Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 651: Sáng tạo khó khăn cũng muốn thượng (length: 7918)

Tuệ Tử theo phản ứng của Vu Kính Đình, ngửi thấy một tia nguy hiểm, cánh mũi khẽ giật giật, mùi hương hoa quả, phong thái thục nữ, rất giống mùi hương trên người mẹ nàng.
Tuệ Tử còn đang chậm rãi suy nghĩ, Vu Kính Đình đã phản ứng trước, buông chiếc rương trong ngực, kéo nàng lại, bàn tay Trần Lệ Quân vốn định vỗ lên vai Tuệ Tử, lại vững chắc chụp vào lưng Vu Kính Đình.
"Giỏi cho ngươi Trần Hàm Tuệ, sau lưng lại nói ta với ba ngươi như thế à?"
Tuệ Tử rụt cổ lại, Vu Kính Đình ôm nàng càng chặt hơn, che chắn kín mít.
"Con nít đùa thôi, ngươi còn làm thật à?" Thanh âm của Phàn Hoàng từ phía sau truyền đến, Tuệ Tử lại hơi run rẩy.
Nàng đây là triệu hồi thần thú à, lập tức có đủ cả cha lẫn mẹ.
"Ba, ba không ở nhà tĩnh dưỡng, sao lại ra đây?" Tuệ Tử vụng trộm ló đầu, bị Trần Lệ Quân trừng một cái, lại rụt về.
"Ừ, ra ngoài đi dạo, ở nhà không phơi được nắng, sợ nhàn rỗi trên đầu mọc lá khoai lang." Phàn Hoàng dùng giọng ôn hòa nói.
Tuệ Tử khóc không ra nước mắt, lão hồ ly này quả nhiên thù dai.
Miệng nhất thời nhanh nhảu, hố mẹ thành bãi hỏa táng.
Cha mẹ chồng đưa con ra ngoài chơi còn chưa về, Tuệ Tử thay đồ ở nhà, tự mang tạp dề cùng đồ ăn, đi thẳng đến nhà Phàn Hoàng.
Chui vào bếp loảng xoảng, chế biến ra mấy món Trần Lệ Quân và Phàn Hoàng thích, vừa cười vừa nịnh nọt, Vu Kính Đình ở bên cạnh nói đùa, Trần Lệ Quân lúc này mới có vẻ mặt tươi cười.
"Hai đứa làm cái gì vậy, làm cho lão già nhà ta tức gần chết."
Hai đứa nhỏ còn chưa về, điện thoại cáo trạng đã gọi tới, Trần phụ mắng trong điện thoại làm Trần Lệ Quân ù cả tai, xem bộ dạng là tức không nhẹ.
"Có gì đâu ạ, Kính Đình hôm nay đã rất kiềm chế rồi, đều không có động thủ đâu, ba kêu hắn không động thủ, hắn liền không động thủ, Kính Đình nhà mình là người rất biết điều."
Tuệ Tử khéo léo đáp lời.
Chỉ số EQ cao: Không có động thủ, thực kiềm chế. Chỉ số EQ thấp: Trừ động thủ, hắn cái gì cũng làm.
"Lần trước thấy lão già nhà ta tức giận như vậy, hình như là ở ga tàu —— à, cũng là Kính Đình tạo ra kỷ lục."
Trần Lệ Quân cảm thấy con rể thật đúng là kỳ nam tử.
Ông già nhà mình giả bộ một đời, gặp phải Vu Kính Đình tính là triệt để tịt ngòi.
"Ông ấy một đời sĩ diện, ngươi lại giữa nhiều người xoa tóc ông ấy, phỏng chừng lại tức thêm vài ngày nữa —– con làm sao nhìn ra, ông ấy đặc biệt để ý tóc?"
"Cũng không nói được tại sao, chỉ là có cảm giác thôi." Vu Kính Đình có thiên phú trời cho trong việc làm người ta tức giận.
"Hôm nay làm chuyện sai không tồi, thưởng cho con ăn miếng thịt." Trần Lệ Quân gắp thức ăn cho Vu Kính Đình, Tuệ Tử ở bên cạnh miệng sắp trề đến dưới tai.
"Nhà này không có yêu, con muốn về nhà chồng."
"Con không muốn moto à?"
Trần Lệ Quân một câu, liền đè tiểu tài mê xuống, Tuệ Tử ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm bát cơm trắng, như một bé đáng thương bị khinh bỉ.
Phàn Hoàng gắp miếng sườn có kỷ tử cho Tuệ Tử.
"Đừng có trêu con nữa, Tuệ Tử mấy ngày nay có vẻ gầy đi, ăn chút kỷ tử bồi bổ."
"Cảm ơn ba~"
"Kỷ tử rất tốt cho sức khỏe, phối với rau khoai lang xào cũng rất ngon."
"...." Nói ông một câu khoai lang, vậy mà không bỏ qua? Tuệ Tử oán thầm, về sau không thể đắc tội ba, đúng là nhỏ mọn.
"Ba, trên kia hiện tại có phải đang thảo luận việc cải cách không?" Tuệ Tử nhân cơ hội hỏi.
"Sao con lại đột nhiên hỏi chuyện này?" Phàn Hoàng hỏi, "Có ai ở bên tai con nói gì à?"
"Chỉ là con tự tò mò thôi." Tuệ Tử đã sớm biết đáp án, hỏi Phàn Hoàng, chỉ là làm theo trình tự, thăm dò ba.
"Việc này có thảo luận, nhưng có thể thực hiện hay không, còn cần thời gian cùng nghiên cứu, nếu như có ai hỏi các con, thì cứ nói vậy."
Phàn Hoàng không đưa ra câu trả lời chính xác, ông nói với vợ chồng Tuệ Tử, đều là thông tin trên báo đài.
Còn về tin tức trên báo không đưa tin, ông trong lòng biết, nhưng miệng không nói.
"Con bé này quỷ quái mà, hai tháng kiếm được hơn hai vạn, à, vô duyên vô cớ lại hỏi cái này, trong lòng khẳng định đang tính toán mưu mô quỷ kế, có phải lại muốn làm tiền không?" Trần Lệ Quân vẫn không thoải mái.
Hai đứa nhỏ này, sau lưng toan tính cái gì đều không nói cho bà một tiếng, cứ theo cái kiểu đó vơ vét đồ đạc về nhà chồng, vụng trộm phát tài không rủ bà!
Xem Tuệ Tử xinh xắn gặm sườn, lại bực mình, một cái vỗ lên bàn, làm rơi cả sườn của Tuệ Tử.
"Cứng cáp rồi, có chính kiến rồi! Con gái hướng ngoại, con ăn ít sườn thôi!"
"Trước kia con béo, mẹ không cho con ăn, bây giờ con gầy, sao còn không cho ăn?"
"Bây giờ con gầy trơ xương giống cái sườn vậy, lấy hình bổ hình hả?"
Tuệ Tử ủy khuất mếu máo, hướng Phàn Hoàng mách lẻo.
"Mẹ con bị tiền mãn kinh hay có bầu vậy, tính tình sao lại lớn vậy?"
"Phụ nữ ấy mà, đều hiểu được cả." Phàn Hoàng lại gắp cho Tuệ Tử một miếng sườn.
Tuệ Tử lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, à, đến kỳ sinh lý à, trách không được mẹ vừa châm lửa liền xù lông, ba bị gọi một câu lá khoai lang là thù dai, cả hai hóa ra đều là nhịn à?
Tuệ Tử bị Vu Kính Đình làm hư, trong một giây nghĩ quá nhiều, tự cười vui một mình.
Trần Lệ Quân vốn định kiếm chuyện với con gái, bà mà không vui liền thích làm người khác khó chịu, nhưng Tuệ Tử lại mặt dày mày dạn, gặm sườn ngon lành, không bị bà ảnh hưởng, vì thế Trần Lệ Quân càng tức giận.
"Mẹ, mẹ đây là oan uổng vợ con, nó tiết kiệm tiền là vì hiếu thuận mẹ. Tháng sau là sinh nhật mẹ, nó tỉ mỉ chuẩn bị một món quà đấy." Kẻ cuồng vợ bênh vợ mình.
"Con nói ra làm gì?" Tuệ Tử chu môi.
Trần Lệ Quân một giây trước còn không có việc gì kiếm chuyện, nghe con rể nói có quà, lập tức vui vẻ, khóe miệng đã cong lên một cách điên cuồng, vẫn phải làm bộ không quan tâm, chỉ là giọng điệu rõ ràng vui sướng, căn bản giấu không được.
"Chuẩn bị cái gì, nói ra xem thử mắt nhìn của con tệ tới mức nào."
"Rõ ràng rất vui, sao cứ phải làm khó con vậy?" Phàn Hoàng nói.
Trần Lệ Quân trừng ông, người thật thà này, ông ngậm miệng đi.
"Mới không nói cho mẹ, con cũng không phải vì cho mẹ bất ngờ, con chỉ là muốn xem mẹ khó chịu, chờ mẹ nổi giận rồi thất vọng, con mới đưa ra." Tuệ Tử giằng co với mẹ mình.
"Chọn đi chọn lại nhiều lần, một đêm trăn trở chỉ muốn mẹ vui, nói ra rồi lại làm mình khó chịu như vậy à?" Vu Kính Đình vạch trần vợ mình.
Tuệ Tử véo anh một cái, đồ phản bội, im miệng cho tôi.
"Con đưa ra đây, mẹ lập tức chê cười cho con coi."
"Con không đưa!"
Hai mẹ con hễ gặp nhau là cãi cọ, Vu Kính Đình cùng Phàn Hoàng cũng quen, mặc các nàng ồn ào, hai người đàn ông bàn chuyện khác.
Tháng sau, là sinh nhật của Trần Lệ Quân, vừa đúng dịp kết hôn, Phàn Hoàng tính bày vài bàn, chỉ mời bạn bè thân thiết, ở đây đã phát sinh mâu thuẫn và tranh luận.
Phàn Hoàng không muốn làm lớn, thân phận bị hạn chế, mời người ngoài, chắc chắn có người muốn tặng quà lấy lòng hòng nịnh bợ quan hệ, nhưng ông lại không muốn làm quá đơn giản, như vậy không thể hiện sự tôn trọng đối với Trần Lệ Quân.
Còn Trần Lệ Quân thì sợ phiền phức, căn bản không muốn làm.
Hai người đối với chuyện này có bất đồng, rất khó đạt được chung nhận thức, liền tắc tị tại đây.
"Chuyện này còn không dễ à? Cứ để đấy tôi lo." Vu Kính Đình lên tiếng.
Đối với nhà vợ, anh chỉ có một nguyên tắc, có khó khăn thì xông lên, không có khó khăn, thì tạo ra khó khăn cũng phải xông lên!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận