Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 818: Vụng về cớ (length: 7887)

Bữa tối của nhà lão Vu vẫn phong phú như thường, người giúp việc được mời về nhà nấu ăn cũng rất giỏi, Vương Thúy Hoa lại thêm món dưa cải muối hầm miến do chính tay nàng làm.
Thường ngày vào lúc này, Tuệ Tử sẽ rất nể mặt mà ăn thêm nửa bát cơm, nhưng hôm nay nàng dường như có tâm sự, chỉ cắm cúi vào ăn cơm, thức ăn cũng không gắp mấy đũa.
Vương Thúy Hoa cho rằng do mình làm không đúng, gắp một miếng đồ ăn tỉ mỉ cho Tuệ Tử, nịnh nọt nói: “Ăn ngon nha con”.
Lại nhìn sang Vu Thủy Sinh bên cạnh, quả thực ăn như hùm như sói, một hơi chén hết ba chén cơm.
"Buổi tối con ăn ít thôi, đừng có mà bỏ bữa đó nghe!"
"Dạ" Vu Thủy Sinh từ bỏ ý định thêm cơm, trực tiếp ăn bữa tối ~ Vợ hắn làm dưa cải ngon bá cháy.
"Tuệ Tử à, có phải trường học có chuyện gì không vui không? Có phải có ai bắt nạt con không?" Vương Thúy Hoa hỏi.
"Dạ - -" Tuệ Tử ngập ngừng, "Có chút không vui ạ."
Vương Thúy Hoa đặc biệt quan tâm chuyện này, lập tức bỏ đũa xuống hỏi.
"Sao thế? Có phải bạn học bắt nạt con không?"
"Chưa đến mức bắt nạt ạ, chỉ là mấy sư huynh liên kết lại, sửa thứ tự tên tác giả của con trong bài luận văn lớn."
Tuệ Tử là người mới, vốn dĩ hạng mục này không nên có tên nàng, đạo sư thấy năng lực của nàng không tồi liền cho nàng tham gia.
Lúc làm việc đều là Tuệ Tử làm, lẽ ra nàng phải là người đầu tiên, nhưng các sư huynh lấy cớ nàng là người mới, đẩy nàng xuống vị trí thứ hai.
Vương Thúy Hoa không hiểu lắm chuyện học thuật này, Tuệ Tử liền đưa ra một ví dụ trực quan.
"Trương Tam và Lý Tứ kết hôn, tiền sính lễ là Trương Tam đưa, lúc vào động phòng thì Vương Nhị lại hưởng."
"! ! !" Hiểu liền!
"Chờ Thiết Căn về, bảo nó úp bao bố cái đứa nào dám bắt nạt con ngay! Không, không cần đợi nó về, bảo ba con làm! Bọn nó coi nhà ta không có người chắc?"
"Cũng không cần đâu ạ." Tuệ Tử nghe mẹ chồng nhắc tới Vu Kính Đình trở về, trong lòng như bị kim đâm.
Sợ lại nói nữa mẹ chồng sẽ nhận ra, nàng vội vàng thừa cơ mở miệng.
"Mẹ, con tính xin nghỉ một tuần, đi thăm Kính Đình một chút, ở trường học bên này con thực sự không muốn gặp mấy người kia."
Tuệ Tử nói xong không nhìn mẹ chồng, mà nhìn thẳng vào ba chồng.
Người có nhiều tâm tư nhất trong nhà là ba chồng, nếu như ông ấy không nghe ra có gì bất thường, vậy là có thể trót lọt qua chuyện này.
Tay gắp dưa cải của Vu Thủy Sinh khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tuệ Tử một chút.
Tuệ Tử cố nhịn cảm giác chột dạ, tự nhủ không được rời mắt, đối diện với ba chồng.
Cao thủ so chiêu chỉ diễn ra trong tích tắc, ba chồng liếc mắt nhìn rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.
"Ra là nhớ Thiết Căn à? Haizzz, mẹ còn tưởng là chuyện gì lớn lắm." Vương Thúy Hoa thở phào, "Đi thăm nó cũng được, lần này nó đi cũng lâu quá rồi đó - - Không biết có xảy ra chuyện gì không nữa?"
"Không đâu ạ, buổi tối con còn gọi điện thoại cho anh ấy, mọi thứ đều ổn, chỉ là bên đó thủ tục hoàn tiền hơi chậm, chắc phải mười ngày nữa mới có thể về, bên trường con cũng không bận lắm, đi qua đó giải sầu một chút."
Tuệ Tử viện cớ đã nghĩ trước, Vương Thúy Hoa cũng không nghi ngờ gì, gật gật đầu.
"Vậy cũng được, con cứ qua đó thăm nó đi, nếu mà thằng Vu Thiết Căn dám ở bên đó chơi bời trác táng không lo làm ăn, con cứ dùng chổi lông gà gia truyền của nhà mình mà quất nó!"
"Khụ, phù!" Ba chồng bị miếng miến làm nghẹn họng.
Miến suýt chút nữa thì chui ra khỏi mũi, mãi mới lấy ra được.
"Hoa Nhi à, em đừng có phát minh ra mấy từ kỳ quái lúc anh đang ăn chứ, 'nam đức' là cái quỷ gì vậy?"
"Trên TV chiếu toàn phụ đức, xem mà tức, toàn là để ước thúc bọn tôi, đàn bà con gái, còn mấy người đàn ông ra ngoài muốn làm gì thì làm hả?"
Dạo này cứ đến tám giờ là có phim cổ trang, Vương Thúy Hoa vừa xem vừa mắng liên hồi.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, Kính Đình ở bên đó rất bận, không có thời gian mà ra ngoài chơi bời đâu, anh ấy không phải là người như vậy."
Tuệ Tử gắng gượng nở một nụ cười, lúc này cô phải tỏ ra thật tự nhiên, không thể để ba mẹ chồng nhìn ra sơ hở.
Đặc biệt là ba chồng, là người khôn khéo như vậy, chỉ cần hơi động não sẽ nghĩ ra ngay, nếu chỉ là chút xích mích nhỏ nhặt giữa đồng môn trong trường, thì không đến nỗi làm Tuệ Tử phải chạy đến tìm Vu Kính Đình.
Năng lực của cô còn chưa đến mức không giải quyết nổi mấy chuyện lục đục trong trường, dùng cái cớ bị đồng môn xa lánh để ra ngoài, quả thực là một lỗ hổng rất lớn.
Không biết có phải do món dưa cải mẹ chồng làm ngon quá không, mà sự chú ý của ba chồng dường như không tập trung vào Tuệ Tử, cũng không truy hỏi tới cùng.
Cả nhà ăn cơm xong, Tuệ Tử bắt đầu thu dọn hành lý, nàng tùy tiện nhét quần áo vào vali, nghe thấy tiếng Trần Lệ Quân, vội vàng lau nước mắt trên mặt.
Sau khi có thai, Trần Lệ Quân dần dần trở nên giống một người phụ nữ bình thường.
Gần đây bắt đầu cùng Vương Thúy Hoa cày phim cẩu huyết, hai người phụ nữ vừa ôm đĩa trái cây vừa ăn vừa chửi, bầu không khí hòa hợp đến lạ.
Nghe được con gái muốn đi thăm con rể, Trần Lệ Quân thừa lúc phim đang chiếu khúc đầu tranh thủ qua hỏi mấy câu, Tuệ Tử cố nén nỗi khó chịu trong lòng, giả vờ như không có gì rồi qua loa cho qua chuyện.
Nàng tự nhận là có kỹ năng diễn xuất hơn người, có thể lừa được mấy người lớn, nhưng mà, đúng là “không ai bằng mẹ”, Trần Lệ Quân vẫn luôn cảm thấy Tuệ Tử có gì đó kỳ lạ.
Đi được mấy bước, lại quay lại, nhìn chằm chằm vào mặt Tuệ Tử.
"Giữa hai đứa con và Kính Đình, có chuyện gì thật không vậy?"
"Hai tụi con là vợ chồng già rồi, có thể có chuyện gì được?"
"Vậy sao mắt con lại hơi đỏ?"
"Đỏ chỗ nào? Mẹ nhìn kỹ lại đi, được rồi, phim mở đầu xong rồi đó, mẹ mau qua xem phim với mẹ chồng con đi."
Trần Lệ Quân xác nhận đi xác nhận lại, theo Tuệ Tử thì cũng không hỏi ra được gì, vậy mới đi qua xem phim tiếp.
Tuệ Tử đóng cửa lại, xác nhận không ai vào được, mới dám thả mình tiếp tục khóc nấc không thành tiếng.
Trong nhà có người lớn, dù có đau lòng thế nào, cũng không thể để người lớn nhìn thấy.
Đặc biệt là mẹ đang mang thai, một chút cảm xúc dao động cũng không nên có, mẹ chồng cũng có chút cao huyết áp, không thể bị kích thích.
Tuệ Tử nhìn đồng hồ, bây giờ dù nàng có sốt ruột thì cũng chỉ có thể chờ, hôm nay không có chuyến bay nào nữa, mà đi xe lửa thì quá chậm, chuyến bay sớm nhất ngày mai cũng phải đến tận buổi sáng.
Nghĩ đến Vu Kính Đình, lòng Tuệ Tử đã tan nát.
Nàng chỉ hận bản thân không có khả năng bay nhảy, không thể ở bên cạnh anh lúc anh cần nàng nhất.
Việc duy nhất mà nàng có thể làm hiện tại, chính là giữ cho người lớn trong nhà được yên ổn, che giấu mọi chuyện, chờ nàng bay qua giải quyết tất cả mọi chuyện rồi sẽ tìm cách nói chuyện với người trong nhà sau.
Tuệ Tử biết càng là lúc này, càng phải giữ bình tĩnh, nàng là người mà anh tin tưởng nhất, khi anh không thể đưa ra quyết định, nàng chính là người phải giải quyết mọi việc thật tốt.
Chỉ là thời gian chờ đợi mỗi phút mỗi giây đều là sự giày vò, đồ đạc đã thu xếp xong rất nhanh, Tuệ Tử cố ý mang theo cả con dấu công ty và con dấu riêng, tiền Vu Kính Đình đưa cho nàng chi tiêu trong nhà cũng đã sớm bị nàng vét sạch ra, thậm chí nàng còn bỏ vào trong vali cả một ít đồ trang sức của mình.
Nếu như thật sự đến mức đó, thì nàng sẽ đổi đồ trang sức.
Những việc có thể làm đều đã làm xong, chờ đợi tựa như trong một hố đen vô tận, lo lắng hóa thành từng nhát dao sắc bén, cứa vào linh hồn nàng thủng trăm ngàn lỗ.
Mà lúc này, nàng chỉ có thể bất lực và đau đớn mặc cho những khổ sở ấy cứa vào mình.
Cửa bị gõ hai tiếng, tiếng nũng nịu của mấy đứa trẻ con vang lên.
"Mẹ ơi ~"
"Tới đây!"
( hết chương ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận