Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 628: Ai vui đùa cũng dám mở (length: 7860)

Đặc điểm của cha vợ à… Vu Kính Đình ngẫm nghĩ.
“Cẩn thận, khách khí, đối với bất kỳ ai cũng đều lễ phép —— mặc dù ta cảm thấy sự lễ phép của ông ấy là giả vờ.” Phàn Hoàng được xem là người có địa vị cao nhất mà nhà Vu Kính Đình từng tiếp xúc, không có người thứ hai.
Khác với tưởng tượng về một người vênh váo tự đắc, ông ấy cực kỳ kín đáo.
Ông ấy đối với nhân viên phục vụ của tiệm cơm đều rất khách khí, sẽ nói cảm ơn với nhân viên phục vụ rót nước cho mình.
Vu Kính Đình cho rằng, đám trưởng thôn Vương gia còn ra vẻ hơn ông ấy.
"Đây chính là chỗ cao minh của ông ấy, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ; đất bồi thành bờ, dòng nước ắt sẽ luồn qua; tài cao hơn người, mọi người tất không phục."
"Xem như là 'khắc gỗ vào vỏ cây hay là khắc dấu trên bùn' ư?"
"Nghèo hèn nhờ giữ, giàu sang nhờ nhịn, vế trước thế nhân đều có thể làm được, khó ở vế sau 'Giàu sang nhờ nhịn', phần lớn người Phàn gia trời sinh vốn đã quý tộc, sinh ra đã là kẻ thắng ở vạch xuất phát, nhưng những người chúng ta tiếp xúc và đã thấy ở trong số đó, cũng chỉ dừng lại ở phạm trù kẻ mạnh mà thôi, họ không làm nổi bậc trí giả, lại càng không làm nổi bậc vương giả."
Xét đến cùng, là không nhịn được giàu sang, muốn dùng quyền thế hơn người một bậc.
Điểm này Phàn Hoàng đã sớm nhìn thấu, chỉnh đốn gia phong, ở trong mắt Tuệ Tử đây là một cách hành xử vô cùng đáng học.
"Ngươi cứ việc nói thẳng đi, có mấy kẻ có chút tiền bẩn đã muốn bay, lôi kéo theo cả một lũ như vậy."
Bất quá hắn cũng có dụng tâm lắng nghe đấy chứ.
"Ngươi đừng cho là ta bảo ngươi kiếm chác chút gì nhé. Yên tâm đi, ông ấy đã tin tưởng chúng ta, chúng ta cũng không thể phụ lòng ông ấy."
Mũi Tuệ Tử có chút cay, quả nhiên hắn đều biết hết.
Phàn Hoàng không phải là người yêu đương não, thân phận của ông ta cũng không cho phép ông ta yêu đương não, việc ông ta có thể làm rõ mối quan hệ với Trần Lệ Quân, chắc chắn đã trải qua sự khảo sát toàn diện, đặc biệt là về tổng hợp tố chất của hai vợ chồng trẻ Tuệ Tử và Vu Kính Đình.
Trong điều kiện Vu Kính Đình vẫn còn vết nhơ trong lịch sử, ông ấy vẫn chọn tin tưởng anh, tin tưởng Vu Kính Đình có bản chất không xấu, đáng để bồi dưỡng.
Dù Phàn Hoàng không nói, nhưng Vu Kính Đình cũng nghĩ đến điều này, Tuệ Tử vô cùng cảm động.
"Cho nên em rất thích ở cùng với những người thông minh, cảm giác cùng nhau hướng tới một mục tiêu thật tuyệt."
“Vì sao ta phải cùng cha vợ cùng nhau hướng tới mục tiêu chứ?!” Vu Kính Đình nghe cô ấy nói xong cả người nổi da gà, “Muốn chạy thì cũng phải là hướng về em mới đúng, lão nam nhân cứ để lại cho má em thương đi."
Tay Vu Kính Đình không an phận, sờ soạng tới bình sữa của con, bĩu môi.
"Có phải em giấu anh lén lút giảm béo nữa không đấy? Chỗ này đều sắp gầy lép rồi!"
Tuệ Tử đỏ mặt che đi chỗ "Gầy lép" thật sự kia, lui về phía sau hai bước, ai đó thật là chẳng khen được câu nào, ba câu đã lộ nguyên hình.
Phàn Hoàng ở bệnh viện nằm viện ba ngày, mặc kệ bác sĩ phản đối liền xin xuất viện.
Công việc ở đơn vị quá nhiều, không có thời gian nghỉ ngơi quá lâu.
Nếu không phải Trần Lệ Quân ngăn cản, ông ấy còn muốn quấn băng gạc tiếp tục đi làm, dưới sự quản thúc nghiêm khắc của Trần Lệ Quân, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà làm việc.
"Kính Đình, con chưa ăn cơm sao? Mau chóng đào đi!" Trần Lệ Quân chống nạnh, chỉ huy con rể đào hố.
Vu Kính Đình đang cầm cuốc, ra sức đào ở trong viện của Phàn Hoàng, nghe vậy liền dừng lại lau mồ hôi.
"Má, ngay cả con la trong đội sản xuất còn không mệt bằng con, một cái hố cây to như vậy, làm sao đào nhanh vậy được?"
Trần Lệ Quân vốn không phải là người tin vào mấy thứ này, nhưng sau khi Phàn Hoàng gặp tai nạn xe cộ, bà có chút lo được lo mất.
Vương Thúy Hoa đã nói, phong thủy của cái viện mà Phàn Hoàng đang ở không được tốt, phải trồng mấy cây để hóa giải, Phàn Hoàng cự tuyệt, sau đó liền xảy ra tai nạn xe cộ.
Trần Lệ Quân nghĩ thà tin là có còn hơn không, liền sai Vu Kính Đình trồng mấy cây, ai ngờ Vu Kính Đình lại không trồng cây nhỏ, mà không biết đào đâu ra được hai cây hồng lớn bằng cả người.
"Mày cứ cắm cúi với mấy thứ này làm gì thế..." Phàn Hoàng mặt mày tối sầm nhỏ giọng lẩm bẩm, không dám nói trước mặt Trần Lệ Quân, chỉ có thể oán thán nhỏ với Tuệ Tử.
"Trồng mấy cây là có thể thay đổi vận số, vậy còn cần cố gắng phấn đấu làm gì nữa? Đều chỉ biết trồng cây cảnh, chẳng muốn làm việc cũng chẳng muốn học hành. Tư tưởng kiểu này là không thể chấp nhận được."
Tuệ Tử cầm sách ngồi bên cạnh ông, mắt cũng không thèm ngước lên.
"Người khác trồng có thể không sao, nhưng trong sân của ba mà trồng thì chắc chắn là có sự thay đổi, ba trồng, má con sẽ không làm ầm ĩ nữa, ba sẽ được yên ổn, tai được thanh tịnh, có thể làm việc phát huy nhiệt huyết tốt hơn, nếu không trồng, ba đoán xem má con sẽ như thế nào?"
Phàn Hoàng cứng đờ cả người, vô thức nuốt nước miếng.
"Tuệ Tử, hay là con khuyên má con đi?"
"Con không đi, con cũng sợ chết." Tuệ Tử thật thà thừa nhận, phải, cô chính là người tục tĩu tham sống sợ chết.
Vu Kính Đình vào nhà uống nước nghỉ ngơi.
Chen đến chỗ ghế của Tuệ Tử, Tuệ Tử dịu dàng cầm khăn mặt lau mồ hôi cho anh, còn đút nước cho anh uống, Phàn Hoàng ghen tị.
Rốt cuộc Lệ Quân đã sinh ra một đứa con dịu dàng như thế nào vậy, một chút cũng không giống bà ấy.
Trần Lệ Quân cũng vào theo, Phàn Hoàng lập tức đứng lên rót trà cho bà, Vu Kính Đình nhìn Tuệ Tử, vợ mình cũng giống như cha vợ, đều giỏi chăm sóc người khác.
"Hai đứa lén la lén lút nói cái gì vậy? Vừa nãy ở ngoài viện đã thấy hai người tụ tập lại cùng nhau bàn luận ríu rít, đâu ra mà lắm chuyện vậy?" Trần Lệ Quân hỏi.
Bà thừa nhận là có chút ghen ghét, Tuệ Tử cùng bà là mẹ con lại không có nhiều chuyện để nói, thấy Phàn Hoàng hai người liền ríu rít nói nhỏ, hứng thú yêu thích lại còn nhất quán, dường như có cả ngàn chuyện để nói.
"Ba con nói xấu mẹ đó, nói mẹ con mê tín." Tuệ Tử bán đứng Phàn Hoàng.
Trần Lệ Quân trừng mắt về phía Phàn Hoàng mắt như mang dao, Phàn Hoàng vội vàng cúi đầu uống trà, không dám nhìn vào mắt bà, cái nha đầu Tuệ Tử này, thật là tinh nghịch.
Tuệ Tử xin ông cuốn sách quý, sách cô phẩm mà ông cất giữ, Phàn Hoàng không cho, tiểu nha đầu này ghi thù! Còn đi cáo trạng nữa chứ!
"Ta trồng hai cái cây là mê tín? Vậy nội quy, chế độ nào không cho ta trồng cây hả?!" Trần Lệ Quân vỗ bàn.
"Má, mẹ làm gì mà lớn tiếng vậy, má không thấy tay của ba con đang đau à?" Tuệ Tử nháy mắt tinh nghịch, rồi lại nhanh chóng nhảy ra hòa giải, Phàn Hoàng vội vàng nhíu mày, Trần Lệ Quân lập tức thu lại tức giận, tiến lên xem tay của ông.
"Có phải thạch cao làm hỏng rồi không?"
Nhân lúc mẹ đang kiểm tra cánh tay, Tuệ Tử chớp mắt mấy cái với Phàn Hoàng, gừng càng già càng cay, lão ba diễn xuất vụng về này lừa má của cô quá là đủ rồi.
"Hai người so đo thật với các bà già làm gì chứ? Dù sao cũng toàn là ngụy biện của mấy bà, chẳng qua chỉ là hai cái cây thôi mà, có phải cái gì tà đạo đâu, mùa hè thì có bóng mát, mùa thu thì có quả hồng, dựng lên một cái xích đu, lúc rảnh thì cùng má em đung đưa một cái —— ái!"
Vu Kính Đình che phía sau lưng, Tuệ Tử mặt đỏ lên véo anh đó.
“Sao em lại véo anh chứ hả? Anh nói là lay bình thường, em có phải lại nghĩ sai rồi không? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có đem mấy cái cảnh tượng hỗn độn đó vào đời thực, em xem bố mẹ anh có phải là người làm loạn thế không?” Trần Lệ Quân tiện tay cầm lấy cái gối dựa ném về phía cái tên há mồm hỗn láo này, ai vui đùa nó cũng dám đùa, tên nhãi này gan thật to!
Phàn Hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ cây vẫn còn chưa trồng xong, bị Vu Kính Đình pha trò một hồi như vậy, ông lại thấy hai cây này cũng không quá chướng mắt.
“Hung thủ gây tai nạn giao thông điều tra thế nào rồi?” Trần Lệ Quân kiểm tra tay Phàn Hoàng xong, lửa giận lại bùng lên.
Tuệ Tử và Vu Kính Đình nhìn nhau, Vu Kính Đình đã kể lại kết quả điều tra cho Phàn Hoàng rồi, nhưng ông ấy xử lý như thế nào, hai người đều không biết.
Lời tiếp theo của Phàn Hoàng, khiến hai vợ chồng trẻ vô cùng kinh ngạc.
( hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận