Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 175: Này cường hãn sinh tồn năng lực a (length: 7854)

Đến ký túc xá mới thấy nó nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng.
Hiệu trưởng cố ý nói ký túc xá nhỏ, chính là không muốn để Vu Kính Đình đi cùng.
Nhưng phòng ốc bên trong quả thực quá sơ sài.
Chỉ có một cái giường sắt khung lung lay dành cho một người, ngoài ra thì không có gì cả.
Tường gạch đỏ, vệ sinh tường.
Vệ sinh tường là kiểu nửa xanh nửa trắng, kiểu "trang trí" này phổ biến trong các gia đình thành phố thời đó.
Phần màu xanh lá là do sơn quét, sở dĩ chỉ quét một nửa vì khu vực này dễ bị cọ xát nhất, để phòng tường trắng bị bẩn nên gọi là "vệ sinh tường".
Tuệ Tử hít sâu một hơi, không ngửi thấy mùi dầu mỡ, chỉ có mùi bụi đặc trưng của phòng ốc.
Vu Kính Đình dùng tay lay thử khung giường sắt, giường phát ra tiếng kêu kẽo cà kẽo kẹt.
"Không ổn rồi. Có động tĩnh nhỏ thôi là hàng xóm nghe thấy."
". . . ? ? ?" Động tĩnh gì, giải thích một chút?
"Hơn nữa với thể trạng này của ngươi, giường này chịu nổi không?" Vu Kính Đình liếc nhìn người vợ xinh đẹp, có chút hài lòng về cân nặng của Tuệ Tử.
Đó là biểu tượng của gia đình có của ăn của để, quá tốt.
"Là do con của ngươi nặng!"
"Lúc chưa có thai, ngươi gầy lắm à?"
Nói thẳng thật sự là phải trả giá.
Tuệ Tử bực bội nắm đấm nhỏ đánh vào người hắn, đấm xong còn muốn cho hắn một cú Thái Sơn áp đỉnh.
Nhưng nghĩ đến chiếc giường duy nhất trong nhà có vẻ không được chắc chắn lắm nên thôi.
Ký túc xá chỉ có một phòng, phòng bếp và nhà vệ sinh là dùng chung, tắm rửa thì phải ra nhà tắm công cộng.
Với Vu Kính Đình quen sống ở nông thôn rộng rãi thì chỗ này nhỏ như chuồng chim bồ câu, không quen chút nào.
Các phòng trong dãy nhà san sát nhau, phòng này nói chuyện lớn tiếng một chút, phòng bên cạnh đều có thể nghe thấy.
Tuệ Tử cũng không hài lòng lắm.
Nàng muốn sớm đón bà nội và Giảo Giảo vào thành, nhưng ký túc xá không gian có hạn, nếu bà nội các nàng vào ở, kê thêm giường thì cả nhà chen chúc nhau, sinh hoạt rất bất tiện.
Tuệ Tử cũng đã tính toán, trông mong trường học cho thêm một phòng ký túc xá là không thực tế.
Lớp học buổi tối chỉ có năm nhân viên chính thức, ký túc xá cũng chỉ có mấy phòng, về sau nếu nhận thêm người, phòng còn không đủ ở, sao có thể chia thêm cho nàng được.
Nhưng trước mắt không còn cách nào khác, chỉ có thể ở tạm vậy.
Ký túc xá cũng không phải không có ưu điểm, mọi người ở khu nhà của công nhân nhà máy đường dùng chung phòng lò hơi, có hệ thống sưởi ấm tập thể.
Trong phòng có hai miếng sắt lớn tỏa hơi ấm, ấm áp hơn so với đốt lò ở nông thôn, ở trong phòng chỉ cần mặc áo len là được, không cần áo bông.
Lúc Vương Manh Manh đến tìm Tuệ Tử thì nàng đang thu dọn quần áo.
Nàng mang thùng gỗ đựng nhãn theo chồng về, đặt ở góc tường làm tủ quần áo.
Quần áo hai người được sắp xếp gọn gàng bên trong, phía dưới cùng đặt một bánh xà bông thơm, quần áo đều được ướp hương thơm thoang thoảng.
"Đối tượng của cậu đâu rồi?" Vương Manh Manh quen thuộc, vừa gặm củ cải trắng vừa đứng trước cửa phòng Tuệ Tử.
"Đi ra ngoài tản bộ rồi, ngại quá, trong phòng bề bộn, cũng không có chỗ cho cậu ngồi."
"Không sao, tớ đứng cũng được, cậu làm việc khéo quá."
Vương Manh Manh thấy Tuệ Tử sắp xếp quần áo gọn gàng như vậy, không khỏi khâm phục.
"Quần áo của tớ toàn nhét trong rương, xếp xong một lúc lại loạn lên, thôi dứt khoát không thèm thu dọn nữa, mẹ tớ luôn mắng, con gái luộm thuộm thế này sau không gả đi được."
"Cũng không đến mức đó."
"Tớ thật sự rất ngưỡng mộ cậu hiền thê lương mẫu đó, haizz, sau này tớ nhất định phải học hỏi cậu nhiều."
Tuệ Tử mỉm cười không nói gì.
Mấy lời khách sáo này chỉ cần nghe qua là được, tuyệt đối không được coi là thật.
Vương Manh Manh ở nhà Tuệ Tử gần nửa ngày, nói liên tục không ngừng, khiến đầu Tuệ Tử muốn ong cả lên.
Nếu không phải Vu Kính Đình trở về, Tuệ Tử nghi là cô nàng sẽ ở lại ăn cơm trưa mất.
"Muội phu, anh kiếm đâu ra nhiều đồ thế?" Vương Manh Manh cầm lọ thủy tinh theo Tuệ Tử ra cửa.
Vu Kính Đình nhìn trước ngó sau một hồi, xác định không có ai.
"Gọi ta à?"
Nếu anh không nhìn lầm thì thứ cô ta cầm trên tay là dưa muối vợ anh làm thì phải?
Vu Kính Đình vừa đẩy một xe cũ chở đồ đạc gia dụng về, làm Vương Manh Manh ngẩn cả người.
Dân quê mới lên thành không phải đều lóng ngóng, cần thời gian làm quen à?
Anh ta lợi hại quá, ra ngoài một lát đã kiếm được một đống đồ mang về?
Vu Kính Đình hạ ván gỗ kê bàn xuống, Tuệ Tử định giúp một tay, liền bị anh nắm tay nhỏ kéo qua một bên, kéo theo cái ghế nhỏ đặt ở đó cho nàng ngồi.
"Ngồi im trong này, đừng ra ngoài quấy rầy."
Tuệ Tử nháy mắt mấy cái, nàng đây lại bị "phong ấn" sao?
Bị ảnh hưởng bởi Tây Du Ký, Vu Kính Đình rất thích "vẽ vòng" phong ấn Tuệ Tử.
Vương Manh Manh vừa thấy có người khuân đồ liền vội kiếm cớ về phòng, chẳng thèm nói chuyện phiếm nữa.
"Giường ở đâu ra thế?" Tuệ Tử tò mò hỏi.
"Anh đi cơ quan bên kia giúp người ta chuyển nhà, họ không cần, còn có cái tủ, anh cũng tiện đường kéo về."
Vu Kính Đình là người không thích ngồi yên một chỗ, đầu óc xoay chuyển cũng nhanh.
Anh định tìm chỗ mua giường hoặc kiếm chút ván gỗ tự đóng cái giường đôi, mở xe kéo ra ngoài dạo một vòng thì trong túi lại không đủ tiền.
Vì mua xe kéo, anh và Tuệ Tử gần như tán gia bại sản.
Lần này ra ngoài hai người chỉ mang chưa đến hai trăm tệ, nhưng đó là tiền dự phòng, không thể động đến.
Không mua được đồ mới, anh liền canh ở mấy chỗ bán đồ dùng gia đình, thời buổi này mua đồ đạc gia dụng đều cần phiếu, một hai ngày chưa chắc đã có người mua, nhân viên bán hàng rảnh rỗi đều ngồi đan áo len.
Vận may không tệ, vừa khéo gặp có người đến mua giường, Vu Kính Đình thấy người ta ăn mặc bảnh bao không giống người bình thường, liền chạy tới hỏi xem có cần kéo hàng thuê không.
Thương lượng được giá cả, kiếm được ít tiền công, lại tiện thể mang hai món đồ gia dụng người ta không cần về luôn.
Năng lực sinh tồn này, quá mạnh mẽ khiến Tuệ Tử phải than phục.
"Em nghĩ, dù có ném anh vào sa mạc, anh vẫn có thể sống sót." Đây là giống loài thần kỳ gì vậy, có thể thích ứng được mọi hoàn cảnh khắc nghiệt!
"Vậy thì không được, ở đó thiếu nước —- nhưng mà mang theo em thì không có vấn đề gì."
Vu Kính Đình vừa khuân giường vừa không quên ba hoa.
"Nước mắt làm gì mà uống được! Mặn chát!" Tuệ Tử cho là anh chỉ đang nói tuyến lệ của mình phát triển, giận dữ phản bác.
Nào ngờ tên kia lại tà ác liếc xuống ngực nàng, Tuệ Tử cảm thấy như bị anh dùng ánh mắt lột sạch!
Mặt đỏ bừng cả lên, túm chặt vạt áo, giống như làm thế này sẽ ngăn cản được tà niệm của người nào đó vậy.
Vu Kính Đình gánh đồ đạc gia dụng vào nhà, Tuệ Tử mới buông bàn tay nhỏ bé đang căng thẳng, lén thở phào một hơi, vẫn may anh chưa nói lời gì kiểu hổ lang.
Vừa nghĩ thì tai đã nóng bừng lên.
Hơi thở nóng hầm hập lướt vào vành tai, khiến gò má non mềm của nàng đỏ ửng.
"Có đồ ngọt không uống, tại sao anh lại phải uống đồ mặn —- chỉ cần cục cưng không để ý anh tranh đồ ăn là được."
"!!! ! !"
Tuệ Tử bịt tai đỏ mặt trừng anh, bị sự vô sỉ của anh dọa cho hết hồn.
Trêu chọc vợ yêu xong, Vu Kính Đình cười ha ha rồi lên xe kéo, đi kéo tủ.
Vương Manh Manh đứng trước cửa sổ, vừa ăn dưa muối Tuệ Tử đưa vừa lắc đầu:
"Mấy người dân quê chỉ thích chiếm chút tiện nghi, đồ dùng người khác bỏ đi cũng không thèm biết sạch bẩn mà đã vội kéo về nhà, đúng là...".
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận