Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 730: Ma lưu dọn nhà (length: 8038)

Hai cây cải đỏ cũng đã lâu không thấy Tiểu Bàn, lúc rời nhà bọn chúng còn bé tí tẹo, cách nhiều năm như vậy không gặp, giờ lại chủ động lấy lòng người ta, chuyện này quả thật hiếm thấy.
Mọi người đều biết, hai đứa con nhà nàng có vẻ giống như máy dò, không phải nhân vật lớn thì bọn chúng rất khó chơi chung với ai.
Đột nhiên lại thân thiết với Tiểu Bàn như vậy, Tuệ Tử cảm thấy rất mới lạ, hơn nữa Tiểu Bàn và Giảo Giảo lại còn có Lạc Lạc ở giữa, thế mà ngồi cạnh nhau nhìn còn khá xứng đôi, Tuệ Tử liền nhanh chóng vứt bỏ cái ý niệm kỳ quái trong đầu.
Đây là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ nàng lại đang tác hợp cho Tiền gia phượng hoàng nam à, nghĩ đến còn lâu mới tới.
Bất quá nếu thật phải chọn, nàng thà gả Giảo Giảo cho Tiểu Bàn là người hiểu rõ cội nguồn, có chí tiến thủ, còn hơn là để nàng tìm cái loại Tiền Tuấn đạp lên gái xinh nhà giàu để thể hiện mị lực của mình, đúng là đồ ngốc to xác.
Đương nhiên, bây giờ nghĩ những điều này còn quá sớm, còn lâu nữa Giảo Giảo mới đến tuổi kén chồng chọn vợ, Tuệ Tử cười, có lẽ nàng bị cuốn theo cái cuốn “Lão Vu gia phụ nữ tất đọc” của Vu Kính Đình rồi.
Giảo Giảo và Tiểu Bàn ra khỏi cửa, hai người đi dạo dọc theo con hẻm nhỏ, Giảo Giảo giới thiệu sơ lược cho hắn về hoàn cảnh gần đây.
"Đi lên phía trước có cửa hàng bán đồ ăn vặt, đi thêm mười phút nữa là đến trường của chị dâu ta, lát nữa cơm nước xong các ngươi có thể đến đó cho cá ăn, mỗi lần chị dâu dẫn ta đi ngang qua cổng trường, đều phải dừng lại nói một câu."
"Cái gì?"
"Đây, chính là mục tiêu phấn đấu của ngươi trong tương lai, cũng chính là lý tưởng đó." Giảo Giảo bắt chước vẻ mặt của Tuệ Tử, Tiểu Bàn bật cười vì cô nàng.
"Thành tích của ngươi mấy năm nay rất tốt, lần thi cuối kỳ này lại được hạng nhất, sau này nhất định có thể thực hiện được lý tưởng của mình."
"A, sao ngươi biết?" Lúc cô viết thư cho hắn, cũng không viết mấy thứ khoe khoang như vậy.
"Đình ca kể cho ta nghe, rồi ba ta về nhà lại kể cho ta."
Giảo Giảo đúng là "con nhà người ta" quá mức ưu tú trong miệng các bậc phụ huynh, hào quang rực rỡ.
Ba của Tiểu Bàn thường xuyên vừa cầm chổi quất Tiểu Bàn vừa thêm một câu, nhìn người ta Giảo Giảo mà xem!
"Ách, cái tật xấu thích khoe khoang của anh trai ta khi nào mới sửa được đây..." Giảo Giảo che trán lại, cảm thấy thật xấu hổ.
Vu Kính Đình là người cực kỳ coi trọng gia đình, nếu con cái trong nhà có được chút vinh dự gì, thì bên ngoài hắn không khen, đợi đến khi gặp mấy người bạn thân thì hắn lại tha hồ khoe khoang, dù cách nhau mấy thành phố, cũng vẫn có thể gọi điện thoại đắc ý một phen.
"Cũng không phải là đắc ý, ngươi đích thực rất ưu tú mà." Tiểu Bàn trong lòng lại bổ sung thêm một câu, càng lớn càng xinh đẹp.
"Sao dạo này ngươi nói chuyện kỳ lạ vậy?" Giảo Giảo nghi hoặc nhìn hắn, cái tên này mấy năm không gặp, sao đột nhiên lại khách khí như vậy, cô có chút không quen.
"Trước kia lúc ngươi ném phấn với ta cũng không phải thế này."
"Chuyện đó...chuyện đó là hồi còn nhỏ mà...." Tiểu Bàn bị cô nhắc đến đỏ cả mặt, vội nhìn sang hàng cây bên đường.
"Vu Giảo Giảo!" Tiền Tuấn chạy đến, chạy đến trước mặt Giảo Giảo, xoay người thở hồng hộc.
"Cậu có chuyện gì?" Giảo Giảo hỏi với vẻ mặt lạnh nhạt.
"Chuyện hôm qua, mẹ tớ bảo tớ xin lỗi cậu, bà ấy không cố ý." Tiền Tuấn thấy bên cạnh Giảo Giảo còn có một cậu con trai, còn cao hơn cậu ta, giờ lại đang lạnh lùng nhìn mình, khiến Tiền Tuấn thấy sau lưng có chút lạnh lẽo.
"Cậu ta là ai?"
"Cậu ta là ai không liên quan đến cậu, xin lỗi thì không cần, bà ta — "
Giảo Giảo định nói, bà ta mắng tôi, tôi cũng đánh lại bà ta, coi như huề, sau này gặp lại xem như người xa lạ.
Nhưng vì nghĩ đến bạn thân đang ở bên cạnh, mới gặp mà đã để lại ấn tượng bạo lực, vì vậy cô nuốt lại lời.
"Sau này coi như không quen biết nhau." Giảo Giảo vẫy vẫy tay, ý bảo Tiền Tuấn có thể biến mất.
Trước ngày hôm qua, cô thấy Tiền Tuấn vẫn tuấn tú lịch sự, đa tài đa nghệ, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra bong bóng màu hồng phấn.
Sau ngày hôm qua, cô lại thấy hắn không đủ cao, ánh mắt cũng không đủ sáng, khi nhìn người thì né tránh, bong bóng màu hồng phấn cũng xẹp xuống, càng nhìn càng thấy bình thường.
Nghĩ đến bộ dạng nhút nhát sợ phiền phức của hắn ngày hôm qua, với cả việc hắn sau lưng nói xấu cô với mẹ hắn, trong đầu liền hiện ra câu nói mà anh trai cô vẫn thường nói: Lại cóc ghẻ muốn trèo cây ngọc.
"Vu Giảo Giảo, chúng ta nói chuyện riêng một lát." Tiền Tuấn thấy Giảo Giảo đối xử với mình lạnh nhạt như thế, bên cạnh lại có một người đàn ông cao hơn mình, lại còn đẹp trai hơn, dưới tình thế cấp bách liền đưa tay muốn nắm lấy cánh tay Giảo Giảo.
Còn chưa kịp chạm vào, đã bị Tiểu Bàn một tay đè lại.
"Tay con gái, là thứ mà ngươi có thể tùy tiện động vào sao?" Tiểu Bàn đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, hắn đã sớm thấy cái tên tiểu bạch kiểm này không phải dạng người tốt.
"Ừ ừ!" Hai cây cải đỏ cùng nhau gật đầu, tỏ vẻ rất tán thành.
"Ngươi muốn làm gì! Ta đang nói chuyện với Vu Giảo Giảo!" Tiền Tuấn cảm thấy tay mình như bị cái kìm kẹp lại, đau đến mặt nhăn nhó cả lại, mà còn không dám kêu ra tiếng.
Giảo Giảo vẫn còn đứng bên cạnh đó.
"Nàng đã cự tuyệt ngươi rồi." Tiểu Bàn dùng lực đẩy một cái, Tiền Tuấn bị hắn đẩy lui lại hai bước.
Nhịn không được muốn quay người bỏ chạy, nhìn Giảo Giảo và Tiểu Bàn, Tiền Tuấn như bị chạm vào thần kinh đau nhức, hét lớn:
"Vu Giảo Giảo, ngươi yêu sớm!"
"Cái gì?" Giảo Giảo mắt mở tròn xoe.
"Ngươi đang hẹn hò với hắn! Ta..." Tiền Tuấn mặt nghẹn đỏ, dường như đã hiểu ra lý do vì sao Giảo Giảo đột nhiên lạnh nhạt với mình, "Ngươi hẹn hò với một tên du côn ngoài trường, cho nên ngươi vốn dĩ không phải vì chuyện mẹ ta mới xa lánh ta, tất cả là do ngươi tính toán cả!"
Tiền Tuấn giọng điệu kích động, âm thanh cũng trở nên gay nghiệt đến cực độ.
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Giảo Giảo cảm thấy lời đối phương nói hình như không phải là ngôn ngữ của người địa cầu, biểu cảm quằn quại kia cũng không giống là người địa cầu.
"Uổng công ta còn thấy áy náy về những lời đã nói với ngươi, giờ ta không cần áy náy nữa, bởi vì vốn dĩ ngươi là loại con gái không bị kiềm chế này! Ngươi không chỉ lúng liếng với chủ nhiệm lớp, ngươi còn thông đồng với du côn ngoài trường, ngươi — a!"
Mông và bụng của Tiền Tuấn cùng lúc bị đạp.
Vu Kính Đình đạp mông hắn mạnh hơn một chút, Tiền Tuấn loạng choạng về phía trước, Tiểu Bàn rụt chân lại, nhìn Vu Kính Đình khoanh tay, dáng đứng kim kê độc lập.
"Ta nói sao lỗ tai cứ ngứa ngáy, thì ra là có người đang thả bom thối hả?" Vu Kính Đình chân hơi rụt lại, rồi lại dùng lực đạp thêm một cái, đạp ngã người xuống đất.
Chân trực tiếp giẫm lên lưng của Tiền Tuấn, vốn định ép hắn quỳ xuống xin lỗi Giảo Giảo, kết quả ra sức quá, khiến hắn ngã sấp mặt, mặt chôn dưới đất.
"Cái đồ ranh con nhà ngươi, người thì trông không ra gì, miệng lưỡi thì lại độc ác như vậy, sao hả, sáng sớm cùng mẹ mày tranh nhau hố phân à? Nhà vệ sinh công cộng nhà ta không đủ phân cho hai mẹ con mày giành giật chắc?"
"Thả ta ra!" Tiền Tuấn quỳ rạp trên đất kêu la thảm thiết.
Giảo Giảo sợ Vu Kính Đình đạp gãy xương hắn, liền bước lên ngăn lại.
"Anh hai, thôi đi."
"Ngươi, liệu hồn mà chuyển nhà đi, nếu không thì nhà của ngươi coi như xong." Vu Kính Đình thu chân về, Tiền Tuấn lồm cồm đứng dậy.
"Nhà nào ạ?" Lạc Lạc hiếu kỳ hỏi.
"Một cái hộp gỗ nhỏ làm bằng gỗ trinh nam dát vàng, cái nhà vĩnh viễn của hắn, ta cho một phát đến luôn!"
Hộp gỗ nhỏ là cái gì, Lạc Lạc nhìn em trai, em trai cũng lắc đầu, về nhà hỏi mẹ vậy.
Tiểu Bàn thấy lúc hắn quay người lại miệng có vẻ như nhỏ giọng mắng một câu, liền giơ chân đạp cho hắn một cú, trực tiếp đạp Tiền Tuấn đụng vào cây.
Vu Kính Đình vui vẻ.
"Cái thằng nhóc này, mấy năm không gặp, càng ngày càng hung dữ."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận