Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 593: Vừa thấy liền không là đứng đắn người (length: 7859)

Trên đường công tác trở về, đã quá nửa đêm, cửa nhà đã đóng, hắn chuẩn bị leo tường.
Tay vừa đặt lên tường, liền cảm thấy không ổn, trực giác mách bảo Vu Kính Đình rằng phía dưới có vấn đề.
Vu Kính Đình quyết đoán nhảy sang một bên, thành công tránh được bao tải đang lao tới.
Vu Kính Đình: ? ? ?
"Lão già! Ngươi có ý gì?"
"Chậc, thằng nhãi ranh này cảnh giác cao thật, không phí chút sức nào." Tứ gia thu bao tải lại, hắn vốn định cho con trai một bất ngờ.
"Người đàng hoàng nào lại dùng bao tải với con trai mình chứ?"
"Năm xưa ngươi dùng bao tải úp lão tử, lão tử có tính toán với ngươi không?"
Vu Kính Đình hừ một tiếng, là không tính toán, nhưng lão già này rõ ràng là đang trả thù.
Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, mai phục trong sân, người cha này đúng là không có chuyện gì làm.
"Không thèm để ý ngươi, ta phải đi xem vợ ta."
"Không cần nhìn, vợ ngươi ngủ từ lâu rồi, bị cảm lạnh, sốt rồi, mẹ ngươi nấu canh gừng cho nàng uống thuốc cảm rồi, ngươi đừng có làm phiền người ta tỉnh giấc."
"Ta mới đi có một ngày, sao vợ ta lại cảm rồi? Hôm nay cũng không lạnh lắm, sao lại bị lạnh?"
Vu Kính Đình sốt ruột lo cho Tuệ Tử, Vu Thủy Sinh đá cho hắn một cú vào mông.
"Cấp cái gì mà cấp? Qua đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Vu Thủy Sinh kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra hôm qua, Vu Kính Đình nghe được chuyện Cung Hân muốn hạ độc Tuệ Tử, tóc gáy dựng cả lên.
"Đừng có vội nổi giận, vợ ngươi đã xử đẹp hắn rồi."
Cung Hân bị đánh một trận, lại bị Tuệ Tử nhốt trong phòng tối bắt ký tên.
Ký không xong thì phải viết tiếp, viết mỏi tay cũng không được dừng, không chỉ có vậy, Tuệ Tử còn cầm máy ghi âm, ghi lại lời thú tội của Cung Hân, bắt hắn kể rõ những gì mình đã làm.
Sau này tìm hắn ký tên, hắn liền phải ngoan ngoãn ký, nếu không thì sẽ làm cho hắn thân bại danh liệt.
Thực ra Tuệ Tử còn muốn chụp vài tấm ảnh Cung Hân nữa.
Dù sao thì đó cũng là những gì Cung Hân muốn làm với nàng.
Nhưng nếu thật sự chụp, Vu Kính Đình chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, mà có khi còn giận dỗi không chừng.
Cung Hân giờ thấy Tuệ Tử cũng như thấy quỷ, cái bóng tâm lý đã hằn sâu.
Không những chuyện xấu không thành, mà còn bị Tuệ Tử chơi cho một vố, thành công cụ kiếm tiền của Tuệ Tử.
"Cả nhà ta có mất mát gì đâu, có cái gì mà phải cấp chứ? Chẳng qua là Tuệ Tử thấy phong cách có chút lạnh nên cởi áo cho người ta thôi."
Vu Thủy Sinh rất hài lòng với con dâu mình.
"Người câu nệ tiểu tiết không thể làm nên chuyện lớn, ngươi nên học theo Tuệ Tử, biết nắm lớn bỏ nhỏ, nếu như không phải cô ấy cởi áo cho Thẩm Lương Ngâm, chưa chắc đã cảm hóa được Thẩm Lương Ngâm, không có Thẩm Lương Ngâm thì cả nhà ta mới thật sự rơi vào thế bị động."
Nếu Cung Hân đạt được mục đích, thì đó không chỉ là chuyện nam nữ nhỏ nhặt, đằng sau Cung Hân còn có người, người ta chụp ảnh của Tuệ Tử, chắc chắn không chỉ đơn giản là để công kích Tuệ Tử, đến lúc đó cả Phàn Hoàng và Trần Lệ Quân đều sẽ gặp nạn.
Mấy gia đình long đong thì khó tránh khỏi, đứng trên góc độ đại cục mà nói, cái áo khoác này Tuệ Tử cởi cho đi coi như quá hời.
Đương nhiên cũng không chỉ đơn giản là một cái áo khoác mà đã cảm hóa được Thẩm Lương Ngâm, khoảng thời gian ở chung vừa qua cũng là để làm nền, Tuệ Tử không để ý hiềm khích trước kia, nói chuyện phải trái, lòng dạ và khí độ của nàng làm Thẩm Lương Ngâm tin phục.
"Thành làm vua bại làm giặc, không ai ngay từ đầu đã giỏi giang được cả, muốn lung lạc nhân tâm mà chỉ dựa vào nắm đấm thì không đủ, ngươi xem xem Đường Thái Tông đã chiêu hiền đãi sĩ như thế nào."
Vu Kính Đình liếc mắt nhìn cha mình.
"Ngươi dùng mấy lời dạy con của vợ ta, tròng lên đầu ta đấy à?"
Mấy lời này đều là những điều mà ngày thường Tuệ Tử hay nói với Giảo Giảo, Vu Kính Đình nghe được vài câu.
Vu Thủy Sinh nhún vai, không quan tâm lời nói học từ đâu, miễn là nói đúng thì phải nghe theo.
"Rốt cuộc người đứng sau Cung Hân là ai?"
"Chờ vợ ngươi khỏe lại thì tự đi hỏi nàng, lão tử mệt rồi." Vu Thủy Sinh vươn vai một cái, hút xong điếu thuốc cuối cùng.
Chuyện của đời sau, ông cảm thấy mình có thể buông tay, Vu Kính Đình và Tuệ Tử rất ổn thỏa, nếu như không phải do công việc của con trai, thì ông cũng không có cơ hội chen chân vào.
"Ai, tuổi trẻ thật tốt." Vu Thủy Sinh cảm thán thế hệ xăm trổ của mình cuối cùng rồi cũng bị con trai thay thế, rồi vui vẻ trở về phòng ôm vợ.
Vu Kính Đình đứng bên ngoài hong gió một hồi, gột rửa hết bụi đường trên người, lúc này mới vào nhà.
Tuệ Tử ngủ một mình, lũ trẻ bị ôm sang phòng đông ngủ với ông bà, có lẽ là sợ lây bệnh cho bọn trẻ, nhìn nàng co ro như một con mèo nhỏ đáng thương.
Vu Kính Đình rón rén đi tới, đưa tay sờ trán nàng, muốn xem nàng đã hết sốt chưa, tựa như có thần giao cách cảm, đầu ngón tay vừa chạm vào trán nàng, Tuệ Tử liền khẽ động mi mắt.
Nàng vẫn còn buồn ngủ hé mắt ra, thấy người đàn ông trở về vào đêm khuya, liền nở một nụ cười thật tươi.
"Anh về rồi à..."
Vì bị cảm nên giọng mũi đặc quánh, nghe như đang làm nũng.
"Ừ, em còn khó chịu không?"
"Uống thuốc hạ sốt rồi đỡ hơn nhiều." Tuệ Tử nhìn thấy anh cả người liền tỉnh táo, ngồi dậy, trong mắt nàng tràn đầy vui mừng, khi yêu thích một người, trong mắt sẽ không thể giấu nổi ánh sáng.
"Anh có đói bụng không, em đi nấu mì cho anh ăn nha?"
"Ngoan ngoãn nằm xuống, đừng có hành hạ mình."
Tuệ Tử xụ mặt, ỉu xìu dựa vào lòng anh, chẳng mấy chốc đã ngủ.
Vu Kính Đình vốn muốn hỏi chuyện kẻ chủ mưu, nhưng thấy nàng như vậy cũng không nỡ hỏi, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, hiếm thấy bị mất ngủ.
Ngày hôm sau, Tuệ Tử đã khỏi bệnh hơn nhiều, nghĩ ở trường không có việc gì, dứt khoát ở nhà dưỡng bệnh.
Hôm nay Vu Kính Đình cũng không đi làm, dựa vào việc mình là xưởng trưởng, công khai trốn việc.
Thẩm Lương Ngâm tới thăm Tuệ Tử, thấy xưởng trưởng vừa công khai tuyên bố bị cảm nên không đi làm được, đang ôm Tuệ Tử chen chúc trên một cái ghế, người một miếng ăn đồ hộp.
Thẩm Lương Ngâm ghét bỏ kéo dài giọng.
"Vu Kính Đình, đơn vị nhiều việc như vậy, anh không biết xấu hổ vứt hết việc cho tôi như thế hả?!"
Nàng làm từ sáng đến trưa thì thật sự muốn chết, hận không thể phân thân ra được, kết quả cái vị đại gia này, ở nhà ôm vợ ăn đồ hộp?
"Lão tử bị bệnh!" Vu Kính Đình mặt dày nói.
Có lẽ là do Thẩm Lương Ngâm cứu Tuệ Tử, nên giọng nói mang đầy mùi thuốc súng của hắn với Thẩm Lương Ngâm không còn nặng nề như trước nữa.
Thẩm Lương Ngâm lườm hắn.
"Tôi muốn đến cục báo cáo anh, tôi thực danh tố cáo đấy."
"Cho cô ăn đồ hộp, mua chuộc cô." Tuệ Tử đưa qua một hộp đồ hộp, Thẩm Lương Ngâm vừa nhìn thấy liền tức điên.
"Hai người ăn hết còn mỗi nước, mới nhớ ra cho tôi hả?"
Tuệ Tử chột dạ.
"Chẳng phải vẫn còn nửa miếng à...."
"Không thèm ăn đồ thừa của hai người, để cho hai người tự gặm đi."
Vu Kính Đình giật lấy đồ hộp của Tuệ Tử, tấn tấn tấn, ăn một hơi không chừa lại chút nào.
"Con nhà nông nghèo như cô còn dám cãi lại với gia đình giàu có như chúng ta? Mấy ngày nữa mới đến ngày lĩnh lương đấy, cô có tiền mua đồ hộp hả?" Vu Kính Đình trào phúng.
Thẩm Lương Ngâm đột nhiên mặt mày hớn hở, đặt chiếc túi trong tay lên bàn.
"Tôi có tiền thật đấy! Đừng nói là đồ hộp, đi ăn nhà hàng tôi cũng có tiền, trưa nay Tuệ Tử đi ăn với tôi, tôi mời, Vu Thiết Căn cũng khỏi đi, nhìn thấy anh là tôi ăn không vô cơm."
"Chờ chút, tại sao nàng biết nhũ danh của ta?!" Vu Kính Đình hỏi Tuệ Tử, Tuệ Tử chột dạ nhìn lên trần nhà, ai da da, hoa văn đẹp quá đi.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận