Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 321: Này đồ chơi thế nào tròn a (length: 8032)

Việc đầu tiên sau khi Tuệ Tử trở về thành phố là báo cáo nơi Dương Lục ẩn náu.
Lần này Liêu Dũng và đồng đội đi thường phục nên bắt được Dương Lục rất thuận lợi.
Thật trùng hợp, Dương Lục vừa bị còng tay thì trời đổ mưa phùn.
Dù lượng mưa này so với đất đai khô hạn chẳng khác nào hạt cát trong sa mạc, quá ít ỏi.
Nhưng với người dân thường ở Vương gia thì đó lại là điềm lành, càng khẳng định nhà Tuệ Tử có chút thần thông.
Cha con Dương gia đều bị bắt, bên trên thẩm vấn suốt đêm, vốn chỉ định thẩm tra chuyện bọn họ mưu đồ bí mật xông vào nhà, ai ngờ Dương Lục nhát gan, chưa cần người ta hỏi đã khai ra vụ án của mười năm trước.
Tuệ Tử nằm ngửa trên giường, đầu lơ lửng giữa không trung, chính xác mà nói là do Vu Kính Đình nâng.
Vu Kính Đình căng thẳng như lâm đại địch, phía sau hắn có một chậu rửa mặt đựng nước ấm.
"Ta đã nói có thể tự gội đầu mà, sao lại phiền phức vậy?" Tuệ Tử nhớ lại tạo hình lần trước của mình, y như lúc ở tiệm cắt tóc kiếp trước.
Nhưng mấy tay Tony gội đầu còn chuyên nghiệp hơn chồng nàng nhiều.
"Ta cứ tập trước, tránh tháng sau em làm 'đại sự' lại không quen."
Vu Kính Đình cẩn thận từng chút một đổ nước lên đầu nàng.
Bụng Tuệ Tử to hơn các thai phụ khác, nên xoay người nhiều thì không vững, mà xoay ít thì ướt hết cả quần áo.
Bây giờ nhà cũng chưa có chỗ tắm rửa, nên việc tắm gội với Tuệ Tử trở nên rất phiền phức.
Vu Kính Đình cũng không an tâm để nàng đến nhà tắm công cộng, chưa kể đến việc có một đám phụ nữ lớn tuổi nhìn chằm chằm vào vợ mình đã đủ khó chịu, còn mặt đất trơn trượt, ngã một cái là mệt.
Thế nên hắn quyết định gội đầu cho nàng ngay tại nhà.
"Ái da!" Nước vào mắt Tuệ Tử rồi.
"Ái da!" Nước lại vào tai Tuệ Tử.
Vu Kính Đình luống cuống lau cho nàng, nước đổ đầy sàn.
Vương Thúy Hoa dẫn Liêu Dũng đi vào, thấy cảnh này quả thực muốn xỉu.
"Trời ơi! Sao không gội trên giường của hai đứa?"
Ga giường bà đã ướt, còn cả sàn nhà nữa chứ!
"Một lát con đổi ga giường cho mẹ là được, giường của con mới vừa thay ga mới." Vu Kính Đình nói rất có lý.
Tuệ Tử đỏ mặt, lương tâm nàng còn chưa hoàn toàn biến mất.
"Thật xin lỗi mẹ, con sẽ thay ga mới cho mẹ..." Đều là do con nha lưu tử kia xúi giục, nàng cũng là người bị hại mà thôi.
Tuệ Tử vẫn cảm thấy bọt trên đầu chưa sạch, chỉ là người nào đó đã trùm khăn lên tóc cho nàng, công bố tay nghề của hắn thực sự có thể mở tiệm cắt tóc rồi.
"Để anh chế giễu em nhé." Tuệ Tử nói với Liêu Dũng đang há hốc mồm.
"Trên đường gặp được thẩm tử của nhà cô nên cùng nhau đến, có chuyện này muốn nói với hai người."
"Tặng cờ thưởng à?" Vương Thúy Hoa vừa thay ga giường vừa hỏi.
"Không, là chuyện liên quan đến Dương Lục, sau khi hắn bị bắt, hắn đã khai ra một số chuyện... liên quan đến cha của Vu Kính Đình, Vu Thủy Sinh."
"Hắn có phải muốn đưa đồ đổi tội cho chồng ta không? Bọn ta sẽ không hòa giải với hắn." Thái độ Vương Thúy Hoa kiên quyết.
"Không, hắn đã khai ra sự thật về việc mưu hại Vu Thủy Sinh năm đó."
Ga giường trên tay Vương Thúy Hoa rơi xuống đất.
Tuệ Tử cũng ngừng lau tóc.
"Anh nói... gì? Chồng tôi chẳng phải là chết đuối sao?"
"Chồng cô đúng là chết đuối, nhưng lúc đó ông ấy còn chưa chết."
Sau khi Vu Thủy Sinh rơi xuống nước thì bị trôi đến hạ lưu, chỉ là bất tỉnh chứ không chết.
Dương Lục và huynh đệ hắn đi tìm đến nơi, vừa vặn thấy Vu Thủy Sinh đang hôn mê.
Dương Lục nhân cơ hội ra tay, dùng đá đập vào đầu Vu Thủy Sinh, sau đó đẩy ông xuống vực núi.
"Anh đang kể chuyện à? Dương Lục năm đó cũng không có thù oán với nhà tôi, sao hắn lại đánh chồng tôi? Mà nói đi thì cũng nói lại, nếu chồng tôi bị hắn đẩy xuống vực, vậy ai đang nằm trong mộ nhà tôi?"
Vương Thúy Hoa cảm thấy Liêu Dũng đang kể chuyện, quá là ba hoa.
Liêu Dũng lấy trong túi ra một cái túi ni lông, bên trong đựng một chiếc nhẫn, trên mặt khảm nạm đá quý.
"Cái này là dựa theo lời khai của Dương Lục, moi lên từ trong sân nhà hắn, nghe nói ngày đó, chiếc nhẫn này ở trong túi của Vu Thủy Sinh."
"Cái gì vậy, tôi còn chưa từng thấy qua nữa?" Vương Thúy Hoa ngơ ngác.
"Có phải ba tôi đi cái chỗ đào mộ đó rồi tìm, định tặng mẹ tôi không?" Vu Kính Đình nghĩ đến ba hắn hình như có cái sở thích không tốt này.
Tuệ Tử đạp chân hắn một cái, không thể nói bừa bãi được.
"Có lẽ là công công tôi đi ngang qua nghĩa địa, thấy có đồ chôn cùng nên tiện tay nhặt, muốn giao nộp cho quốc gia, kiên quyết không nuốt riêng. Nhưng mà tôi nghĩ, có khi nó là bảo vật gia truyền tổ tiên nhà họ Vu để lại, không có bất kỳ bằng chứng nào là công công tôi đi đào mộ."
Liêu Dũng chớp mắt mấy cái, Tuệ Tử gật đầu thật nghiêm túc với hắn.
Không cần biết là Vu Thủy Sinh moi lên hay là nhặt được, hay là bảo vật gia truyền nhà họ Vu, đều không quan trọng.
Quan trọng là, trong túi Vu Thủy Sinh có thứ này, khiến Dương Lục sinh lòng tham.
Vương Thúy Hoa như bị sét đánh giữa trời quang, chỉ vì một cái đồ chơi chết tiệt như vậy mà chồng bà mất mạng?
"Chiếc nhẫn này đợi khi vụ án kết thúc, chúng tôi sẽ trả về đúng chủ nhân của nó, xin thẩm tử nén bi thương."
Cảm xúc của Vương Thúy Hoa lên xuống thất thường, nghĩ đến chồng mình chỉ vì muốn tặng quà cho mình mà phải chết thảm, nỗi buồn từ trong tim dâng lên, khóc đến không thể kiềm chế.
Quá kích động mà ngất đi.
Vu Kính Đình ôm bà lên giường, một lúc sau Vương Thúy Hoa mới tỉnh lại.
"Thiết Căn à, cha con vậy mà chết không toàn thây, thật thảm..."
Vốn dĩ còn cho rằng chồng mình chết đuối đã là rất bi thảm, nào ngờ lại bị đẩy xuống vực, nhiều năm như vậy, có lẽ đã bị thú hoang ăn thịt rồi.
Nghĩ đến đây, Vương Thúy Hoa không kiềm được lòng mình, khóc đến sống đi chết lại, chỉ hận không thể xông vào trại giam xé xác cha con Dương Lục.
Vu Kính Đình cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, hắn còn định nếu cha hắn không chết thì đợi khi Tuệ Tử sinh con xong sẽ đi tìm ông.
Bây giờ như xé tan chút hy vọng cuối cùng của hắn, thấy mẹ mình đau buồn như vậy, lòng Vu Kính Đình cũng như dao cắt, cả nhà đều chìm trong đau thương.
Tuệ Tử thấy tình hình mất khống chế thế này, biết nếu mình không nói thì bà bà sẽ thương tâm mà sinh bệnh mất.
Đợi Liêu Dũng đi rồi, Tuệ Tử đóng cửa lại, uống nửa cốc nước sôi để nguội ổn định lại tinh thần, lúc này mới nhìn Vương Thúy Hoa đang khóc thương tâm nói:
"Mẹ, cha con chưa chết."
"Phải đó, Trần Khai Đức con dê già kia sống nhăn răng kia kìa." Vương Thúy Hoa vừa khóc vừa nói.
"Con nói là, công công con chưa chết."
"Con đừng có khuyên mẹ nữa, mẹ nghĩ thông rồi..."
Tuệ Tử nghĩ thầm mẹ phải nghĩ thông rồi, không thì khóc đến cả giọng khản đặc cả rồi kìa.
"Khi con đi học, con từng gặp ông ấy rồi, lúc đó... là mấy năm trước."
"Con đừng có khuyên - Cái gì?!" Vương Thúy Hoa hết khóc ngay, Vu Kính Đình cũng nhìn Tuệ Tử.
Tuệ Tử không dám đối diện với Vu Kính Đình, sợ hắn nhìn ra sơ hở, chỉ có thể kiên quyết nói dối.
"Khi con học trung cấp, con đã đến thăm một lần, ông ấy vẫn còn sống."
"Con thấy ông ấy ở đâu, thật hay giả?"
"Nếu con từng gặp, sao con không nói sớm?"
"Lúc ăn Tết bảo con vẽ tranh cho ông ấy, con còn vẽ không giống đâu."
Vương Thúy Hoa vốn dĩ còn có một chút hy vọng, hỏi để rồi lại tuyệt vọng, tay bụm mặt khóc lớn.
"Mẹ biết lòng con tốt, cố ý dỗ mẹ, nhưng vô ích thôi, ba con chết rồi, chết không toàn thây mà..."
Tuệ Tử vội cầu cứu Vu Kính Đình, tình huống này sao xoay sở đây?
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận