Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 754: Chúng ta cũng hữu tình chúng ta cũng có yêu (length: 7667)

Lưu Thiến có ba căn hộ nhỏ, một căn là đơn vị cấp, một căn do cha mẹ nàng cho ở phía đông thành, còn một căn ở phía sau nhà Tuệ Tử, tạm thời cho Tiểu Bàn thuê.
Tuệ Tử nghe thấy trong điện thoại nàng cuống cuồng gọi, nói cả đời này nàng không kịp ăn món đầu vịt cay tê ở phía đông thành, lập tức đoán được Phàn Lỵ Lỵ đã tìm Lưu Thiến, đang ở phía đông thành.
"Lưu Thiến có lẽ đã bị nàng khống chế, ngữ khí khi gọi điện thoại của nàng rất gấp gáp, rất có thể Phàn Lỵ Lỵ ở ngay bên cạnh nàng, chỉ là ta không hiểu, vì sao Phàn Lỵ Lỵ lại cho phép nàng gọi cuộc điện thoại này?"
Vu Kính Đình đã bắt đầu rung người, hắn muốn dẫn người đi bắt người tâm thần, tiện miệng đáp:
"Bởi vì là 250 mà."
Tuệ Tử có chút hoảng hốt, lẽ nào, Phàn Lỵ Lỵ thật sự bị Vu Kính Đình phát tờ rơi tuyên truyền nhục nhã quá mức mà xuất hiện, ép Lưu Thiến gọi điện thoại mắng mình?
"Xem ra đối phó người tâm thần, thật không thể dùng tư duy của người bình thường được, vậy vấn đề là..."
Tuệ Tử thật sự rất muốn hỏi, chồng nàng tại sao lại hiểu rõ tâm tư của người tâm thần đến vậy?
Vu Kính Đình híp mắt, đưa tay cợt nhả sờ soạng nàng: "Thu lại những suy đoán của ngươi về ta trong đầu! Dám nói lão tử là đồ tâm thần, lão tử liền đè ngươi xuống, giải quyết tại chỗ!"
Hắn nổi điên lên, đến chính mình cũng sợ chính mình!
"Khụ khụ, cái kia, chúng tôi không cố ý quấy rầy hai người, có thể là, tôi có nên xuất phát không?"
Mấy tráng hán đứng ở cửa ra vào nhìn nhau, nói rõ chỉ tới bảo vệ đại tiểu thư, không ai nói cho bọn họ, còn phải xem hai vợ chồng người ta ân ân ái ái! ~
Tuệ Tử ở nhà lo lắng, sợ Vu Kính Đình kia một bên sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nàng muốn đi cùng, nhưng Vu Kính Đình không yên tâm, nhất định bắt nàng ở nhà chờ.
Tuệ Tử nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ mỗi giây mỗi phút đều là giày vò.
Ba đứa nhỏ đang ở trong phòng chơi đồ chơi, mấy ngày nay nhà trong cảnh giác cao độ, bọn nhỏ đều không được ra sân.
Đồ chơi trong nhà đều chơi chán, Lạc Lạc chạy tới ôm Tuệ Tử làm nũng.
"Mẹ ơi, khi nào chúng con có thể đi chơi a? Hôm nay nắng đẹp quá."
Tuệ Tử lo lắng nhìn bầu trời xanh bên ngoài, đúng là, thời tiết rất đẹp.
Nhưng mà thời tiết tươi đẹp như thế, cả nhà bọn họ lại không có phúc hưởng thụ.
Áy náy hôn lên trán con bé.
"Chờ vấn đề giải quyết xong, mẹ đưa các con đi bờ biển chơi, bây giờ vẫn phải nhịn một chút."
Lạc Lạc xụ mặt, đối với một đứa trẻ hiếu động hoạt bát, không cho ra ngoài thật là một sự giày vò lớn.
Nhưng cô bé ủ rũ chỉ được vài giây, ngẩng đầu nở nụ cười thật tươi với Tuệ Tử.
"Con không sao, ở nhà cũng rất vui."
"Ừ." Ba Ba đang đọc sách yên lặng ngẩng đầu, phụ họa lời của chị.
Tuệ Tử bị hai thiên sứ nhỏ này làm cảm động đến đỏ cả mắt, bọn trẻ thật là hiểu chuyện.
Chờ đợi như vậy thật sự là giày vò, Tuệ Tử dứt khoát đeo tạp dề vào, cùng ba đứa nhỏ làm điểm tâm.
Lúc này Vu Kính Đình, đã tới bên ngoài căn hộ ở phía đông thành của Lưu Thiến.
Một đám người tản ra, mai phục xung quanh căn hộ, bảo đảm một hồi bắt người sẽ không để lọt lưới.
Vu Kính Đình trước khi phá cửa, bị ánh mặt trời quá mức chói mắt làm mất tập trung.
Bên tai phảng phất nghe thấy giọng nói dễ nghe của Tuệ Tử, hắn theo bản năng nói ra.
"Cây xanh um tùm ngày hè dài." Đó là bài thơ tối qua nàng dạy bọn nhỏ.
"Cái gì?" Người giúp Vu Kính Đình bên cạnh không nghe rõ.
"Nói với anh em giữ vững tinh thần, bắt con điên, ta trọng thưởng."
Cái con Phàn Lỵ Lỵ kia, cô ta chỉ như con vịt lên giàn thôi, tính là thứ gì? Chỉ bằng cô ta, cũng dám làm lỡ thời gian phong hoa tuyết nguyệt của Tuệ Tử sao?
Vu Kính Đình thu lại tâm tư, tập trung tinh thần áp dụng bắt người.
Bánh quy Tuệ Tử nướng xong, Vu Kính Đình cũng trở về.
"Thế nào rồi?"
"Thế nào ư... Bắt được rồi, nhưng lại không bắt được hoàn toàn."
Vẻ mặt Vu Kính Đình phức tạp, lần hành động bắt giữ Phàn Lỵ Lỵ này, vừa nằm trong dự liệu lại có chút ngoài dự kiến.
Khi hắn dẫn người xông vào, Phàn Lỵ Lỵ đang đốt nến thơm trong phòng, nói muốn ăn bữa tối dưới ánh nến.
Trong góc tường, Lưu Thiến bị nàng dùng dây thừng trói lại, sợ hãi vô cùng.
Thật là xui xẻo, con Lưu Thiến đã được đưa về nhà mẹ đẻ rồi, nếu không thì chắc là bọn nhỏ đã bị ám ảnh tâm lý khi thấy cảnh này mất.
"Mấy năm không gặp, nàng điên càng nặng, ta có lý do nghi ngờ, bệnh viện tâm thần không điều trị cho nàng tử tế."
Khi Phàn Lỵ Lỵ ở bên ngoài, lúc không phát bệnh chỉ là có chút cực đoan, nhưng vẫn có tư duy của người bình thường, vào ở trong đó mấy năm, đầu óc có vẻ hồ đồ.
"Nàng vừa thấy ta đã nhào tới, muốn ôm ta, bị ta đá cho một phát văng ra ngoài, sau đó bọn đại tráng xông vào cùng nhau trói nàng lại."
"Đơn giản như vậy sao?"
Tuệ Tử còn tưởng rằng sẽ có đại cảnh sống mái với nhau hoặc là bắt cóc con tin các loại, không ngờ Phàn Lỵ Lỵ lại dùng kiểu ôm yêu thương tự chui đầu vào lưới với Vu Kính Đình.
"Nếu thật sự đơn giản như vậy, ta đã không có vẻ mặt này. Nàng còn có đồng bọn, chạy mất rồi."
"? ? ?"
"Mắt Lưu Thiến bị nàng bịt kín, nhưng Lưu Thiến nói, nghe thấy giọng một người đàn ông nói chuyện, giọng rất hay, khi chúng ta xông vào, trong lò còn đang hầm một nồi đầu vịt cay tê."
"Chẳng trách người anh có mùi thơm món kho dễ chịu vậy -- các cô ta bịt mắt Lưu Thiến, có phải là hơi thừa thãi không? Với trình độ mù mặt của Lưu Thiến, dù có nhìn cũng đâu có nhớ nổi?"
"Em chú ý điểm, lẽ nào không nên quan tâm đến người đàn ông chạy mất kia là ai sao?"
"Đúng nha, nàng ta không phải vừa mới từ nơi khác về sao, lấy đâu ra người giúp?"
"Nói đến cũng là đ* mờ cũng thật phức tạp, người đàn ông kia, là người cùng nàng trốn ra từ bệnh viện tâm thần, nàng luôn coi người đàn ông đó thành tôi."
". . . ? ? ?"
Tuệ Tử đầu óc đầy dấu chấm hỏi, câu nói này của anh lượng thông tin quá lớn, nàng cần tiêu hóa một chút.
"Mấy hôm trước khi anh đi nhà hàng xóm ngăn cô ta, cũng đã phát hiện dùng bao cao su, không ngờ cô ta thật sự có bạn."
"Mấy ngày trước tôi vừa mới xem quyển 'Tình yêu thời thổ tả' của Marquez, cô ta hoàn toàn có thể viết một cuốn 'Tình yêu trong bệnh viện tâm thần'!"
Trong đầu Tuệ Tử bây giờ chỉ còn một câu: Người tâm thần cũng có tình yêu, người tâm thần cũng biết yêu!
Bắt được một người tâm thần, còn để chạy mất một người tâm thần, cho nên Vu Kính Đình mới có vẻ mặt phức tạp như vậy, nói bắt được, nhưng không bắt hoàn toàn.
"Còn có một tin còn đau đầu hơn, tên chạy mất kia từ nhỏ đã tập võ, biết vì sao hắn bị bắt vào bệnh viện tâm thần không? Là bởi vì, nửa đêm hắn lẻn vào vườn thú, tay không đánh chết một con hổ."
"!! Sao có thể làm được? !" Tuệ Tử kinh hãi đến không ngậm được miệng, con hổ đã làm gì sai?
"Lưu Thiến đích thân nghe được, nói hắn tự xưng là Võ Tòng."
"Con hổ thật đáng thương. . . Có khi nào Phàn Lỵ Lỵ coi hắn thành anh không?"
"Ừ, Phàn Lỵ Lỵ coi hắn thành tôi, còn hắn thì coi mình là Võ Tòng, còn coi Phàn Lỵ Lỵ là Phan Kim Liên."
"Ghê gớm, tôi chỉ có thể nói, thật là ghê gớm."
Tuệ Tử bị logic nghiêm chỉnh của đám bệnh nhân tâm thần này làm cho không ngậm được mồm.
"Vì sao không có Võ Đại Lang?" Ba Ba nãy giờ vẫn yên lặng đứng một bên quan sát đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Vẻ mặt Tuệ Tử và Vu Kính Đình đồng thời biến đổi.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận