Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 415: Đụng họng súng thượng (length: 7834)

Liêu Dũng lấy từ trong túi ra một gói giấy dầu, mọi người đều nhìn chằm chằm, truyền tới chỗ Vu Kính Đình vẻ lo lắng không hề che giấu, gói giấy dầu nóng hổi đưa cho Tuệ Tử.
"Kính Đình huynh đệ nhà ngươi biết ngươi thích ăn nhất bánh nướng ở chỗ này, dặn là lúc còn nóng phải ăn."
"Ban hoa?! Sao ngươi lại thành ra thế này!"
Đám người lúc này mới phản ứng, thì ra Tuệ Tử đã đến từ lâu, lúc Viên U U đang nhảy nhót, nói xấu sau lưng nàng, thì ra nàng đã ở bên cạnh cười ha hả nghe!
Viên U U nhìn thấy Tuệ Tử, mặt mày xanh mét.
Lần trước thấy Tuệ Tử, đã hơn một năm, lúc trước thấy Tuệ Tử vẫn còn mập mạp đến phát sợ - kỳ thật khi đó Tuệ Tử đang mang thai, cũng không đến nỗi quá béo.
Viên U U ghi hận Tuệ Tử, cố ý tìm người dò la tin tức của nàng, cho rằng Tuệ Tử mất liên lạc, nên đã mạnh dạn đoán nàng sẽ không tới, vì vậy thêu dệt một đống chuyện xấu.
Không ngờ, Tuệ Tử lại ngồi ngay cạnh.
"Thấy các ngươi trò chuyện vui vẻ, ta liền không lên tiếng, ta sinh xong con cái rồi có cao lớn hơn một chút, dáng dấp đúng là có chút thay đổi. Nhưng vẻ ngoài dù có thay đổi thế nào, ta vẫn là ta trước kia."
Ngụ ý là, bà đây sống vô cùng thoải mái, đồ điên nhà ngươi!
Trong lòng Tuệ Tử giờ giống như bản sao thu nhỏ của Vu Kính Đình, thỉnh thoảng lại mắng mấy câu trong lòng, chắc là di chứng của việc phải nghe Vu Kính Đình đốp chát quá nhiều.
Nghe nhiều quá, thành phản xạ có điều kiện luôn rồi.
"Hả? Ngươi kết hôn sinh con rồi?!" Hai nam sinh ngồi cùng bàn với Tuệ Tử đồng loạt thất vọng.
Bọn họ là người phát hiện ra Tuệ Tử sớm nhất, khi nãy lúc Tuệ Tử xem trò hề, bọn họ đã lén lút đánh giá Tuệ Tử rất lâu, càng xem càng thấy nữ thần càng trở nên xinh đẹp hơn.
Sức quyến rũ thời đi học của Tuệ Tử, phần lớn xuất phát từ kiến thức của nàng, nhưng bây giờ người ta vừa tài mạo song toàn, chỉ cần là đàn ông có mắt, đều sẽ bị nàng thu hút.
Viên U U biết mình không xuống nước được, dứt khoát kiên quyết bám theo lời Tuệ Tử nói tiếp:
"Trần Hàm Tuệ, hôm nay cô uống thuốc nên nhà chồng mới dám thả cô ra ngoài phải không?"
Lời này vòng vo ám chỉ Tuệ Tử bị bệnh thần kinh.
Tuệ Tử cười không nói, trong lòng bắt đầu nhanh chóng lật lại bí kíp chửi đổng, đang nghĩ xem chọn câu nào có thể chửi ra được phong thái của lão Vu gia, thì Liêu Dũng bên cạnh buồn bực nói.
"Hai người nói cái gì bí hiểm vậy? Bà bà của Tuệ Tử xem nàng như khuê nữ yêu thương, sao lại không cho Tuệ Tử ra cửa?"
Liêu Dũng ấn tượng rất sâu sắc về Vương Thúy Hoa.
Mấy bà bà khác thì đều vắt óc đấu trí đấu dũng với con dâu, Vương Thúy Hoa thì ngược lại, mỗi lần đến nhà lão Vu đều thấy Vương Thúy Hoa thiên vị Tuệ Tử, ngược lại Kính Đình huynh đệ như thể nhặt được ngoài thùng rác vậy.
"Liêu Dũng, lúc đi học cậu đã thích nàng, thế nào, giờ hai người thông đồng với nhau à?"
Viên U U bị Liêu Dũng nói đến không xuống thang được, dứt khoát bắt đầu cắn xằng cắn bậy, ý đồ đục nước béo cò, hất nước bẩn lên Liêu Dũng và Tuệ Tử.
"Cô vu khống, nói bậy!" Liêu Dũng giận đến vỗ bàn đứng dậy.
Hắn đã từng thích Tuệ Tử, nhưng hai vợ chồng nhà người ta tốt đẹp thế, Kính Đình đại huynh đệ lại đối xử tốt như thế, ách, là huynh đệ tốt với nhau, sao hắn có thể có loại ý nghĩ xấu xa này chứ?!
"Cậu chột dạ?" Viên U U cười đắc ý, cảm giác mình nắm thế chủ động.
"Trần Hàm Tuệ, chuyện này là cô không đúng, chồng cô dù là kẻ vô công rỗi nghề, còn bản thân cô thì lại không có công việc, nhưng người ta có câu phú quý sinh lễ nghĩa, dù gì cũng là vợ chồng, sao cô lại ghét bỏ người ta, mà lại ở chung với Liêu Dũng?"
"Ai vô công rỗi nghề? Cô nói phó trưởng xưởng của chúng tôi sao?" Mạc Tử Hiên đi vào nhà vệ sinh hút một điếu thuốc, cuối cùng cũng hòa hoãn lại cảm xúc.
Vừa ra đã nghe thấy Viên U U đang nói bậy nói bạ.
"Phó trưởng xưởng?! Nàng ta đổi chồng rồi sao?!" Viên U U thét lên.
"Xin lỗi, nguyên phối chỉ có một người."
Tuệ Tử lấy ra cuốn sổ tay luôn mang theo bên người, từ trong lớp da ví lấy ra tấm ảnh chụp cả gia đình, cười híp mắt khoe với mọi người.
"Đây là ông xã Vu Kính Đình của tôi, hai chúng tôi kết hôn từ năm ngoái, hai bé tròn tròn này là cặp long phụng thai nhà tôi."
"Oa! Chồng cô đẹp trai cao ráo quá, phải đến 1 mét 90 nhỉ?" Cô gái ngồi gần nhất rướn cổ nhìn, cả nhà đều tốt đẹp, chồng thì tuấn tú, vợ thì xinh đẹp, em bé cũng đáng yêu nữa.
"Không khoa trương vậy đâu, anh ấy "mới" 1 mét 86 thôi." Tuệ Tử trả lời ít nhiều có chút kiểu Versailles, trong lòng thậm chí có tiểu nhân đang chống nạnh gào thét, nhanh lên, nhanh khen bảo bảo nhà ta đi!
Ai làm mẹ mà lại không muốn khoe con?
Nàng ngay từ đầu đã nghĩ cách nào vừa tự nhiên mà không mất đi sự khiêm tốn, có thể khoe được gia đình hạnh phúc của mình, cho người ta thấy chồng mình đẹp trai như thế nào, con mình dễ thương ra sao, trăm phương ngàn kế chọn bức ảnh chung đẹp nhất mang theo.
Không ngờ đụng đúng miệng súng của nàng!
Năm tháng thật sự thiếu bạn bè, nếu như có bạn bè, Tuệ Tử có thể đăng liên tục cả tháng, khoe đến nỗi mọi người đều muốn chặn luôn nàng.
"Hai đứa con của cô đáng yêu quá, trời ơi, mấy nhóc con dạo gần đây trông còn đẹp hơn nữa!"
"Cho tôi xin một tấm ảnh chụp con cô được không, tôi muốn mang về cho đối tượng của tôi xem, phụ nữ có thai nhìn nhiều trẻ con xinh đẹp, sau này sinh con cũng sẽ dễ thương."
Trong chốc lát, tiếng khen con Tuệ Tử không ngớt, Tuệ Tử mới làm mẹ, hận không thể khoe con cho cả thế giới biết, thỏa mãn được lòng hư vinh.
Viên U U trăm phương ngàn kế muốn làm cho Tuệ Tử nghẹn họng, kết quả lại khiến cho Tuệ Tử trở thành tâm điểm của toàn trường.
Khen con của Tuệ Tử, khen chồng của Tuệ Tử, liên tục không ngừng.
Viên U U đứng tại chỗ, mặt lúc đỏ lúc trắng, gần như sắp biến thành bảng màu.
"Cô muốn gài người ta thì cũng phải tìm hiểu chút tình hình cơ bản của nhà người ta, chồng Tuệ Tử hoàn toàn không phải loại du côn du đãng mà cô nói, người ta là phó xưởng của nhà máy bia, Tuệ Tử cũng không phải là ở nhà không mà làm gì, cô ấy là chủ nhiệm của lớp học buổi tối đấy."
Từng lớp từng lớp tin tức nặng ký nện cho Viên U U không thở nổi.
Cô vốn dĩ nghĩ Tuệ Tử sẽ sống rất thảm hại, không ngờ người ta không những không thảm, còn trở nên xinh đẹp hơn, có tiền hơn, ngay cả địa vị xã hội cũng không giống nhau nữa!
Viên U U đứng dậy muốn đi, cả thể diện cũng không cần, một tiếng tạm biệt cũng không nói, cúi đầu đi ra ngoài, Tuệ Tử một tay túm lấy cánh tay nàng ta.
"Đi như vậy sao?"
"Trần Hàm Tuệ! Cô đừng có quá đáng! Cô bây giờ có tiền, cô giỏi, cho nên cô không kiêng nể gì bắt nạt tôi?!"
"Từ đầu đến cuối ta đã nói gì chứ?" Tuệ Tử bị nàng tức điên.
Nàng còn chưa hề lên tiếng thì nghe thấy Viên U U tự lẩm bẩm, hiện tại nói dối bị vạch trần thì lại quay sang trách móc nàng?
"Cô sẽ không có kết cục tốt đâu! Cứ chờ mà xem!" Viên U U ra sức giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Tuệ Tử.
Tuệ Tử là mẹ của hai đứa mập, mỗi ngày ôm con, sức cánh tay đã sớm rèn luyện ra, lôi kéo nàng ta rất chặt không buông.
"Ta nói gì, ta cũng có thể cười cho qua, nhưng cô không nên tung tin đồn nhảm về người nhà ta."
"Cô muốn thế nào!" Viên U U kiếm không ra cách để thoát khỏi Tuệ Tử, còn lại các bạn học vây xem thì không biết nên xử lý vụ tranh chấp này như thế nào.
"Ta vốn dĩ muốn cùng cô ngồi xuống nói rõ ràng, giúp cô tái tạo lại tam quan lệch lạc, nhưng ta nghĩ lại, giáo dục nhiều năm như vậy cũng không cải tạo được cô, chắc là hết thuốc chữa rồi, nên..."
Tuệ Tử giơ tay lên, nhắm ngay mặt nàng ta, ba phát một cái.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận