Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 739: Xem ai càng trà xanh (length: 8092)

"Tuy vậy, nói đi cũng phải nói lại, Phàn Tịch đúng là dốc hết vốn liếng, căn nhà tốt như thế cũng nỡ lòng bán đi." Tuệ Tử vẫn còn nhớ thương chuyện nhà cửa.
Nếu không phải trong nhà muốn làm ăn cần tiền, nàng cũng muốn mua trước một căn nhà ở khu đó, sau này về hưu sẽ đến đó dưỡng lão.
"Ta thấy ngươi là đang nhớ nhà thì có! Mà nói, cái ông Trần kia, dạo gần đây im hơi lặng tiếng quá ha." Vu Kính Đình đoán trúng tâm sự của Tuệ Tử, liền nhớ đến chuyện hẹn ước với ông ngoại trước đó.
Trước đây, ông lão hay bày trò, bị Tuệ Tử nắm thóp, khoảng thời gian này im lặng hẳn.
Ban đầu Tuệ Tử định đợi ông ta không nhớ lâu nữa sẽ lấy căn nhà nhỏ của ông qua, kết quả đã hơn một tháng, một chút động tĩnh cũng không có, im ắng như gà.
"Xem ra là ta đã nghĩ quá xấu về ông ta, có lẽ ông ta thật sự đã học được cách sống tốt hơn." Tuệ Tử nghĩ đến căn nhà của ông Trần kia mà tiếc nuối khôn nguôi.
Nhà tốt như thế... xem ra là không có duyên rồi.
"Chó không sửa được tật ăn phân... mà chó già thì khác, có lẽ răng rụng hết rồi, mút cũng không nổi?"
Tuệ Tử bị lời hắn nói làm cho buồn nôn, đang yên lặng ăn điểm tâm củ cải đỏ mà như bị đứng hình, miếng điểm tâm trong miệng bỗng dưng chẳng còn ngon miệng gì.
Sau khi sân trượt đi vào quỹ đạo, Vu Kính Đình bắt đầu bận rộn chuẩn bị chuyện công ty.
Sân trượt có lợi nhuận rồi, Tuệ Tử lại khôi phục cuộc sống tiểu phú bà, nàng thuê vú em và người này cũng chính thức nhận việc.
Tuệ Tử cố ý trả thêm gấp đôi tiền, bảo vú em làm nhiều đồ ăn, để giải quyết luôn vấn đề cơm nước cho cha mẹ nàng.
Bụng của Trần Lệ Quân bây giờ còn chưa nhô lên, tinh thần cũng rất tốt, mỗi ngày vẫn đi làm, cơm tập thể của công ty nhiều mỡ quá, Tuệ Tử thường xuyên mang cơm đến cho nàng.
Hôm nay, Tuệ Tử xách theo hộp cơm tình yêu đến cơ quan của Trần Lệ Quân, vừa đến gần văn phòng của mẹ mình, liền nghe thấy tiếng Trần Lệ Quân mắng chửi vọng ra.
"Có chút chuyện cỏn con này cũng không làm xong, cái thứ trên cổ của cô là đồ trang trí hả?"
"Cục trưởng, xin lỗi, tôi không cố ý." Giọng nói nghe có vẻ đặc biệt đáng thương, như than khóc, nghe còn có chút quen tai.
Tuệ Tử đứng ở cửa gõ hai tiếng, một gương mặt "lê hoa đái vũ" mở cửa cho nàng.
"..." Mai Nhị nhìn Tuệ Tử, biểu tình có hơi ngơ ngác.
Sao không phải là Hoàng ca chứ?
Nàng quan sát thấy Hoàng ca thường hay chọn giờ cơm trưa đến tìm Trần Lệ Quân, cố ý làm ra một sai sót lớn, để Trần Lệ Quân gọi mình đến mắng, nàng cũng ủ sẵn cảm xúc đáng thương, chỉ chờ Hoàng ca thấy sẽ sinh lòng thương xót.
Kết quả, không đợi được Phàn Hoàng, lại chờ trúng cái con dã chủng nhỏ của Trần Lệ Quân?
"Này, nước mũi, nhanh hơn cả sông rồi~" Tuệ Tử chỉ vào mũi Mai Nhị, Mai Nhị vô thức hít mũi, ý thức được bị Tuệ Tử lừa gạt, giận đến đứng im đó, hai mắt bốc hỏa.
Thảo nào giọng quen thế, thì ra là Mai Nhị, trước đây Phàn mẫu dẫn nàng và một người phụ nữ có thai đến chỗ Trần Lệ Quân, ý đồ nhét Mai Nhị vào bên cạnh Phàn Hoàng, bị Trần Lệ Quân chặn lại, giờ muốn tìm đến chỗ nàng này.
Tuệ Tử không khó đoán ra qua tình huống trước mắt, cái cô Mai Nhị này ở chỗ mẹ mình cũng không an phận, lúc nào cũng tìm cơ hội để "thăng cấp".
Tuệ Tử lướt qua cô ta, xách hộp cơm đến trước bàn của Trần Lệ Quân, trước quan sát sắc mặt của mẹ mình, xác định bà không thật sự tức giận, chỉ mắng cho vui, nàng mới yên tâm.
"Còn ngây ra làm gì? Đợi ăn trực hả?!" Trần Lệ Quân đuổi Mai Nhị, Mai Nhị bĩu môi một cái, đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến ở ngoài hành lang.
Lần này, dù sao cũng nên là Hoàng ca rồi chứ?
Thế là Mai Nhị nghẹn ngào một tiếng, che miệng khóc đến khóc không thành tiếng.
"Cục trưởng, tôi với Hoàng ca là thế giao, dù ngài có không ưa tôi thì cũng phải nể mặt lão thái thái chứ, cứ nhắm vào tôi như thế, tôi đã làm sai cái gì?"
Không biết còn tưởng cô ta phải chịu nhiều uất ức lắm.
"Trong giờ làm việc thì nói những chuyện vớ vẩn này làm gì? Làm được thì làm, làm không được thì xéo!" Trần Lệ Quân chỉ muốn mau chóng đuổi người đi, bà còn đang đói.
Mai Nhị nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, trầm ổn, nghe thôi cũng biết là của đàn ông, cho rằng người cô ta đợi sắp đến, càng khóc thương tâm hơn.
"Cục trưởng, ngài cứ nhắm vào tôi như thế, có phải vì tôi biết bí mật của ngài, ngài sợ tôi nói cho Hoàng ca biết đúng không?"
Tiếng bước chân ngoài hành lang đột nhiên dừng lại, trong lòng Mai Nhị mừng rỡ.
Nhẫn nhịn ở chỗ người phụ nữ mạnh mẽ như Trần Lệ Quân này lâu như vậy, chính là vì khoảnh khắc này, hôm nay cô ta nhất định phải một kích thành công!
"Hả? Tôi có bí mật gì?"
"Mẹ, mẹ nói nhảm với cô ta làm gì, bảo cô ta đi đi, còn phải ăn cơm nữa chứ." Tuệ Tử giục.
Mai Nhị cho rằng Tuệ Tử chột dạ sợ lời của mình bị Phàn Hoàng bên ngoài nghe được, một hơi nói lớn:
"Chẳng phải là vì tôi đã thấy chuyện riêng tư giữa ngài và tài xế đó sao, ngài sợ tôi nói cho Hoàng ca nên mới nhiều lần nhắm vào tôi, ngay cả sĩ diện cũng không cần, nhưng mà ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không nói cho Hoàng ca biết đâu."
"Ai? Mẹ, mẹ còn có thông tin đường biên này hả?" Tuệ Tử hiếu kỳ.
"Cứ để cho cô ta nói tiếp, để xem cô ta còn bịa ra được cái trò gì hay ho nữa."
Trần Lệ Quân hai tay để trên bàn tạo thành hình tháp, muốn xem Mai Nhị còn muốn nói nhảm cái gì.
"Thời gian này, ngài đi đâu thì tài xế liền đi theo đến đó, một ngày còn có mấy tiếng không có mặt ở cơ quan, có phải là ngài hẹn hò với tài xế đi? Ngài yên tâm, tôi chắc chắn không nói cho Hoàng ca biết đâu."
Mai Nhị sợ người bên ngoài không nghe được, trong miệng nói là bí mật, để tạo dựng hình tượng cao thượng cho mình, lại cố tình nói lớn hơn.
Hành động này nhìn trong mắt mẹ con Tuệ Tử thì chỉ có hai chữ: não tàn.
Đột nhiên, Mai Nhị lao nhanh tới, ôm chặt lấy Trần Lệ Quân.
Bà bầu đang xem kịch vui bỗng bị một cú bất ngờ làm dạ dày buồn nôn, che miệng lại muốn nôn.
Tuệ Tử cũng vội.
"Cô làm cái gì vậy, buông ra!"
"Cục trưởng! Tôi một lòng vì ngài và Hoàng ca tốt cả thôi, Hoàng ca tốt như thế, ngài hãy thành thật yêu thương và sống cùng anh ấy đi, cầu xin ngài, đừng qua lại với tài xế nữa! Nữa!!"
Mấy chữ cuối, Tuệ Tử thậm chí còn nghi ngờ là cô ta đã dồn khí xuống đan điền rồi hét lên.
Bên ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng kèn lớn.
"Người bên trong kia nghe đây, lập tức rời khỏi Cục trưởng Trần, lập tức rời khỏi Cục trưởng Trần! Hành vi của cô đã cấu thành tội làm người khác khó chịu vì vừa chảnh vừa không biết thân biết phận, vì bữa cơm trưa của mọi người mà hãy ăn thêm hai bát, xin cô mau chóng rời đi, mau chóng rời đi!"
Quả thật là cái loa, gào một tràng, cả tầng đều có thể nghe thấy.
"Rời đi!" Lần này lại đổi thành giọng con nít.
Mai Nhị bị làm cho ngớ người.
Trần Lệ Quân ôm trán.
"Kính Đình sao lại giống như trẻ con vậy?"
"Loa ở quầy đồ ăn vặt của sân trượt bị hỏng một cái, bỏ trong xe... "
Vừa vặn dùng đến.
Ở cửa, Vu Kính Đình xách cái loa dẫn theo cặp song sinh, cười hì hì dựa ở đó.
Mặt Mai Nhị tái mét.
"Nhìn thấy ta, thất vọng lắm phải không? Không phải là ba vợ ta, diễn phí công rồi?" Vu Kính Đình lấy từ trong túi ra một đồng xu một hào, ném về phía Mai Nhị.
"Đây, mọi người thưởng cho cô, xem cô khóc gà gáy vịt diễn nãy giờ cũng vất vả."
Đồng xu ghim trúng trán Mai Nhị, rơi xuống đất, phát ra âm thanh leng keng.
"Trần Lệ Quân! Cô quá đáng rồi đấy!" Mai Nhị không đợi được Phàn Hoàng, còn bị Vu Kính Đình làm cho nhục nhã một trận, giận quá không thèm diễn nữa, chỉ thẳng mặt Trần Lệ Quân mà mắng.
Tuệ Tử cho rằng mẹ mình sẽ phản đòn cho cô ta một cái tát, ai ngờ, Trần Lệ Quân ôm mặt, á một tiếng, gục xuống bàn.
Mai Nhị nghi hoặc nhìn tay mình, cô ta còn chưa có chạm vào mà?
Ngẩng đầu lên, Phàn Hoàng chậm rãi xuất hiện phía sau hai đứa long phụng thai, sắc mặt khó coi.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận