Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 448: A bằng hữu tái kiến (length: 7894)

Thông thường thì ở nông thôn hay nuôi chó, nuôi ngỗng, người lạ đến, đứng ở ngoài cửa là đã có thể nghe thấy tiếng kêu.
Nhà họ Vu là một ngoại lệ, họ không ở nhà cũ thường xuyên, gia cầm cũng không nuôi.
Tuệ Tử mải mê ngắm nhìn tấm vải thêu hoa, cũng không để ý cửa sổ, Thẩm Lương Ngâm cứ thế đi vào.
Cảnh tượng này gây sốc rất lớn đối với Thẩm Lương Ngâm.
Một người đàn ông cao 1m86, đặt ở đâu cũng là người cao lớn uy mãnh, sao nhìn cũng thấy không hài hòa với chiếc kim thêu nhỏ nhắn trên tay hắn.
Tuệ Tử cũng không nghĩ đến nhà sẽ có người vào, không kịp suy nghĩ liền giật lại cây kim, miệng còn nói:
"Cảm ơn ngươi giúp ta xỏ kim, ta thật là quá ngốc, cái gì cũng làm không xong."
Một giây lại biến thành cô vợ hiền lành, Vu Kính Đình cũng phản ứng kịp, nhíu mày.
"Xỏ kim cái gì, rõ ràng là ta thêu, ta thích giúp vợ ta thêu."
Lời này nói ra, cấp hai người phụ nữ cảm nhận khác nhau.
Tuệ Tử nghe xong trong lòng rất vui vẻ, Thẩm Lương Ngâm nghe lại thấy có chút khó chịu.
"Xưởng trưởng Vu, tôi không làm phiền hai người chứ? Tôi thấy cửa nhà anh mở nên tự ý đi vào."
"Gió nào đưa xưởng trưởng Thẩm bận rộn đến đây vậy? Tìm chỗ tự nhiên ngồi đi, nhà nông không câu nệ, đừng ghét bỏ là được."
Vu Kính Đình nhận lại cây kim trên tay Tuệ Tử, trước mặt Thẩm Lương Ngâm ngang nhiên tiếp tục thêu.
Điều này không thể nghi ngờ là gửi gắm những tín hiệu khác nhau đến hai người phụ nữ.
Rõ ràng Thẩm Lương Ngâm không quan trọng, hắn muốn thế nào thì tùy, hắn không cần ngụy trang trước mặt người không quan trọng.
Thẩm Lương Ngâm đánh giá gian phòng này, nàng chưa từng đến nông thôn, chỉ nghe người trong nhà máy nói, người nhà quê đều không vệ sinh, phân gà vịt ngỗng chó mèo chồng chất trong sân, dẫm một cái rồi lại vào nhà.
Cho nên trước khi xuống thôn, người có tính sạch sẽ như Thẩm Lương Ngâm cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng đến nhà họ Vu, nhìn thấy lại hoàn toàn khác với tưởng tượng.
Không chỉ nhà họ Vu trông rất sạch sẽ, mà ngay cả dọc đường đi qua, nhìn thấy sân nhà mấy hộ khác, thu dọn cũng rất gọn gàng.
Cũng có nhà lôi thôi, nhưng nhà gọn gàng cũng không ít.
Trong phòng nhà họ Vu càng được thu dọn sạch sẽ, gia cụ tuy không nhiều nhưng tất cả đều được lau chùi sáng bóng.
Trên tường còn có chữ song hỷ đã hơi phai màu, đó là khi Vu Kính Đình kết hôn dán lên, vẫn luôn không nỡ gỡ xuống.
Ánh mắt Thẩm Lương Ngâm dừng lại trên chữ song hỷ một lúc, rồi mới mở miệng nói:
"Xưởng trưởng Vu, lần này tôi đến, là đại diện cho cha tôi xin lỗi anh, ông ấy xử lý vấn đề có hơi nóng vội, nóng lòng muốn chứng thực quy chương chế độ, hy vọng anh đừng để trong lòng."
Tuệ Tử cụp mắt, trong lòng thầm cười.
Thẩm Lương Ngâm thật không giống người hai mươi mấy tuổi, nói là xin lỗi nhưng lại đẩy hết cho quy chương chế độ, làm như ông bố không biết đạo lý của cô ta là đang giải quyết việc chung vậy.
"Chuyện nhỏ như cái rắm, ta có gì để bụng? Ta hiện giờ ở nông thôn rất tốt, cùng vợ thêu hoa nướng khoai, còn tự tại hơn trong thành nhiều, cô về nói với ba cô, muốn xin lỗi thì tự đến, đừng có gửi con gái đến làm con rùa rụt cổ——"
Hắn muốn nói “rùa đen rụt đầu”, Tuệ Tử kịp thời kéo tay hắn lại.
"Xưởng trưởng Thẩm đường xa đến đây, cũng không dễ dàng gì, tâm ý của chúng tôi xin nhận, chỉ là dạo này chồng tôi thấy không khỏe, tạm thời chưa tính đến việc trở về."
"Những lo lắng của xưởng trưởng Vu tôi đều hiểu, tôi cũng là người làm xí nghiệp, bị gò bó chân tay thật sự là khó làm việc, đây là thành ý của chúng tôi."
Thẩm Lương Ngâm lấy ra một chiếc túi da bò từ trong túi, bên trong có mấy tờ giấy.
"Xưởng trưởng Vu có thể cân nhắc, tôi chờ tin tốt của anh."
Vu Kính Đình nhíu mày, Thẩm Lương Ngâm cười nói:
"Không cần vội từ chối như vậy, thứ hai hãy cho tôi câu trả lời cũng được."
Dứt lời lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi, nhẹ nhàng đặt lên túi da bò.
"Tôi mạo muội đến chơi, cũng chưa kịp báo trước, mong chủ nhiệm Trần đừng trách, đây là quà tôi thấy được khi đi công tác ở nơi khác, cảm thấy rất hợp với chị nên đã mua."
Mắt Tuệ Tử trầm xuống, ngoài miệng vẫn khách sáo lễ phép, không kiêu ngạo không tự ti, khiến người ta không tìm ra được lỗi, nhưng cũng không cảm thấy cô quá nhiệt tình, lại càng khiến người ta không thể dò xét được cảm xúc của cô lúc này.
Đạt được mục đích, Thẩm Lương Ngâm đứng dậy ra về, Tuệ Tử tự mình tiễn nàng ra cửa.
"Chủ nhiệm Trần." Thẩm Lương Ngâm mở miệng, cười nói với Tuệ Tử, "Tôi và xưởng trưởng Vu chỉ là bạn bè bình thường, chị sẽ không hiểu lầm chứ?"
"Không có gì, chồng tôi tính tình thẳng thắn, ngày thường thích kết giao bạn bè, anh ấy có được sức hút nhân cách này cũng chứng minh mắt nhìn của người làm vợ như tôi rất tốt."
Tuệ Tử cười chặn lời của nàng.
"Lời này chắc xưởng trưởng Vu nghe xong là sướng chết đi được ấy nhỉ? Lần trước anh ấy còn đùa với tôi, nói rằng lúc đầu chị cũng không thật sự muốn gả cho anh ấy, xem ra xưởng trưởng Vu không xem tôi là bạn, ngay cả nói thật cũng không nói với tôi."
Thẩm Lương Ngâm tỉ mỉ quan sát phản ứng của Tuệ Tử, những lời này của nàng, đều là đã suy đi tính lại cẩn thận.
Trong mấy câu nói tưởng chừng đơn giản này lại chứa đựng rất nhiều thông tin.
Trước khi đến, Thẩm Lương Ngâm đã nhiều mặt tìm hiểu về Tuệ Tử, từ thành tích học tập của Tuệ Tử lúc đi học, đến chuyện cô và Vu Kính Đình kết hôn từ đầu đến cuối, nàng đều đã nghe ngóng cẩn thận.
Theo những thông tin nàng thu thập được, Trần Hàm Tuệ là người có chỉ số thông minh rất cao và hành xử khiêm tốn, người như vậy tâm tư nhất định rất kín đáo, không thể nào không hiểu ý tại ngôn ngoại của nàng.
Nói vòng vo lớn như vậy, Thẩm Lương Ngâm muốn biểu đạt một điều đơn giản rằng quan hệ của nàng với Vu Kính Đình rất tốt, Vu Kính Đình có chuyện gì đều thích kể cho nàng nghe, kể cả những chuyện riêng tư.
Thẩm Lương Ngâm muốn nhìn thấy trong mắt Tuệ Tử một chút tức giận, nhưng lại không hề có.
Tuệ Tử bật cười, không phải cười nhạo cũng không phải cười lạnh, mà là một nụ cười chân thật xuất phát từ đáy lòng.
"Cô cười cái gì?" Thẩm Lương Ngâm bị phản ứng của Tuệ Tử làm cho không hiểu ra sao, Tuệ Tử vượt quá tầm kiểm soát của nàng.
"Ta cười cô đáng yêu, đáng yêu hết chỗ nói."
Tuệ Tử đầy từ ái vỗ vai nàng.
"Tìm hiểu thông tin không sai, lần sau đừng có phí tiền, bọn họ lừa cô đấy."
Đồng tử Thẩm Lương Ngâm co rút lại.
Đây là lần đầu tiên nàng thể hiện cảm xúc dao động mạnh mẽ trước mặt Tuệ Tử.
"Lần sau muốn biết gì cứ hỏi trực tiếp ta là được, đừng có tìm người ngoài nghe ngóng nữa, bọn họ nói cho cô toàn là tin giả đấy."
"Tôi không hiểu cô đang nói gì." Thẩm Lương Ngâm có chút sợ, trong lòng thầm nghĩ, không rõ chi tiết nào có vấn đề.
Nàng đã nghe ngóng rất nhiều người dân trong thôn Dương Truân, thông tin có được đều giống nhau, nói Tuệ Tử ban đầu không muốn gả đến, khóc lóc đòi chết, nếu không nhờ nhà họ Vu đưa 200 đồng tiền sính lễ, thì mối hôn sự này chắc chắn không thành.
"Không hiểu cũng không sao, hôm nào ta sẽ nhờ chồng ta kể cho cô nghe nhé, ta nghĩ anh ấy nhất định rất sẵn lòng—— dù sao thì, các cô là 'bạn bè' mà, người ta có câu 'nếu như cô đem niềm vui kể cho một người bạn, cô sẽ nhận được gấp đôi niềm vui', chúng ta sẵn sàng chia sẻ niềm vui."
Không biết, cái gọi là “bạn bè” này, nghe xong có thể cười được không?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận