Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 121: Không thể gặp này đó (length: 7852)

"Hiếm thấy có cây chổi lớn nào mà làm Vu Thiết Căn cưới, cũng chỉ có hắn coi nó như bảo vật."
"Đúng vậy, xem lão Trần gia làm nàng ra cái dạng gì rồi? Trần Khai Đức bệnh cả tháng trời rồi đấy? Liễu Tịch Mai cũng thật thảm, chuyện hôn sự tốt đẹp, sao thành ra như chổi quét nhà thế này."
"Lý Hữu Tài kia có bao nhiêu tiền đồ là sinh viên trung cấp cơ chứ, chỉ vì đi lại gần nàng một chút, mà bị nàng hãm vào tù!"
"Nói là hai nhà có tranh chấp, ta thấy á, chính là cái đồ sao chổi, một mình làm loạn hết cả lên, lẽ nào tất cả đều do Lý Hữu Tài sai?"
Bác gái cùng cô mợ mỗi người một câu, càng nói càng quá quắt.
Nước miếng văng tứ tung, múa may chân tay.
"Đúng đúng đúng, một mình làm loạn hết cả lên! Nhiều người như vậy đều thấy nàng không vừa mắt, không phải tại nàng thì còn là tại ai?"
"Ồ, phải không? Nhìn khắp cả cái thôn Vương gia này, ai là người thấy tức phụ của ta không vừa mắt, chắc chỉ có hai người các người thôi nhỉ?"
Thanh âm đột ngột vang lên làm cho bác gái và cô mợ kêu lên như lợn bị chọc tiết.
Cứ như ma quỷ, quá là hãi hùng.
Vu Kính Đình theo bờ tường đi tới, trên mặt nở nụ cười cà lơ phất phơ, vừa nói vừa khoa tay, ánh mắt như muốn dọa cho hai người nhiều chuyện này phải sợ.
"Một mình làm loạn hết cả lên? Lại đây, vác mặt bánh nướng của hai người đến đây, ta một tay vả cho hai người, đánh cho cả làng ăn tiệc xong cũng chẳng phải chuyện khó khăn, ít nhất một vả có mười lăm tiếng vang, xem có đã không!"
"Sắt, sắt, Thiết Căn đến rồi, ha ha," cô mợ gượng gạo nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, hai bắp chân run lẩy bẩy.
Bác gái cứ như nhìn thấy ma, liên tục lùi lại phía sau.
Lần trước Vu Kính Đình một tay lật bàn chuyện, đã để lại trong lòng bác gái một cái bóng ma cực lớn.
Lùi hai bước, bác gái liền cảm thấy dưới chân mềm nhũn, có cái gì đó nhầy nhụa theo mũi giày mà lọt vào — á!
"Phân trâu mới đấy, bà ấy đúng là biết lựa chỗ mà giẫm." Tuệ Tử cách vài bước nhìn thấy rõ ràng, aizz, thật là ghê tởm.
"Bác gái! Tự bác không nhìn đường giẫm phải phân thì cũng đừng có mà nói là chị dâu của ta khắc nha!"
Giảo Giảo nhảy ra, đưa tay lên miệng làm thành loa.
Sợ một câu không đủ, Giảo Giảo kéo giọng thật dài ra sức gọi.
"Ai đi ngang qua chớ có bỏ lỡ nha! Bác gái ta giẫm phải phân rồi! Này là phân trâu nhà ai vậy! Mau tới tìm bà ấy mà bắt đền kìa, bị bà giẫm hỏng rồi! Làm cho bả đền đi!"
"Hô cái đồ quái quỷ gì đó!" Mặt già của bác gái không nhịn được nữa, vội vàng chân còn dính đầy phân trâu chạy về nhà.
Chỉ còn lại cô mợ, cô mợ nhìn thấy Vu Kính Đình một bộ mặt không vui, da đầu bỗng rợn lên.
"Lời vừa rồi của cô, nói lại cho ta nghe, tức phụ của ta là cái gì cơ?" Vu Kính Đình ra bộ móc lỗ tai.
"Tôi không có nói gì cả, đều là tại bác gái cô ta ở đó mắng, đúng vậy, đều tại cô ta cả."
Cô mợ sợ Vu Kính Đình không buông tha, liền đổ hết trách nhiệm lên cho bác gái đã chạy mất.
"Bác gái! Cô mợ tôi nói bác mắng chị dâu của tôi, bà ấy thì không có nói gì cả!" Giảo Giảo lại phát huy ưu thế giọng nói, hướng phía bóng lưng đang chạy trốn của bác gái mà hét lớn.
Giọng lầm bầm oán hận của bác gái theo gió bay tới.
Tuệ Tử lắc đầu, bao nhiêu cái tình bạn hoa nhựa trải qua mưa gió, được xây dựng trên cơ sở mắng chửi nhau giữa mấy bà trung niên đã sứt mẻ tan tành như vậy đấy, chậc chậc.
"Ngăn lại bà ta, đừng có để bà ta chạy!"
Một tiếng hô đột ngột vang lên từ phía xa truyền tới.
Cô mợ nhận ra là giọng của đàn ông nhà mình, vội quay đầu nhìn lại.
Một người phụ nữ mặc áo bông rách tả tơi chân trần chạy đến, tóc tai bù xù, thoạt nhìn tinh thần có chút không bình thường.
Cậu ruột theo sau phụ nữ mà đuổi theo không bỏ, bên cạnh cậu ruột, còn có không ít người trong thôn của họ.
Người đàn bà điên kia hướng chỗ Tuệ Tử chạy tới, Vu Kính Đình không cần nghĩ ngợi, bỏ mặc cô mợ, chạy thẳng tới chỗ Tuệ Tử.
"Thiết Căn! Mau! Ngăn bà ta lại đừng để bà ta chạy!" Tiếng của cậu ruột truyền đến.
Vu Kính Đình kéo Tuệ Tử vào ngực mình, tay kia ấn lên vai Giảo Giảo, hai mắt như chim ưng trừng trừng nhìn người đàn bà điên.
Người đàn bà điên cách Vu Kính Đình vợ chồng bất quá năm mét, bỗng dừng lại, quay người thở hổn hển.
Tuệ Tử nhìn thấy người đàn bà kia trông cũng rất xinh, một đôi mắt to long lanh nước, chỉ là mặt hơi bẩn chút thôi.
"Cứu, cứu tôi." Ánh mắt của người đàn bà liếc nhìn qua lại trên người Vu Kính Đình và Tuệ Tử, cuối cùng dừng lại trên người Tuệ Tử.
Trong đôi mắt đó, chứa đựng khát vọng cầu sinh, khiến cho Tuệ Tử đau nhói cả tim.
"Cô ta là ai?" Tuệ Tử hỏi Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình lắc đầu.
Hắn cũng chưa từng thấy qua, trong thôn không có ai điên khùng như thế này.
Trong lúc nói chuyện, cậu ruột đã dẫn người đuổi đến.
"Đồ đê tiện! Còn dám chạy!" Cậu ruột vung một bàn tay tát vào mặt người phụ nữ, người phụ nữ bị tát ngã lăn xuống đất.
Tuệ Tử nhìn thấy mà tim khẽ run lên.
Nàng gan nhỏ, không thể chứng kiến cảnh này, tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ làm Tuệ Tử nổi hết da gà lên, cổ họng như nghẹn bông, run cầm cập, chỉ có thể nắm chặt lấy tay Vu Kính Đình, cầu viện nhìn hắn.
Đám người phía sau cậu ruột xông lên, trói người phụ nữ nằm dưới đất lại, cậu ruột còn chưa hết giận, giơ chân lên định đạp.
"Dừng tay!" Vu Kính Đình nhận được tín hiệu cầu viện từ mắt tức phụ, có chút không tình nguyện mở miệng.
Hắn vốn sẽ không quản việc của người khác, nhưng nếu là tức phụ yêu cầu, hắn chỉ biết nghe theo.
Cậu ruột thấy dáng vẻ lợi hại của Vu Kính Đình, cũng không dám làm gì, vội cười gượng mà thu chân về.
"Thiết Căn, sao con lại đến đây?"
"Cô ta là ai?" Vu Kính Đình hỏi người phụ nữ đang nằm dưới đất.
"Cái này, chỉ là một con điên thôi, cũng không biết từ đâu tới, hôm qua ngã ở ngay trước cửa nhà tôi, thấy tội nghiệp nên chúng tôi đưa về thôi."
Tuệ Tử thấy mũi của người phụ nữ bị đánh đến chảy máu, trong lòng không vui, bèn ngồi xuống, lấy khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng lau cho người phụ nữ.
"Cứu tôi." Người phụ nữ rơm rớm nước mắt nhìn Tuệ Tử, trong nhiều người như vậy, bằng bản năng, nàng cảm thấy Tuệ Tử là người không giống với người khác.
"Cứu người tại sao lại đánh người? Các người không được trói cô ấy, không ai có quyền hạn chế tự do của người khác cả!" Tuệ Tử đưa tay kéo sợi dây trói trên người người phụ nữ.
"Cô làm gì vậy! Đó là vợ tôi!"
Một người đàn ông mồm méo mắt lé, chân lại còn bị què xông đến, giơ tay muốn tóm Tuệ Tử.
Vu Kính Đình một chân giẫm lên vai người đàn ông, hơi dùng lực, người đàn ông liền bị đạp cho ngã dúi dụi xuống đất.
Đám người phía sau người đàn ông như ong vỡ tổ xúm lại.
"Úi chà, còn dám so tài với ta à?" Vu Kính Đình hung hăng đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.
Nhất thôn này, kẻ vô lại như Lưu Tử cũng đã nổi tiếng khắp vùng, chẳng ai dám lên tiếng.
"Vương Lão Ngũ, mày ăn gan hùm mật báo rồi hả, dám động đến tức phụ của tao?"
Vu Kính Đình giẫm chân lên người đàn ông vừa ngã xuống, Vương Lão Ngũ rống lên một tiếng thảm thiết.
Cậu ruột vội vàng lại đây cầu xin.
"Thiết Căn, con đừng so đo với nó, đều là hiểu lầm thôi, đứa cháu nhà ta nó cũng không cố ý làm trái ý con dâu."
Tuệ Tử xác nhận người phụ nữ này thần trí có vấn đề.
Giúp nàng xử lý sạch những vết máu trên mặt.
Thấy trên mặt người phụ nữ có mấy chỗ tụ máu bầm, cổ cũng có vết nhéo, lửa giận trong lòng Tuệ Tử liền bốc lên.
Cái tên Vương Lão Ngũ kia mồm méo mắt lé lại còn què chân, Tuệ Tử đoán ra.
Người phụ nữ có vấn đề về tinh thần này đến cái thôn này, bị người nhà Vương Lão Ngũ phát hiện.
Gia đình này định bắt cóc người phụ nữ này về cho Vương Lão Ngũ làm vợ.
Người phụ nữ không chịu, bọn chúng liền đánh chửi thậm chí hạn chế cả nhân thân tự do của người ta, hành vi này, cùng với lừa bán người thì khác gì nhau chứ?
Tuệ Tử lúc trước khi mang thai đã không chịu nổi những chuyện buôn người này rồi, sau khi có thai, lại càng không thể chứng kiến những cảnh như vậy.
- Cảm tạ Nữu Nữu đã tặng 200 tệ để an dưỡng tuổi già ~ (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận