Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 751: Nhìn thấy mà giật mình (length: 7685)

Vừa nhìn thấy đám trẻ con đào ra cái hộp, phản ứng đầu tiên của Tuệ Tử là nghĩ ngay đến việc nhà ai đó chôn mèo, chó xuống đây.
"Mau trả lại!" Tuệ Tử giật lấy cái hộp, không nghĩ ngợi mà đặt xuống đất.
Giữa mùa hè, cũng không biết món đồ chơi này chôn bao lâu rồi, nhỡ đâu mở ra mà đầy giòi bọ, để lại bóng ma tâm lý cho lũ trẻ thì biết làm sao.
"Ta thấy không giống động vật, ngươi đưa bọn trẻ ra xa một chút." Vu Kính Đình kéo vợ con lùi lại, bản thân thì men theo mặt đất tìm một cành cây nhỏ, cậy nắp hộp ra.
Tuệ Tử một tay nắm lấy một đứa tò mò, bản thân thì nhắm mắt không dám nhìn, nhưng lại không kìm được hiếu kỳ, lén lút hé một con mắt ra xem.
Không ngửi thấy mùi lạ gì, chỉ có một vật đen sì sì.
"Súng đồ chơi!" Lạc Lạc nhìn thấy đồ trong hộp liền đưa tay muốn cầm, bị Vu Kính Đình chụp một cái.
"Đừng động, không phải đồ chơi đâu."
Tuệ Tử giật mình, không phải đồ chơi, chẳng lẽ đây là súng thật?
Lệnh cấm súng toàn dân vẫn chưa thực hiện, cán bộ vẫn còn dùng súng lục, Phàn Hoàng đã có.
Một vài hộ dân săn bắn cũng có súng săn, nhưng hai năm nay đã dần dần thu hẹp lại, vì việc cán bộ dùng súng lục xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng có xảy ra.
"Đây là súng ngắn 64, là loại phát cho cán bộ, chắc là ai đó ăn trộm hoặc cướp được, rồi chôn ở đây." Vu Kính Đình ngẩng đầu nhìn quanh, vô cùng bái phục đôi "máy dò tìm bảo vật" nhà mình.
"Hai đứa đúng là biết chọn chỗ ghê."
Rừng cây to như vậy, chỗ nào không chọn, hai đứa trẻ nhất quyết lại chọn trúng chỗ này.
"Vậy giờ làm sao, báo cảnh sát à?" Tuệ Tử căng thẳng nhìn xung quanh, sợ bị người ta thấy.
"Báo cảnh sát là chắc chắn phải báo rồi, nhỡ đâu đối phương thừa lúc chúng ta báo cảnh sát đến đào súng thì sao, kêu Tiểu Bàn tới đây."
Vu Kính Đình dứt khoát quyết định, bảo Tiểu Bàn về nhà lấy cái bật lửa trong ngăn kéo của hắn.
Vu Kính Đình vừa hay có một cái bật lửa người khác đưa, bên ngoài nhìn giống y như khẩu súng trong hộp, chỉ khác một chút về trọng lượng, nhưng người không chuyên cũng không cảm giác ra được.
"Làm vậy, không sợ bị phát hiện à?" Tuệ Tử hỏi.
"Qua mắt mấy người ngày ngày sờ súng như hai cậu thì chắc chắn không được, chứ mấy người bình thường thì đủ rồi."
Tiểu Bàn nhận lời Vu Kính Đình dặn dò trở về lấy bật lửa, trong lúc Vu Kính Đình "tráo hàng", thì Tuệ Tử bên này không quên dẫn lũ trẻ làm đám tang cho con sâu.
Chôn ngay dưới gốc cây đối diện chỗ chôn súng, lúc này Tuệ Tử còn chưa hề hay biết, hành động vô tình của cả nhà có thể thay đổi số phận của rất nhiều người, cũng không nghĩ rằng sau này nàng sẽ cùng lũ trẻ mang hoa tươi đến "tảo mộ" cho con sâu vô tình mà lập công lớn, để kỷ niệm mối duyên phận kỳ lạ này.
Giao nộp khẩu súng lấy được cho đồn công an, mấy cảnh sát gần đây đều biết bọn họ.
"Hai vợ chồng các người giỏi thật đó, lập công nhiều lần rồi, đây đã là vụ thứ hai các người giúp cảnh sát phá án đúng không? Thêm vụ nữa thôi, là chúng tôi có thể cho các người xin thưởng công dân ưu tú, các người phải biết, công dân ưu tú ở chỗ chúng tôi, cạnh tranh ghê lắm đấy."
"Ờ, xin nhường vinh dự này cho mấy bác, mấy cô có đôi mắt tinh tường kia đi." Tuệ Tử cười ngượng ngùng nhưng vẫn giữ lễ phép.
Thẳng thắn mà nói, cái thể chất hay thu hút nghi phạm phá án này, nhà bọn họ không quá mong muốn, xin cám ơn.
Từ đồn cảnh sát về, Tuệ Tử nhìn thấy trong sân có một cái rương.
Bao bọc rất kín, nhưng trên mặt lại không có phiếu gửi của bưu điện.
"Từ đâu ra vậy?"
Người trông trẻ trong nhà vừa đi, lúc nãy trước khi ra cửa nàng đã dặn dò bố mẹ nhớ đóng cổng lại.
Cửa chính vẫn khóa, chẳng lẽ có ai đó leo tường vào?
Tuệ Tử nhìn Vu Kính Đình, lông mày hắn nhíu chặt, có vẻ như có điềm chẳng lành, Tuệ Tử vội vàng đưa bọn trẻ vào phòng, mở rương ra, quả nhiên bên trong, có một con gà chết không đầu.
Vu Kính Đình xách cái rương ra ngoài vứt, cái thứ này không thể để vợ hắn thấy được, cũng không thể cho lũ trẻ thấy được.
Rốt cuộc vừa rồi mới long trọng cử hành tang lễ cho con rắn, để Lạc Lạc thấy, nhất định lại nổi hứng, làm đám tang cho gà mất thôi.
Vu Kính Đình thấy sự tình không hề đơn giản, nghĩ bụng sẽ hỏi mấy bác ở đầu ngõ xem có ai nhìn thấy gì không, ném gà xong không về nhà luôn, đi hỏi thăm từng nhà.
Tuệ Tử ở nhà thấy Vu Kính Đình mãi không về, đoán trong rương nhất định có vật không lành, trong lòng tự dưng hoảng hốt.
Có thể là bọn họ đã gây ra chuyện vì khẩu súng, khiến người chôn súng biết, nên người đó lẻn vào đây, thừa cơ báo thù?
Một lúc sau, Vu Kính Đình trở về.
"Vợ à, có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào?"
"Anh nói cái tốt trước đi." Tuệ Tử sắp bị chính mình tưởng tượng hù chết rồi, giờ cần nghe tin tốt để trấn tĩnh lại một chút.
"Có một bác thấy có người trèo tường nhà ta, chắc không phải người giấu súng tới báo thù đâu."
"Sao biết không phải người giấu súng?" Tuệ Tử hỏi.
"Vì cái người trèo vào, chúng ta đều biết."
"Ai vậy?"
"Phàn Lỵ Lỵ, cô ta chắc là trốn ra từ bệnh viện tâm thần."
Phàn Lỵ Lỵ là con gái của Lưu Thiến, trước kia từng thích Vu Kính Đình, từng làm nhiều chuyện cực đoan, cuối cùng được xác định là mắc bệnh tâm thần, vợ chồng Tuệ Tử liên thủ đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần bên ngoài giam lại.
Đã cách mấy năm rồi, Tuệ Tử suýt thì quên mất có người này, không ngờ cô ta lại quay về.
"Chắc chắn là cô ta à?"
"Chắc chắn, bác kia thấy cô ta leo tường nhà mình, còn trò chuyện với cô ta mấy câu, biết là thân thích của chúng ta, cũng không nghĩ nhiều."
"?? ? Bất kể là thân thích hay không, trèo tường nhà người ta, việc đó không thấy kỳ lạ sao? Đã là thân thích thì nhà ai không đi cửa chính lại đi leo tường?"
"Để ta lát nữa nói với bố ta một tiếng, em cũng gọi điện thoại cho Lưu Thiến, thông báo với nhau, mau chóng bắt được cô ta, cái bà điên đó có vấn đề về đầu óc, ta sợ cô ta gây bất lợi cho em và lũ trẻ."
Lưu Thiến nhận được điện thoại của Tuệ Tử mới biết Phàn Lỵ Lỵ đã chạy trốn, gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần thì được biết, người đã trốn từ mấy hôm trước, bên đó sợ trách nhiệm, vẫn luôn không dám báo tin cho người nhà, phải phái người đi tìm khắp nơi, không ngờ Phàn Lỵ Lỵ lại lên tàu về đây.
Phàn Hoàng lúc này đang định phái người đi tìm, nhưng Phàn Lỵ Lỵ cứ như bốc hơi khỏi thế gian, mọi nơi có thể đi đều tìm hết một lượt vẫn không thấy.
Đêm đó, khi Tuệ Tử và Vu Kính Đình đã đi ngủ, điện thoại trong nhà bỗng reo.
Tuệ Tử lơ mơ thức dậy, nhìn thời gian thì đã rạng sáng, ngáp một cái rồi nhấc máy.
"Alo, ai đấy?"
"Trần Hàm Tuệ, tao muốn mày phải chết."
"Phàn Lỵ Lỵ?! " Tuệ Tử bỗng tỉnh táo ngay lập tức, "Cô ở đâu?"
"Mày hại tao khổ lắm rồi, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu."
Điện thoại cúp.
Tuệ Tử bị cái giọng nói âm trầm kia dọa cho toát mồ hôi lạnh, tỉnh ngủ cả người.
Vội vàng lay Vu Kính Đình dậy, Vu Kính Đình vừa nghe thấy là Phàn Lỵ Lỵ gọi, lập tức tìm người tra số máy.
Điện thoại là của một hộ dân gần nhà Tuệ Tử, nhà kia chủ đi du lịch, trong nhà không có ai.
Vu Kính Đình dẫn công an tìm đến, Phàn Lỵ Lỵ đã chạy rồi, trong phòng toàn là máu gà viết tên Tuệ Tử, trông thật kinh hãi.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận