoàng.
Không ngờ, bà ta tìm đến Kim Đầu Ngân Đầu quá kém cỏi, bị vợ chồng Tuệ Tử vạch trần, thế là dứt khoát bỏ thuốc Mai Nhị, đem Mai Nhị ngủ.
Vi diệu ở chỗ Kim Đầu Ngân Đầu là người thân bên đằng mẹ kế của Phàn mẫu, Mai Nhị lại là người bà con xa bên nhà mẹ đẻ của Phàn mẫu, đều là thân thích, nhưng không có quan hệ huyết thống, xác thực là chuyện trong nhà, báo cảnh sát thì là người trong nhà, hai bên đều không muốn báo cảnh sát, chỉ có thể tự giải quyết riêng.
Chờ khi Mai Nhị ăn phải trái đắng, cha mẹ nàng ta mỗi ngày đòi tự tử để tìm Phàn mẫu đòi công đạo, Phàn mẫu căn bản không dám về.
Bà ta không về, thì nhà họ Mai không thể thoát khỏi cảnh khốn khó.
"Hôm nay chúng ta đi tìm Vu Kính Đình, lời còn chưa nói được hai câu đã bị hắn đuổi ra ngoài rồi, người ta giờ nói thẳng không muốn quản chúng ta, cứ kéo dài như thế này, chúng ta xong hết, bên công thương còn đang truy đuổi chúng ta đòi phạt tiền nữa kìa."
Đám người nghĩ đến tình cảnh khó khăn trước mắt, mỗi người một câu mắng lên, cãi qua cãi lại, suýt chút nữa động tay động chân.
"Đại ca! Em vừa ở công viên nghe được một chuyện lớn!" Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chạy vào, thở hồng hộc.
"Lão Sáu, mọi người đang bàn chuyện chính sự, em chạy đi đâu đấy?" Mai đại bá chất vấn.
"Em vừa ngồi ở công viên, gặp vợ chồng Vu Kính Đình, các anh đoán xem, em nghe được gì?" Mai lão Lục vội vàng công bố phát hiện lớn của mình.
"Trần Hàm Tuệ hiện tại mất trí nhớ rồi, nàng ta không nhớ gì hết! Chính tai em nghe thấy!"
"Nàng ta mất trí nhớ thì liên quan gì đến việc nhà ta đang muốn phá sản tập thể?"
"Sao lại không liên quan? Mọi người không nghĩ xem vì sao nhà họ Vu có thể phát tài sao? Chẳng phải vì có Trần Hàm Tuệ sao, Trần Hàm Tuệ nghiêng về ai thì cha cô ta sẽ giúp người đó."
Lời này của người đàn ông khiến cả phòng rơi vào im lặng.
Bọn họ gần như không có cơ hội tiếp xúc với Vu Kính Đình, nhưng cũng biết mấy năm nay nhà họ Vu phát triển không tồi.
Nguồn tin tức duy nhất bọn họ có thể nghe được về Vu Kính Đình, cũng là từ miệng Phàn mẫu, Phàn mẫu bị Vu Kính Đình chỉnh, đương nhiên không thể có cái nhìn khách quan về năng lực của Vu Kính Đình.
Đối với người nhà mẹ đẻ, bà ta dựng nên hình tượng Vu Kính Đình là một kẻ ăn bám chỉ biết dựa vào Phàn Hoàng để lên chức.
Người nhà họ Mai chỉ cần tiếp xúc với Vu Kính Đình vài lần thì sẽ phát hiện, Vu Kính Đình chưa từng dựa vào bất kỳ mối quan hệ nào của cha vợ, tất cả đều do tự bản thân gây dựng nên, đáng tiếc là bọn họ không có cơ hội tiếp xúc này, càng thêm định kiến với Vu Kính Đình.
"Trần Hàm Tuệ hiện tại không có trí nhớ, nếu chúng ta tìm một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn tiếp cận cô ta, chiếm được cảm tình của cô ta, xúi giục cô ta ly hôn với Vu Kính Đình, đến lúc đó Phàn Hoàng không muốn cũng không được mà, chẳng lẽ hắn có thể không quản chúng ta sao?"
Lão Lục nghĩ một hồi, thấy kế mỹ nam dùng vào lúc này thì quá thích hợp.
"Nhưng chúng ta và Trần Hàm Tuệ cũng có quan hệ huyết thống mà? Mấy thằng con trai nhà mình tuy đứa nào cũng cường tráng, nhưng cuối cùng vẫn là không phù hợp."
Người nhà họ Mai tự cho là mình đúng, nói cứ như là người nhà bọn họ ra tay thì Tuệ Tử nhất định sẽ yêu họ vậy.
"Cũng không nhất thiết phải là con trai nhà chúng ta, đại ca, chẳng phải anh vợ ông có một đứa con trai mới từ nước ngoài du học về sao?"
Đề nghị này lập tức nhận được vô số lời tán thành.
Cái thời buổi du học trở về như hiện nay trong mắt mọi người đều là những người tài giỏi, so với tên "ăn bám" Vu Kính Đình, người nhà họ Mai cảm thấy Tuệ Tử đang mất trí nhớ chắc chắn sẽ yêu “thiên chi kiêu tử” từ nước ngoài về.
Dù sao thì, "chưa từng đi tu chưa hay", phải không?
"Vậy chúng ta tìm cơ hội để bọn họ gặp nhau, bây giờ ta đi tìm thằng bé kia."
"Khoan đã, anh trực tiếp sắp xếp cho bọn họ gặp nhau rồi bảo hắn ta đi tán tỉnh Tuệ Tử thì chắc chắn không kịp đâu, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp khác."
"Có thời gian đâu mà nghĩ nhiều như thế? Sân trượt băng của chúng ta còn đang chờ nộp phạt đây này, nhiều nhất thì chống đỡ được hai tuần nữa là phải đóng cửa rồi!"
"Không cần hai tuần, nếu như thằng nhóc kia phát huy bình thường, thì một tuần đã có thể khiến Trần Hàm Tuệ đi theo hắn rồi."
Đám người đồng loạt nhìn Lão Lục.
"Sao chú lại tự tin như vậy?"
Lão Lục tự tin vuốt tóc: "Vợ em thích xem phim ngôn tình Đài Loan nhất, em cũng xem nhiều rồi, con gái đều thích lãng mạn, chỉ cần lãng mạn một chút thôi, thì không có người phụ nữ nào không cưa được cả. Xem mấy cuốn tiểu thuyết đó là biết thôi, phụ nữ, đều là sinh vật yêu đương cuồng nhiệt, vì tình yêu, đầu óc của các cô chẳng có tác dụng gì đâu."
Thằng nhóc bọn họ chọn trúng, đúng là y như hình mẫu nhân vật nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, nam chính trong tiểu thuyết thường có những gì thì hắn có đủ hết.
Không tin là không thể so sánh với một thằng đầu đường xó chợ xuất thân nhà quê được.
"Ăn cơm thôi ~" Vương Thúy Hoa cất giọng gọi lớn, mang từ trong bếp ra những món ăn thơm nức mũi.
"Tuệ Tử ăn nhiều vào nhé, nhìn con gầy quá." Vương Thúy Hoa gắp thức ăn cho Tuệ Tử.
Tuệ Tử dù không nhớ ra mình và mẹ chồng sống chung với nhau những năm tháng này như thế nào, nhưng cô cảm nhận được Vương Thúy Hoa đối xử rất tốt với cô, nên mỉm cười với Vương Thúy Hoa, tự nhiên ăn cơm.
"Ăn nhanh đi con, ăn xong ta còn có chuyện muốn thương lượng với con, nhà mẹ đẻ của ta có một người em họ, nhà nó có con gái năm nay muốn thi vào trường chuyên, không biết chọn ngành gì, con xem giúp cho."
Người thân bên nhà mẹ đẻ của Vương Thúy Hoa gần như đều bị đắc tội hết cả, chỉ còn lại một chỗ là còn được, bà ấy có tâm sự gì đều thích tìm Tuệ Tử để nghĩ cách, hễ có chuyện gì là liền nghĩ ngay đến Tuệ Tử.
Tuệ Tử nhìn về phía Vu Kính Đình, Vu Kính Đình vội vàng giúp cô giải hòa.
"Mấy chuyện đó thì bọn mình sao mà tư vấn được chứ, cứ để con bé tự xem chọn, thích cái gì thì đăng ký cái đó, mình bày mưu tính kế cho nó rồi lỡ sau này nó không tranh đua thì sẽ lại trách bọn mình."
"Nói thì nói thế, nhưng thân thích với nhau có chuyện gì mà trốn tránh thì không nên, lát nữa ông cứ liệt kê các ngành cho tôi nghe hết rồi tôi bảo con bé tự chọn vậy."
"Để hôm khác nói đi, tôi và vợ tôi tối nay có việc phải ra ngoài."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận