Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 571: Trên trời rơi xuống một cái nồi (length: 7564)

Vu Kính Đình hôm nay không đến đón Tuệ Tử, Tuệ Tử nghĩ bụng đều là chuyện nhà, mắt tối sầm lại, một bóng người xông tới, không nói hai lời, bóp lấy cổ nàng!
"A!" Tuệ Tử không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, bị người bóp cổ.
"Trần Hàm Tuệ, mày c·h·ế·t đi!" Người tới hung hăng nói, trên mặt còn mang theo nụ cười vặn vẹo.
Người này chính là Kim Khúc đã biến mất một thời gian dài.
Trước kia ả ta vì tìm người chặn Giảo Giảo, bị vạch trần xong đưa vào trại tạm giam.
Tuệ Tử không biết ả ta làm sao chạy đến đây, nàng cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế, Kim Khúc tựa như một kẻ phát điên, sức lực lớn đến dọa người, bóp cổ Tuệ Tử không ngừng dùng sức.
Tuệ Tử liều mạng giãy giụa nhưng không bằng sức ả ta lớn, mắt thấy sắp bị ả ta bóp ngất, Kim Khúc bỗng nhiên hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Vu Đinh cầm cục gạch, đứng ở sau lưng Kim Khúc.
Một lượng lớn không khí tràn vào phổi, Tuệ Tử ho khan không ngừng.
"Con gái, con không sao chứ?" Vu Đinh lo lắng hỏi.
Tuệ Tử khó khăn khoát tay, nàng vẫn còn ho khan.
Ho khan xong, nước mắt tuôn ra như suối, sợ hãi vô cùng.
Mặc cho ai đang đi trên đường cái, đột nhiên gặp phải kẻ bị bệnh tâm thần lao tới bóp cổ, chắc chắn sẽ sợ đến c·h·ế·t khiếp.
"Ả ta xử lý thế nào?" Vu Đinh hỏi.
"Trước đưa đến cục đã, con cảm thấy ả ta không nên được ra ngoài bây giờ."
Tuệ Tử cảm thấy rất kỳ quái.
Kim Khúc xui xẻo gặp phải đợt trừng trị mạnh tay, việc ả ta phạm phải chắc chắn không thể nào chỉ bị giam vài ngày là ra được, có khi không phải là vượt ngục bỏ trốn đó chứ, hay là cứ giao cho Liêu Dũng giải quyết đi.
"Ông sao lại ở đây?" Tuệ Tử hỏi.
Nàng chú ý thấy, phía sau Vu Đinh, còn đặt một bao đồ lớn, dùng vải trải giường bọc lại, xem ra thì là mấy bộ quần áo bình thường, một chút cũng không đáng chú ý.
"Ta ở nhà lấy một ít đặc sản địa phương, định ghé thăm cha chồng con chút......."
Vu Đinh có chút ngượng ngùng.
Ông ấy qua đây thực ra đã một hồi, định đến thẳng cửa, nhưng lại sợ con dâu thấy ông đột nhiên đến chơi đường đột, một lúc lại khó xử.
Đứng ở ngã tư đi đi lại lại, suy nghĩ xem thế nào kiếm cớ để đến gần nhà con gái, đúng lúc ấy, Kim Khúc tấn công Tuệ Tử, làm ông già đuổi kịp.
Tuệ Tử vừa nhìn vẻ mặt này của ông, đã đoán ra được ý đồ của ông, cười nói:
"Ông ơi, ông cứu con, bố mẹ chồng con chắc chắn đặc biệt cảm ơn ông, bất quá người một nhà mà nói cảm ơn thì lại xa lạ quá, con mời ông cùng ăn bữa cơm nhé?"
Lời này đúng với ý Vu Đinh muốn, ông liên tục gật đầu.
Mang bao đồ lớn lên người, nhấc Kim Khúc đang ngất lên, chào hỏi Tuệ Tử đang ngơ ngác.
"Đi nhanh thôi con."
Mau chóng đưa cái con nhỏ xui xẻo này đến cục cảnh sát, ông còn đang chờ được gặp con gái đây.
"Sức lực của ông... có hơi mạnh đấy ạ." Tuệ Tử muốn giúp ông xách bao đồ, ông già vung tay, ý là đừng động vào.
"Cái này tính là gì? Hồi trẻ ta đi nhiều nơi lắm, gánh đồ vật đều nặng hơn thế này, hơn trăm cân ta còn gánh được."
"Ách......" Hơn trăm cân, Tuệ Tử thật khó mà không miên man suy nghĩ, khỏi phải hỏi, hỏi thì không phải khảo cổ, ông già này là một người có chuyện xưa.
Hôm nay vừa vặn là ca trực của Liêu Dũng, nhìn thấy ông già vác Kim Khúc qua, Liêu Dũng hỏi:
"Không phải là thả rồi sao? Chuyện gì thế này?"
"Đừng nhắc nữa, anh xem vết ở cổ tôi này, đều là do ả ta tặng đấy!" Tuệ Tử hất cằm lên, cho Liêu Dũng xem dấu vết trên cổ.
Vừa lúc đó Kim Khúc tỉnh lại, còn chưa rõ mình đang ở đâu, nhìn thấy Tuệ Tử thì liền nhảy dựng lên, miệng hét lớn:
"Trần Hàm Tuệ mày là con nhỏ tồi, tao muốn mày c·h·ế·t!"
"Kim Khúc, cô phải nhận rõ tình thế, đây không phải là chỗ cho cô hồ nháo!" Liêu Dũng cố gắng ngăn cản.
Kim Khúc lúc này đầu óc vẫn còn mơ hồ, căn bản không quan tâm người trước mặt là ai, ai cản ả đánh người đó, vơ lấy cái ghế nện thẳng vào Liêu Dũng.
Liêu Dũng kêu thảm một tiếng, đồng nghiệp của anh ta xông lên như ong vỡ tổ, trực tiếp đè Kim Khúc xuống đất.
"Đánh lén cả cản·h s·át..... Cô muốn gì vậy?" Tuệ Tử thật không biết nên nói gì về Kim Khúc nữa.
Ả ta chê cơm ở đây ngon quá, muốn ăn thêm vài ngày hay sao?
Ở đồn c·ô·ng a·n mà lại dám công khai đánh lén c·ảnh s·át, đây là muốn bị xử lý nặng đây mà.
"Trần Hàm Tuệ! Mày c·h·ế·t không toàn thây! Mày cướp chồng tao, mày còn h·ạ·i c·h·ế·t mẹ tao, tao không để yên cho mày đâu!" Kim Khúc gào lên tiếng nghe mà muốn xé tan ra, the thé mà còn đáng sợ.
Giọng của ả quá cao, Tuệ Tử lần đầu tiên nghe không rõ.
Lúc Kim Khúc bị dẫn đi, ả ta cứ lặp đi lặp lại, Tuệ Tử mới nghe rõ.
"H·ạ·i c·h·ế·t mẹ mày? Chuyện khi nào thế? Mẹ mày là ai?" Tuệ Tử đuổi theo, muốn hỏi cho rõ.
Nói nàng cướp chồng của Kim Khúc thì đã quá hoang đường, Vu Kính Đình từ đầu đến cuối đều là chồng nàng, mối quan hệ với Kim Khúc còn trong hơn nước cất, nói thế nào là "cướp"?
Lại còn nói h·ạ·i c·h·ế·t mẹ ả, điều này lại càng quá, nàng còn chẳng biết mẹ Kim Khúc là ai, sao lại phải gánh trên mình loại tội danh này chứ?
Bây giờ Kim Khúc nhìn thấy Tuệ Tử là liền kích động, nhổ nước bọt vào mặt Tuệ Tử, Tuệ Tử tránh được, ả ta liền dùng chân đạp Tuệ Tử, giày cũng văng ra.
"Tuệ Tử, con vẫn nên tránh xa ả ra đi, bây giờ ả ta chẳng nghe lọt ai nói gì đâu, đợi lát nữa chúng ta sẽ thẩm vấn ả ta sau." Liêu Dũng che cánh tay đi tới, xem ra bị t·h·ư·ơ·ng không nhẹ.
"Xem trạng thái tinh thần của ả ta không được bình thường lắm nhỉ." Tuệ Tử lúc trước thấy Kim Khúc cũng chỉ là một đàn chị xã hội, giờ xem ra, như thể một bệnh nhân tâm thần trốn khỏi bệnh viện vậy.
"Chúng tôi sẽ tìm bác sĩ cho ả ta, con cũng đi khám bác sĩ đi."
Tuệ Tử gật đầu, mặc dù biết vết thương của nàng chỉ là ngoài da, nhưng là một người tiếc mạng như nàng, vẫn là đi khám bác sĩ, xác định không có gì mới yên tâm.
Từ bệnh viện ra về, Tuệ Tử dẫn Vu Đinh về nhà, Vương Thúy Hoa và Vu Thủy Sinh đang chơi đùa cùng hai đứa nhỏ, nhìn thấy Tuệ Tử dẫn ông lão về thì vội vàng nghênh đón.
"Sao ông lão lại tới đây thế, a! Tuệ Tử, con bị làm sao vậy?" Vương Thúy Hoa nhìn thấy vết ở cổ con dâu thì giật mình.
"Ông nhà, mau ra đây, đánh nhau rồi!"
"Mẹ, không sao đâu ạ, người xấu đều để ông đưa đến đồn c·ô·ng a·n rồi, con cũng đi theo bác sĩ trở về rồi, nói không có chuyện gì."
"Thật không có gì sao?"
"Không tin mẹ hỏi ông đi ạ."
Vương Thúy Hoa nhìn sang ông lão, ông lão gật đầu, bà mới yên tâm, túm lấy tay Tuệ Tử xem xét, nhìn cổ bị bóp thành thế kia, Vương Thúy Hoa tức giận.
"Ai mà hỗn thế, ra tay quá nặng, may mà có ông già."
"Không sao, ta cũng chỉ là tiện tay thôi."
Vu Thủy Sinh đi ra, thấy cảnh tượng này cũng xụ mặt xuống.
Tuệ Tử mang tất cả vào phòng, kể lại đầu đuôi sự tình, Vu Đinh lại theo góc nhìn của ông bổ sung thêm vài câu.
Nghe xong Vương Thúy Hoa thiếu chút nữa cắn nát răng.
"Cái đồ gì thế, loại người này sao mà còn được bảo lãnh tại ngoại? Mà còn nữa, cái đồ ngốc nghếch ấy, mình sai không lo tỉnh ngộ lại đi tìm Tuệ Tử gây chuyện làm gì?"
"Chuyện này ta sẽ điều tra cho rõ." Vu Thủy Sinh cũng là người bao che khuyết điểm, người nhà mình bị k·h·i d·ễ thế này, đương nhiên không thể nhẫn nhịn.
Bên này đang lảm nhảm chửi rủa, Vu Kính Đình đã về đến.
"U a, có khách quý đến nhà——" mắt nheo lại, Tuệ Tử vô ý thức định cản, nhưng anh đã thấy rồi.
"Trần Hàm Tuệ! Chuyện này là sao?"
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận