Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 648: Điên cuồng đổ thêm dầu vào lửa (length: 7957)

Tuệ Tử nghe những người này bàn tán về mẫu thân, giọng điệu cay nghiệt, chợt cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rõ ràng là đang nhờ người giúp đỡ, mà giọng điệu lại cứ như gia chủ, tựa như việc giúp bọn họ là lẽ đương nhiên, còn không giúp thì Trần Lệ Quân lại thành người đại nghịch bất đạo.
Vu Kính Đình tiếp nhận tín hiệu của Tuệ Tử, lập tức trà trộn vào đội ngũ nói xấu.
"Lệ Quân hồi bé ta còn ôm nó đấy, thoáng cái bao nhiêu năm trôi qua rồi."
"Đúng đấy, nó cũng ôm tôi." Vu Kính Đình phụ họa theo.
"Giờ người ta làm ăn phát đạt rồi, không biết có còn nhớ đến chúng ta, những người thân thích này không?"
Những người này thật là âm dương quái khí, lời nói toàn mang theo cạm bẫy, muốn dẫn dắt người khác nói xấu Trần Lệ Quân, để vừa có thể hái được cái tiếng trong sạch cho bản thân, lại vừa có thể hả hê.
Nếu mà gặp người chưa có nhiều trải nghiệm xã hội, thì rất dễ thuận theo chủ đề này mà nói, rồi thì chỉ có nước bị bắt thóp, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng mà những người ở trong phòng đều là cáo già cả rồi, không ai dại dột mà tự mình dẫm hố, cho dù trong lòng có không thích Trần Lệ Quân đến mấy, cũng chẳng ai muốn là người đầu tiên mở miệng nói xấu nàng.
"Chả phải là nó lên mặt à? Đi qua nhà tôi mà có thèm ngó vào đâu, hồi trước nó còn ôm tôi ấy chứ, giờ thì chẳng thèm liếc mắt."
Người vừa nói là Vu Kính Đình, mọi người thấy cuối cùng cũng có kẻ ngốc nghếch chịu mở miệng, liền hứng thú ghé mắt nhìn qua, thấy ra một chàng trai trẻ mặt lạ.
"Cậu là con nhà ai đấy, sao chưa từng gặp?"
"Tôi là người nhà bà dì ba." Vu Kính Đình buột miệng ra tên người ta.
Cũng không tính là nói dối, hắn vốn là người nhà dì ấy, có điều nó lại rất dễ làm cho người ta hiểu lầm mà thôi.
Sở dĩ hắn chọn bà dì ba là bởi vì bà dì này lâu ngày ở xa nhà, học âm nhạc nên hơi khác người, ít qua lại với người nhà.
"Thì ra là người nhà hả, cháu là cháu rể của bà ấy à?"
"Vâng, cháu ngoại của cháu gái bà ấy."
"Ôi chà, quan hệ gần gũi thật đấy, thế nào, Lệ Quân cũng không chào đón cháu à?"
Vừa nhắc đến chuyện này, đám người liền phấn khởi hẳn, vểnh tai lên, mong chờ được nghe những câu chuyện dân gian về việc phu nhân coi thường người thân nghèo khó.
"Không phải là không chào đón à? Ki bo như cái gì ấy, vợ tôi thích một bức tranh của nó, chết sống cũng không cho."
Tuệ Tử gật đầu như giã tỏi, không sai tí nào.
"Thì ra là ki bo vậy đó hả." Mọi người thoả mãn trong lòng, còn muốn truy hỏi thêm, lại bị Vu Kính Đình cướp lời, giành lấy quyền chủ đạo cuộc trò chuyện.
"Thế, nó cũng đối xử không tốt với các người à?"
"Ôi dào, người ta có quyền có thế rồi, chẳng phải là kênh kiệu lên à?" Nhờ có Vu Kính Đình làm "bia đỡ đạn", mấy con cáo già này cũng không nén nổi nữa, bắt đầu ra sức tuôn ra hết cả.
Người thì nói Trần Lệ Quân vênh váo, người lại nói Trần Lệ Quân kiêu căng khó chiều.
Vốn dĩ cũng chẳng muốn nói nhiều thế đâu, chỉ tại Vu Kính Đình hết lần này đến lần khác đổ thêm dầu vào lửa, mỗi khi mọi người định ngừng lại thì hắn lại ở bên cạnh ra sức chêm vào, khiến cho người ta dù không muốn cũng phải tiếp tục nói.
Cái máu "xã giao" của Vu Kính Đình không phải là bình thường đâu, so với những cái hắn ba hoa ở dưới gốc cây đa đầu làng ngày xưa thì không thua kém chút nào, cứ một tràng thao thao bất tuyệt.
Người ta thường là như vậy, hễ có ai đó dẫn đầu thì cái tâm lý bầy đàn sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác không sợ bị liên lụy, một người bắt đầu xả giận, thì người khác cũng dám cùng tham gia.
Dù sao thì đến cuối cùng, những chuyện này sẽ đều đổ lên đầu thằng nhóc mở miệng đầu tiên, đúng không?
Cả đám vừa nãy còn e dè không dám nói, nay thì Vu Kính Đình hò reo cổ vũ, khiến cho những bất mãn đối với Trần Lệ Quân đều bộc phát ra bên ngoài.
"À, hình như nó còn có một đứa con gái thì phải?" Vu Kính Đình ra vẻ vô tình hỏi.
Chủ đề này hiển nhiên là mọi người thích thú nhất.
"Có đấy, đẻ ở trong thôn ấy, nghe đâu lớn tướng rồi mà còn xấu xí, đến giờ vẫn giấu nhẹm không dám cho ai thấy mặt."
"Hả?" Vu Kính Đình liếc mắt nhìn Tuệ Tử đang nhăn nhó mặt mày ngồi cạnh, hắn dám cá là vợ hắn im lặng nãy giờ chẳng qua là vì trong lòng đang thầm ghi sổ nợ mà thôi, ghim đấy.
Mấy kẻ nào mà dám nói xấu mẹ vợ của hắn, nàng đều ghi lại hết, Vu Kính Đình cũng phối hợp lắm, hắn ở đấy như đang "câu cá chấp pháp" vậy, hễ ai nói quá đáng một tí là hắn sẽ hỏi đến người ta xem nhà cửa thế nào, đám người này ba hoa một tràng xong, Tuệ Tử đều găm vào trong lòng hết cả.
"Con gái của nó xấu xí đến mức nào vậy? Có xấu bằng vợ tôi không?" Vu Kính Đình đem Tuệ Tử ra so đo.
"Cậu khéo đùa thật đấy, trêu bọn tôi không phải à? Vợ cậu chỗ nào xấu, cái tướng mạo này, trông cứ như diễn viên, mà sao trông quen mắt vậy?"
Chẳng phải trông quen mắt còn gì, cứ như đúc cùng Trần Lệ Quân hồi trẻ, hồi nãy Tuệ Tử im lặng chẳng nói câu gì, đám người này sơ sẩy liền không để ý đến một nhân vật lợi hại như thế đang ngồi đây.
"Vậy mọi người làm sao biết con gái của Trần Lệ Quân là con "xấu ma chê quỷ hờn" hơn vợ tôi vậy?"
"Đẻ ở thôn quê thì làm gì có ai được vẻ vang chứ? Không bị hô răng thì cũng mắt lác mồm lệch, nếu không thì việc gì mà cứ mãi giấu nhẹm không cho chúng ta thấy mặt?"
"Tôi nghe nói là nó muốn đi học, rất bận, chắc thi đỗ Thanh đại thì tài mạo song toàn phải không?" Vu Kính Đình đợi đến thời cơ liền tranh thủ lấy lòng vợ mình, ra sức khen ngợi nàng.
"Người nhà quê làm sao mà thi được Thanh đại chứ? Còn nghe nói nó kiếm được một lão già thôn quê để vào thành, lại còn đi nướng lò ở trường học, Lệ Quân còn chê nó làm xấu mặt không dám cho ai hay, mới phải giấu đi đấy thôi."
"Lão già, nướng lò?" Tuệ Tử nghe mà không hiểu lắm, nhưng nàng lại giật mình hãi sợ.
"Đúng vậy, mấy người không biết sao? Thấy Lệ Quân chắc là thật sự chẳng qua lại với người nhà cậu rồi, phí công bà ngoại cậu may cho nó bộ đồ đẹp như thế, thật là vong ân bội nghĩa, đến cả cậu cũng bị nó giấu."
"Ờ, để ý đến mấy việc khác làm gì, sao lại ra cái sự tình nướng lò đấy?" Chồng của nàng hồi nào thành đi nướng lò vậy, mà nàng lại chẳng hay biết gì?
Với cái thời tiết nóng nực này, đi nướng lò có mà chết vì nóng không ấy chứ?
"Nói là cái con bé xấu xí kia dẫn một thằng cha già đô vật vào thành, cái ông đó còn già đến mức đáng tuổi cha nó luôn ấy, hai người này thì một người đi mua cơm ở nhà ăn, một người đi nướng lò, cái bà Lệ Quân kia sĩ diện hão, nên mới bảo với bên ngoài là nó thi được vào."
Tuệ Tử chấn kinh nhưng mà, có một chút xíu cân bằng trong lòng, hắn nướng lò, nàng đi nhà ăn mua cơm, thôi được rồi, cũng xứng đôi đấy chứ.
Cái trí tưởng tượng của mấy người này, thật là phong phú lạ thường mà.
Trong đám người, có một người đàn ông trung niên cứ mãi không mở miệng, chỉ đến khi Vu Kính Đình hỏi vợ hắn có xinh đẹp không, mới liếc nhìn Tuệ Tử mấy lần, ngay lúc này, người đàn ông trung niên kia đột nhiên đổi sắc mặt, hét lớn một tiếng.
"Mấy người làm đủ chưa?"
"Trần Hạc, ông bị điên à?"
"Lệ Quân có chỗ nào đắc tội đến mấy người chứ, mấy người lại đi nói xấu nó như thế? Không những gièm pha nó, mà đến cả con gái của tôi mấy người cũng không tha, cắn hết cả lưỡi người ta, thì được cái gì tốt chứ?" Người đàn ông tên Trần Hạc lớn tiếng trách móc.
Thành công thu hút được sự chú ý của vợ chồng Tuệ Tử, và cũng làm cho lũ người đang buôn chuyện nhao nhao lên phản công.
"Bọn tôi chỉ nói chuyện phiếm đôi ba câu chuyện nhà thôi, ông làm cái gì mà lớn chuyện lên thế?"
"Nói tóm lại là, đừng có mà sau lưng bàn tán Lệ Quân nữa, cả con gái với con rể tôi nữa!" Trần Hạc nói xong, hậm hực phủi tay áo bỏ đi.
Mặc cho một phòng người sau lưng chửi mắng hắn thế nào.
"Người vừa nãy là ai vậy?" Vu Kính Đình hỏi.
"Con trai cả của nhà ông bác thứ hai nhà Trần Lệ Quân, ngày thường cũng không có công việc gì ổn định, chỉ lo ba cái việc mua đi bán lại đồ chơi, chẳng ra gì cả, à mà nhắc đến nãy giờ thì, cậu em đi làm ở đâu đấy?"
"Tôi hả? Tôi đi nướng lò mà." Vu Kính Đình cười ha hả.
"Sao hai người lại ở đây?" Bên ngoài cửa vang lên một giọng nói, người đến là lão cha kỳ quái nho sĩ của Trần Lệ Quân.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận