Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 892: Xem ta một chiêu bắt rùa trong hũ (length: 8207)

Ngoài sân, Tứ gia mặt mày đen lại nghe Vu Kính Đình nói xong, vẻ mặt mới dịu đi.
"Lão già, ngươi không cảm thấy, là Giảo Giảo nhà ta có thai đó chứ?" Vu Kính Đình biết rõ còn cố hỏi.
Tứ gia ho khan hai tiếng, tức đến đỏ mặt.
"Khuê nữ ta sao có thể là loại con gái không biết chừng mực đó!"
Vu Kính Đình bĩu môi, ha, còn ra vẻ!
Lão già này nghe vợ hắn nói vậy, sợ đến cơm cũng không ăn, chạy tới dò hỏi hắn, chẳng phải là lo lắng Tuệ tử nói là Giảo Giảo.
Nếu con rận không mọc trên người nhà mình, thì Tứ gia cũng đâu có ngứa ngáy gì.
"Việc này giao cho vợ ngươi làm thì ta rất yên tâm, cũng nên làm cho Giảo Giảo rõ ràng, bạn bè nào có thể giao, bạn bè nào không thể giao."
Tứ gia đối với năng lực làm việc của Tuệ Tử là một trăm phần yên tâm.
Tuệ Tử nếu nhúng tay vào chuyện này, thì sẽ không có vấn đề gì.
"Vừa rồi ngươi đâu có biểu hiện như vậy — ai, có gì thì nói, ngươi động tay làm gì?"
Đá Vu Kính Đình một cái, Tứ gia lấy từ trong túi ra một cái hộp ném cho hắn.
"Cái này ngươi tối đưa cho Tuệ Tử, bảo nàng cất kỹ."
Vu Kính Đình mở ra nhìn, là một cái chìa khóa vàng dài bằng ngón tay trỏ, mặt trên khảm nạm các loại bảo thạch, coi như là một mặt dây chuyền.
Anh ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là Tứ gia khen thưởng Tuệ Tử, thuận tay liền cất đi.
Chờ đến khi anh và Tuệ Tử biết đó là cái gì thì đã là hai tháng sau, hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, bị cha ruột tính kế, Tứ gia thật giảo hoạt. Chuyện này thì để sau nói.
Tuệ Tử bên này chỉ điểm cho Giảo Giảo, thấy con bé hiểu ra, cũng không nói nhiều.
Về chuyện dạy dỗ con cái, cô xưa nay sẽ không đem đáp án giải sẵn cho chúng, mà chỉ khi các con mắc ở chỗ nào thì sẽ nhẹ nhàng vẽ thêm một đường phụ trợ bên cạnh.
Như vậy, mỗi đứa con trong nhà đều có năng lực suy nghĩ độc lập, đồng thời trong quá trình rèn luyện không ngừng sẽ phân rõ phải trái, hiểu được phân biệt thiện ác.
Sau bữa tối, đến giờ hai bà cô trung niên bền lòng xem phim truyền hình.
Vì bị đá khỏi chỗ nhả rãnh kịch bản, Tứ gia cầm kéo, vẻ mặt khinh thường đi cắt tỉa cây cối trong sân.
Khi Phàn Hoàng đến thì thấy cha mình đang lãnh khốc làm việc, còn có hai "hộ pháp" củ cải đỏ đứng hai bên cạnh cũng cầm kéo trẻ con, bắt chước dáng vẻ ông nội tỉa lá cây.
Tỉa lung tung hết cả lên, Tứ gia không những không trách mắng, còn khen bọn họ biết làm trò, đúng là ruột thịt.
"Tuệ Tử đâu?" Phàn Hoàng hỏi.
"Ba, tìm con có chuyện gì?" Tuệ Tử ló đầu từ trên nóc nhà xuống.
Cô và Vu Kính Đình đang ngồi trên nóc nhà ngắm trăng uống trà.
"Không sợ muỗi à?" Phàn Hoàng cau mày, hai đứa trẻ này thật biết hưởng thụ cuộc sống.
Vu Kính Đình cười hì hì theo Tuệ Tử từ phía sau ra, trên tay còn bưng một cái lư hương đốt nhang muỗi.
Mùa thu muỗi đâu có mạnh, chỉ cần một cái là xong.
"Xuống đây, ba có chuyện muốn nói."
Lần này Phàn Hoàng đến tìm Tuệ Tử là muốn bàn chuyện đưa Trần Lệ Quân đi khám thai.
Anh muốn tự mình đi cùng, nhưng dạo này công việc thực sự quá bận, hôm đó lại phải tiếp đãi khách ngoại quốc, không đi được.
Chỉ có thể nhờ con gái đi cùng, đây là người anh tín nhiệm nhất, có thể nhờ người của anh đi cùng, nhưng cứ cảm thấy không yên tâm bằng người nhà.
Tuệ Tử sớm đã đoán được sẽ như vậy, tỏ vẻ đã hiểu.
Tính chất công việc của ba cô như thế, bận rộn mới là trạng thái bình thường, ngày nào cũng bên vợ con mới là bất thường.
Cô bớt chút thời gian ở trường thì cũng không có vấn đề gì, vừa hay có thể thay ba qua đó.
Phàn Hoàng dặn dò một phen các hạng mục cần chú ý, rồi lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Tuệ Tử.
Tuệ Tử mở ra xem thử, là thực đơn?
"Mẹ con kén ăn nghiêm trọng, lúc bà ấy không chịu ăn cơm, con bảo người giúp việc làm theo những món trên này, làm xong con nếm thử, xem có vừa miệng không."
Trước kia đây đều là Phàn Hoàng làm, bây giờ anh bận không có cách nào, lại thương vợ mang thai sợ ăn không ngon, tìm người giúp việc cũng không yên tâm, lại chạy tới bảo con gái làm giám sát.
"Được rồi, không cần người giúp việc, con làm cho." Tuệ Tử nhìn ra ý ba, khéo hiểu lòng người mở miệng.
Như vậy đương nhiên là tốt nhất, Phàn Hoàng thở phào nhẹ nhõm, có một đứa con gái hiểu chuyện thật tốt.
Bàn giao xong công việc chính, trước khi ra về anh lại nghĩ ra điều gì đó, lấy từ trong túi ra một xấp phiếu giảm giá khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
"Cái này đơn vị phát, dịp Quốc khánh con dẫn cả nhà qua đó chơi đi, ba hỏi bác sĩ rồi, mẹ con có thể ngâm trong thời gian ngắn, nhưng ngâm lâu thì chắc chắn không được, bà ấy dạo này ở nhà cũng buồn, mọi người cùng đi giải sầu cũng tốt."
Phiếu giảm giá không ít, cả xấp có đến hai mươi tờ, Tuệ Tử tính cả nhà mình cũng không dùng hết.
Đợi khi ba trở về, Tuệ Tử nhìn xấp phiếu giảm giá tự nhủ:
"Đàn ông công việc bận rộn thật đấy, từ trước đến nay đây không phải cái cớ để không quan tâm gia đình, tôi không tin ai có thể xoay như ba tôi."
"Ừm, tỷ như tôi đây, công việc bận rộn thế này mà cũng không quên cùng vợ học tập tiến bộ — vợ à, hình như trong quyển ghi chép của em có vài kiểu tạo hình đẹp mà anh chưa thử bao giờ, thử nhé?"
Tuệ Tử cười ha ha, đang chuẩn bị cho anh một trận nhừ tử để đánh thức tâm hồn bẩn thỉu của anh, thì điện thoại reo.
Là Dương lão nhị gọi đến, việc điều tra Trần Luân đã có kết quả.
Điều mà hai vợ chồng Vu Kính Đình không ngờ đến đó là, người nhà Trần Luân đã sớm biết về đối tượng của anh ta.
Nhưng chuyện khó hiểu ở chỗ, bố mẹ Trần Luân không những không nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, ngược lại còn gặp ai cũng khoe, nói con trai họ có sức hút.
Việc Dương lão nhị dễ dàng điều tra ra việc này, là vì bạn gái anh làm cùng đơn vị với mẹ Trần Luân.
Mẹ Trần Luân là một tiểu cán bộ, dạo này rảnh rỗi liền hay khoác lác trong xưởng, trong miệng bà ta, đứa con trai chẳng ra gì của bà ta, đã thành Phan An chuyển thế, bao nhiêu cô gái xin chết.
Vu Kính Đình cúp máy, vẻ mặt buồn nôn.
"Đúng là thứ tam quan như cặn bã! Thảo!"
Nếu con trai anh vừa lên cấp hai đã không làm chuyện đàng hoàng đi dụ dỗ mấy cô gái trẻ làm bậy, thì anh đã đánh cho gãy ba cái thắt lưng rồi.
Kết quả bà mẹ quái thai này, không những không nhận ra vấn đề nghiêm trọng, còn đắc chí nói con mình "có sức hút".
"Mấy kẻ này, khoác da người thì cứ tưởng mình là người, căn bản không tiến hóa hết, đến như tôi xuất thân từ gầm cầu còn hiểu đạo lý hơn bà ta."
"Anh đừng hạ thấp giá trị của mình, thứ rác rưởi đó cũng xứng để anh so sánh à? Từ khi nào mà anh để tôi lo lắng về tác phong sinh hoạt hả."
Tuệ Tử cũng thấy gia đình Trần Luân thật ghê tởm.
"Mấy thằng nhóc này cứ thả rông ra thế sớm muộn gì cũng gây họa lớn, dứt khoát đưa hết bọn nó đến trường dạy nghề đi, làm bạn với Trần Đông. Tra xem lão Trần gia còn thằng con trai phá của nào nữa không, tống vào hết."
Tuệ Tử vốn không nên can dự vào những chuyện rắc rối này, nhưng dù sao thì cũng là họ nhà mẹ, gia tộc là một thể thống nhất, sau này cứ đẻ ra một ổ ngốc nghếch đi hại xã hội thì cũng là làm mất mặt bố mẹ cô, chi bằng nhân cơ hội này mà chỉnh đốn lại một phen.
Trói mấy thằng nhóc vị thành niên vào một chỗ, quăng vào cho ăn đòn, trường dạy nghề không phải trại giáo dưỡng, ra rồi không còn là cái thói cũ nữa, sau này có đi lính cũng không lỡ.
Vu Kính Đình thấy đây là ý hay, "giết gà dọa khỉ", đánh động một vòng cũng không phải chuyện xấu, nhưng nếu gia đình cô gái kia không lên tiếng, mà anh với Tuệ Tử ra mặt thì có vẻ tự ý gây chuyện.
"Chẳng phải còn có cái này à?" Tuệ Tử giơ xấp phiếu giảm giá suối nước nóng của ba lên, coi như cô chắc mẩm bắt được rùa trong lọ rồi, nếu trị không nổi đám nhóc đó, cô viết ba chữ Trần Hàm Tuệ ngược lại luôn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận