Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 219: Áp đề trúng có thể không cười a (length: 8064)

Bên trong văn phòng của hiệu trưởng Quan, cánh cửa đóng chặt ngăn cách tiếng gào thét bên trong.
"Trường học của các ngươi, thật là náo nhiệt." Vu Kính Đình đẩy cửa bước vào.
Tuệ Tử suýt chút nữa cho rằng mình nhìn lầm.
"Sao ngươi lại tới?"
"Công trường hai ngày nay đều không có việc gì, ta rảnh, đến tìm ngươi một lát, à, tiện thể làm chuyện tốt."
Tuệ Tử vừa thấy bộ dạng nham nhở của hắn, liền đoán được tên này lại đi hố người rồi.
"Chuyện tốt gì?"
Trương Nguyệt Nga khi đến lấy hộp cơm đã gặp Vu Kính Đình, thuận miệng kể với Vu Kính Đình về những chuyện xảy ra ở trường.
"Ta nghĩ, lãnh đạo tìm nữ đồng nghiệp bàn công việc một mình, đây cũng không phải là chuyện hay, ta phải ngăn cản hiệu trưởng rơi vào bên bờ vực nguy hiểm."
"Cho nên?"
"Ta lái máy kéo, đưa bà xã hiệu trưởng về. Không hề lấy một đồng."
Tinh thần giúp người làm niềm vui này, thật sự cảm động trời đất.
"..." Cái kiểu xem náo nhiệt không sợ phiền phức này, giống y hệt lúc đi theo dương truân.
"Đúng rồi, vì sao công trường hai ngày nay đều không hoạt động? Ta nhớ tối hôm qua ngươi còn nói, đang thúc đẩy tiến độ, muốn thêm tiền cho ngươi mà."
"Ở ruộng đào được xác chết, phía trên đang điều tra."
Công trường này quả thực quá nhiều tai nạn, trước kia đám người đồng hương làm ầm ĩ về chuyện hư phong thủy, phải đến khi Vu Kính Đình bọn họ qua mới yên ổn được vài ngày, giờ thì lại đào ra xác chết.
"Hả?!" Tuệ Tử hoảng sợ.
Vu Kính Đình biết cô nàng gan nhỏ, cũng không nói kỹ, chỉ kể sáng nay khi đào móng thì phát hiện một cái đầu, công nhân phát hiện liền báo cảnh sát.
Giản lược chi tiết thì nghe có vẻ ít đáng sợ hơn, chứ càng chi tiết thì càng đáng sợ.
Tuy thế, Tuệ Tử vẫn bị dọa đến giật mình, trực tiếp chui vào lồng ngực hắn.
"Ngươi xem cái gan của ngươi kìa, chậc, ta đứng ở hàng đầu xem mà còn không như ngươi." Vu Kính Đình ôm bà xã, sung sướng nói.
"Ngươi, ngươi còn đứng hàng đầu?!" Tuệ Tử run rẩy càng dữ dội.
"Hiếm có khi gặp chuyện như này, gặp được rồi thì không xem kỹ sao?"
Ở đâu có náo nhiệt, ở đó có hàng đầu vây xem nhai hạt dưa.
"Chủ nhiệm, cái đó —— ách." Tiểu Lý đẩy cửa, thấy hai người đang ôm nhau, ngại ngùng.
"Sao vậy." Tuệ Tử vội tách khỏi Vu Kính Đình, mặt có chút nóng lên, nhưng không hoảng hốt.
Nàng đây là vợ chồng hợp pháp, dù sao cũng tốt hơn hiệu trưởng và Vương Manh Manh nhiều.
"Bên phía hai trăm người kia đến, nói là muốn nói về chuyện bồi dưỡng nhân viên công tác. Hiệu trưởng thì cũng —— không tiện a."
Phỏng chừng giờ mặt hiệu trưởng đã bị cào nát bét rồi.
"Ta biết, ta đi."
"Đợi đã." Vu Kính Đình gọi Tiểu Lý lại.
"Lần sau vào văn phòng của đồng chí nữ, nhớ gõ cửa."
Tiểu Lý chân nhũn ra, gật đầu lia lịa, Vu Kính Đình phất tay một cái là hắn lập tức chuồn mất.
"Sao ngươi lại dọa cậu ta vậy?" Tuệ Tử bất đắc dĩ.
"Ha, tên tiểu nương môn nhát gan kia —— mau đi đi." Vu Kính Đình khẽ nhéo gò má nàng.
Đã mang thai rồi mà còn nhát người như vậy.
Đừng tưởng là hắn không thấy ra, ánh mắt của Tiểu Lý nhìn nàng, tràn đầy hảo cảm.
Cũng không đến mức như hiệu trưởng không biết xấu hổ, chỉ là hảo cảm bình thường khi thấy cô gái xinh đẹp, chỉ dừng lại ở mức có tình cảm và phép tắc.
Tuy thế, Vu Kính Đình vẫn khó chịu.
Thường thường tìm cơ hội đến thể hiện tình cảm, không chỉ là đồng nghiệp, trong học viên cũng có không ít người nhìn chằm chằm cô nàng.
"Thiếu đòn." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ngươi lẩm bẩm gì đấy? Ngươi đợi ta một lát nha, trưa hai ta cùng nhau về nhà ăn cơm."
Tuệ Tử định đi, cánh tay bị hắn túm lại.
Vu Kính Đình đặc biệt trưng vẻ mặt lạnh lùng ra, Tuệ Tử hiểu rõ, nhón chân hôn một cái.
Hắn lúc này mới thỏa mãn buông ra.
Tiểu Lý vừa quay lại đã đứng ở bên ngoài cửa, thấy cảnh tượng này thì tan nát cõi lòng tám mảnh, ôi, hắn không nên quay lại.
Chủ nhiệm ở riêng cũng dính người như vậy sao? Hoàn toàn không giống lúc làm việc.
Còn nữa, đàn ông của chủ nhiệm, liệu có khoét mắt hắn xuống, làm thủy tinh cầu mà dẫm nát không?
Nếu như không phải hai trăm người kia cảm xúc quá khích, bọn họ trấn không được, không tìm chủ nhiệm không được, Tiểu Lý có bị đánh chết cũng không muốn đến xem vợ chồng người ta nỉ non. . .
Tuệ Tử vội trấn an lão công nhà mình, không chú ý tới có một người sợ hãi đến tan nát cõi lòng đứng ngoài cửa, Vu Kính Đình lại thu hết vào mắt, một mặt đắc ý.
Ha, chính là muốn mấy con ruồi không yên phận này, thấy cái bụng phình của cô là biết, đây là người phụ nữ của hắn, không muốn bị đánh thì yên phận đi!
"Trà của trường các ngươi cũng khó uống quá, chiêu đãi khách như vậy đấy à?"
Tuệ Tử đứng ngoài phòng khách, nghe bên trong truyền ra tiếng gây sự, không vui cau mày.
"Hai trăm người kia đến gây chuyện, lúc thì nói không gặp hiệu trưởng, coi thường bọn họ, lúc thì chê phòng đốt hơi ấm lạnh quá, sợ làm hỏng công nhân viên chức của bọn họ... Chủ nhiệm, con chưa gặp loại người này bao giờ."
Tiểu Lý đứng cạnh Tuệ Tử nhỏ giọng than vãn.
Bây giờ nhà nước coi trọng văn hóa, các đơn vị đều đang cử người đến lớp học buổi tối, ai chẳng khách khí?
Lần đầu tiên gặp phải kiểu đến đây làm bộ như ông trời con, đầu óc giống như có bệnh nặng không tỉnh táo.
"Ta sẽ xử lý." Tuệ Tử nghe trong phòng người kia ngang ngược, đoán hắn hoặc là thật sự không biết lý lẽ, hoặc là phía sau có chỗ dựa.
Khả năng thứ hai cao hơn một chút.
Nếu không chỉ là một cái siêu thị bách hóa, đâu đến mức đắc ý như vậy.
Lại liên tưởng đến vụ hộp cơm trước đây, Tuệ Tử lúc viết đơn báo danh, nhìn thấy rõ rệt cái cách hai trăm kia kiếm tiền một cách độc ác, dạo này dân chúng rất có ấn tượng xấu với hai trăm.
Đều qua chỗ của Vương tỷ một trăm rồi.
Nhưng cũng không nghe nói người phụ trách bên hai trăm bị xử lý, vậy thì hơn phân nửa là có người chống lưng.
Tuệ Tử sau khi hiểu rõ mọi chuyện, thay đổi bộ mặt tươi cười, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng khách có hai người đang ngồi, đồng nghiệp Tiểu Trương đang nói chuyện, thấy Tuệ Tử thì trong mắt lộ ra ánh sáng cầu cứu, chủ nhiệm, cuối cùng cô cũng đến!
"Đây là chủ nhiệm Trần của chúng tôi, các vị có yêu cầu gì thì cứ nói với cô ấy."
Tuệ Tử liếc qua, hai người đang ngồi, một nam một nữ.
Nữ thì mặt dữ tợn, vẻ mặt cũng ương ngạnh, trông có vẻ ngoài năm mươi tuổi, chắc hẳn là lãnh đạo.
Nam thì có dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, trông đúng với tiêu chuẩn thẩm mỹ về đàn ông thời này, mắt to mặt vuông, tư thế ngồi khá cẩn trọng, chắc là thuộc hạ của bà ta.
Dạo này đặc biệt chuộng đàn ông mặt vuông, cho rằng có chính khí, nhưng Tuệ Tử ở người đàn ông này không cảm nhận được chút chính khí nào, có lẽ là vì mắt hắn quá liếc nhìn và né tránh, khi nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt hắn lại bay đi nơi khác.
"Một chủ nhiệm mà cũng đòi nói chuyện với ta à? Con bé ranh kia, lúc ta còn làm người đứng đầu thì mày còn quấn tã cơ."
Người phụ nữ vừa mở miệng đã nói giọng âm dương quái khí, tự cho là nói đùa, che miệng cười hai tiếng.
"Ân, bà nói không sai. Chỉ là con của tôi sắp sinh phải quấn tã rồi, không biết bao giờ bà thăng chức? Tôi sẽ dắt con tới quỳ lạy bà."
Tuệ Tử cũng che miệng cười, hai đồng nghiệp nam của lớp học buổi tối cũng cười theo.
Bị bà già này hành hạ lâu như vậy, Tuệ Tử đang giúp họ xả giận đấy.
"Hử? Con bé ranh miệng lưỡi cũng lanh lợi đấy chứ —— ngươi cười cái gì?"
Bà mập lãnh đạo vừa định nói tiếp thì đã thấy Tuệ Tử lại cười.
Lần này thì cười thật, nhìn bằng mắt thường cũng thấy là vui vẻ.
Miệng lưỡi lanh lợi, câu nói này đối với Tuệ Tử mà nói, là một vinh hạnh lớn thế nào cơ chứ?
Nàng ăn nói vụng về hai đời, sau khi trọng sinh thì mỗi ngày cõng theo Vu Kính Đình đối đáp như từ điển, hôm qua vừa ôn tập lại loại lời lẽ như vậy thì hôm nay đã gặp, Trúng đề, nàng sao không cười cho được?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận