Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 894: Siêu cấp gấp bội (length: 8033)

Tiểu Bàn một tay kéo cái túi giấy dầu, bên trên đựng hai chiếc bánh rán nóng hổi.
Tay còn lại của cậu giữ tay tên côn đồ trẻ tuổi lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Bỏ ngay cái chân cẩu của ngươi ra khỏi người nàng!"
"Ngươi là cái thứ chó má mặt cóc gì mà xen vào chuyện người khác?" Tên côn đồ trẻ tuổi liếc xéo Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn nhấc chân đá thẳng vào bụng hắn.
"Ta là ông nội ngươi!"
Mấy tên côn đồ lêu lổng thấy đại ca bị đánh, cùng nhau xông lên.
Tiểu Bàn oai phong không quá ba giây, đã bị mấy người quây vào đánh hội đồng.
"Mau chạy đi!" Tiểu Bàn hét với Giảo Giảo.
Tuệ Tử chờ trong xe một hồi, thấy Vu Kính Đình vẫn chưa đưa hai đứa trẻ quay lại, bèn đi qua xem thử, thấy Vu Kính Đình đang ngậm điếu thuốc, tựa vào đầu ngõ, nhàn nhã nhả khói.
"Nhìn gì đấy, sao hai đứa vẫn chưa được đón về —— a!" Tuệ Tử theo ánh mắt của Vu Kính Đình nhìn sang, giật mình.
Tiểu Bàn đang bị một đám người vây vào đánh.
Vừa mới còn rất tiêu sái, bây giờ đã chật vật như vậy.
Giảo Giảo lại rất hổ báo.
Nắm quai cặp sách siết chặt cổ tên côn đồ, hét lớn một tiếng:
"Tất cả dừng tay cho ta! Nếu không ta giết chết hắn!"
"Ha ha ha!" Vu Kính Đình khoái chí cười.
Tuệ Tử tức giận đạp cho hắn một cái.
"Ngươi cái thứ không làm nên trò trống gì! Con nhà ta bị người ta bắt nạt, ngươi thì đứng đó xem kịch hả?!"
"Ta xem tình hình có ổn không thôi mà? Ngươi xem em gái ta lợi hại không kìa, ừm, không sai, đúng là phong thái của người nhà họ Vu ta."
Vu Kính Đình xem đủ rồi, mới đứng thẳng người, lớn tiếng quát:
"Dừng tay!"
Mấy tên côn đồ lêu lổng nhìn sang bên này, thấy Vu Kính Đình cao to vạm vỡ, nhìn qua đã thấy không dễ chọc, liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Vu Kính Đình đi qua, thì người đã chạy mất hút.
Chỉ còn lại tên cầm đầu sắp bị Giảo Giảo siết cổ đến trợn mắt.
"Cứu mạng." Tên côn đồ sắp bị Giảo Giảo bóp cổ cho đến trợn trắng mắt, khó khăn mở miệng.
Hắn cảm giác mình đã ở rất gần cửa quỷ!
Giảo Giảo thấy anh trai tới, mới buông tay ra.
Tên côn đồ nhặt về được một mạng, xoa vết lằn trên cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Trông thì văn tĩnh như vậy, mà sao ra tay lại hung ác thế?"
Vu Kính Đình nhấc chân đá vào bụng hắn, đá cho hắn một cú ngã chổng vó.
"Với loại cặn bã như ngươi, cô bé đó còn đã là nhân từ lắm rồi."
Vu Kính Đình túm cổ tên côn đồ, chuẩn bị tìm một nơi vắng người, cho hắn xem cái gì gọi là "Đạo lý tu thân dưỡng tính của kẻ lưu manh".
Là một kẻ lưu manh tiền nhiệm, hắn thấy tố chất cá nhân của đám lưu manh bây giờ quá thấp, thật không nỡ nhìn.
"Khoan đã!" Giảo Giảo gọi giật lại.
Tên côn đồ đầy mong chờ nhìn nàng, hy vọng nàng có thể nhân từ nương tay, nói giúp hắn mấy lời hay ý đẹp.
"Lưu Mai Mai, là đồng bọn với ngươi đúng không?" Giảo Giảo dò hỏi.
Trong lòng nàng mong muốn có một câu trả lời phủ định.
Tuệ Tử đầu tiên là ngẩn người, sau đó trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.
Đứa con gái do nàng dạy dỗ, rất đáng yêu, rất ngọt ngào.
Nhưng không có chút gì gọi là ngốc nghếch.
"Sao ngươi biết?!" Tên côn đồ không khỏi lỡ lời, Giảo Giảo tùy tiện gài bẫy, hắn đã tự khai hết.
Giảo Giảo cắn môi, tức đến không nói nên lời.
Quả nhiên, Lưu Mai Mai đã thông đồng với bọn du côn xã hội, dựng lên màn kịch này để cho mình xem.
Sở dĩ nàng có thể nghĩ đến chuyện này, là vì mọi chuyện quá trùng hợp.
Thời điểm đó, chỉ có học sinh ở lại luyện tập chương trình mới có thể qua lại, Lưu Mai Mai lại trốn học cả buổi chiều, thể nào cũng phải chọn lúc tối không có người đi lang thang gần cổng trường.
Thời gian và địa điểm giống như cố ý nhắm vào Giảo Giảo.
Giảo Giảo không muốn nghĩ người khác xấu như vậy, nhưng thực tế lại cho nàng một gáo nước lạnh.
"Nó cho các người bao nhiêu tiền?" Giảo Giảo tiếp tục hỏi, "Mục đích là gì?"
"Bọn này đều rất trọng nghĩa khí, sao có thể bán ——" Tên côn đồ hô hào khẩu hiệu đầy khí thế còn chưa dứt lời, đã thấy Vu Kính Đình bẻ đốt ngón tay răng rắc.
Nuốt nước miếng một cái, ý chí anh hùng vừa gượng gạo tạo ra cũng biến mất không còn.
"Nó cho ta năm đồng, bảo chúng ta dọa ngươi một chút thôi." Tên côn đồ đảo mắt nhìn trái nhìn phải.
Giảo Giảo còn đang phân tích xem lời này đúng hay sai, thì Vu Kính Đình đã ra tay.
Từ trong túi tên côn đồ lấy ra năm mươi đồng.
Tên côn đồ muốn cướp lại, nhưng đâu phải đối thủ của Vu Kính Đình, mặt mày trắng bệch.
Vu Kính Đình giơ tiền lên, săm soi.
"Năm đồng là để dọa một chút, còn năm mươi đồng này, là để làm gì?"
Đầu gối tên côn đồ mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Sắc mặt Tuệ Tử cũng trở nên khó coi, trong lòng dấy lên một cơn lạnh lẽo.
"Đại ca, em còn chưa làm gì hết, em còn chưa... thì anh đã tới! Em vô tội, đều do con nhỏ đó bảo em làm!"
"Ồ, nó bảo ngươi làm gì, nói đi." Giọng Vu Kính Đình rất nhạt, nhưng ánh mắt thì đã muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Tên côn đồ biết mình gặp phải kẻ tàn bạo, không dám giấu diếm nữa, quỳ trên mặt đất vừa lau nước mắt vừa kể:
"Nó bảo bọn em xé quần áo con bé này, chỉ là xé quần áo thôi, không có bảo tụi em làm gì khác hết, thật đó, nếu em mà nói dối, ra đường sẽ bị xe đâm chết."
Xé quần áo! ! ! !
Khóe miệng Tuệ Tử giật giật, cái con Lưu Mai Mai kia, tuổi còn nhỏ mà tâm đã thâm độc như vậy.
Thật uổng cho nhà nàng luôn coi trọng vấn đề an toàn, con bạch nhãn lang lòng dạ rắn rết đó nào biết được, Giảo Giảo mỗi ngày đều có xe đưa đón.
Nếu không, kiểu gì cũng xảy ra chuyện lớn.
"Ồ, xé quần áo, mà thôi?" Vu Kính Đình kéo tên côn đồ lại, túm cổ hắn, vừa kéo vào ngõ nhỏ vừa nói, "Nào, ta cũng "Mà thôi" cho ngươi một chút."
Lúc này, trong lòng Tuệ Tử cũng đang tức giận bừng bừng, lại có kẻ dám trước mắt nàng muốn bắt nạt con gái nàng, nếu chuyện này mà bỏ qua, thì nàng với Vu Kính Đình cũng không cần lăn lộn nữa.
Tuệ Tử ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
"Cho ngươi nửa tiếng, muộn nữa cục cảnh sát phải ăn cơm, đừng có chậm trễ giờ ăn cơm tối của đồng chí trực ban."
Ý của Tuệ Tử rất rõ ràng, đánh, đánh đến chết cho ta.
Đánh xong thì ném cho cục cảnh sát, cả con Lưu Mai Mai đó nữa, không ai được yên thân cả.
Nghĩ sơ qua, các trường giáo dưỡng rất nhiều chỗ, cũng rất giàu có.
Nàng cũng không ngại tống thêm vài nữ sinh có vấn đề vào đó.
Đã thích lột quần áo người khác, vậy nàng sẽ giúp Lưu Mai Mai chọn một trường giáo dưỡng chuyên bắt nạt, để nó tự mình trải nghiệm một chút cái mùi vị đó.
Vu Kính Đình cũng thực sự làm theo lời Tuệ Tử nói, đánh đúng nửa tiếng.
Lôi ra ngoài một cái đầu heo, chuẩn bị nhét vào cốp sau đưa tới cục cảnh sát, Giảo Giảo mở miệng.
"Mợ à, chuyện này có thể giao cho con xử lý được không? Đừng báo cảnh sát, để hắn giữ im lặng, đừng để Lưu Mai Mai biết là con đã biết bộ mặt thật của nó."
"Hả?" Tuệ Tử cau mày, Tiểu Bàn lo lắng.
"Nó đối xử với cháu như vậy, cháu còn muốn tha cho nó hả?!"
"Không phải con muốn tha cho nó, mà là nó có muốn buông tha cho chính mình không. Mợ à, có thể cho con xử lý được không, chuyện này là do con mà ra, con muốn tự mình kết thúc nó."
Khi Giảo Giảo nói câu này, giữa hai hàng lông mày, lại có mấy phần thần thái của Tuệ Tử khi quyết định chuyện gì đó.
Tuệ Tử vừa thấy cái biểu tình nhỏ này, thì trong lòng cũng buông lỏng.
"Được, giao cho con xử lý."
Tiểu Bàn còn định lên tiếng, đã bị Vu Kính Đình ngăn lại.
"Anh Đình, em lo là Giảo Giảo sẽ nhân từ nương tay, con Lưu Mai Mai đó không đáng để cảm thông."
"Này, mợ của nó đã nói thế rồi, cậu còn xen vào làm gì?"
Vu Kính Đình rất hiểu vợ mình, cũng rất hiểu Giảo Giảo, Tiểu Bàn rõ ràng là quá ngây thơ.
Lòng dạ đàn bà, kim dưới đáy biển, xem cái ánh mắt tàn độc của em gái cậu kìa, đó là ánh mắt của người muốn tha thứ cho người khác sao?
Rõ ràng là giống cái cách mà vợ hắn ra tay, có lẽ đây còn là gấp bội thì có.
- Hôm nay nợ phiếu tháng trước, phần thưởng ngày mai bù lại.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận