Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 467: Tâm liền phải hung ác một điểm (length: 8045)

Vu Kính Đình ngủ say sưa.
Mơ màng, hắn cảm thấy bên tai có tiếng vo ve, lông mày từ từ nhíu lại.
Vương Thúy Hoa mò mẫm vào phòng ngủ của con trai, không bật đèn, lặng lẽ đến mép giường, ghé vào tai Vu Kính Đình nhỏ giọng hỏi:
"Kim Khúc có tìm con không?"
"Không..." Vu Kính Đình lơ mơ đáp.
Vương Thúy Hoa hài lòng gật đầu.
Chiêu này bà ta hay dùng khi Vu Kính Đình còn nhỏ, đặc biệt hiệu quả.
"Sau này con tránh xa con nhỏ Kim Khúc kia ra nghe không? Để ta thấy con cùng nó lăng xăng là mẹ g·ã·y chân con đấy!"
Trong mơ Vu Kính Đình có vẻ như bị tiếng ồn này làm phiền, mở mắt vừa định cãi lại vài câu với mẹ, Vương Thúy Hoa đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng bật đèn pin.
Trong phòng tối bỗng hiện lên một khuôn mặt phát sáng, nhìn thoáng qua cứ như cái đầu người trôi lơ lửng.
Dù gan Vu Kính Đình lớn đến đâu cũng giật mình.
"Á! ! !"
Thấy rõ là Vương Thúy Hoa, Vu Kính Đình tức tím mặt.
"Bà già! ! ! Bà có chán không vậy? !"
"Ha ha ha!" Vương Thúy Hoa diễn trò thành công liền cất đèn pin, đắc ý chống nạnh.
"Đây là khắc sâu trí nhớ cho con, để con đừng có mà ở bên ngoài lăng nhăng!"
"..." Nếu không phải mẹ ruột, chắc giờ hắn đã đạp cho một phát rồi.
Tuệ Tử tan làm, Vu Kính Đình bực tức mách với nàng.
Tuệ Tử che miệng.
Vu Kính Đình nheo mắt.
"Muốn cười thì cứ cười đi, che lại là ta không thấy chắc?"
Tuệ Tử vai run rẩy hai lần rồi hạ tay xuống.
"Thực xin lỗi, ta thực sự là... Phì."
Không nhịn được nữa, mẹ chồng thật là đáng yêu quá đi.
"Trần Hàm Tuệ em đứng về phe ai vậy hả? ! Em là vợ anh, bà ấy quá đáng như vậy, em còn cười anh? ! Cũng chỉ là vì gan anh lớn, chứ người khác mà bị bà ấy làm thế chắc sợ tới phát bệnh động kinh luôn rồi!"
"Vấn đề là...anh đâu có phải người khác đâu. Mẹ hiểu rõ anh nên mới dám giỡn thế, ai bảo anh đi nghe lén mẹ con ta làm gì, bị trả thù chẳng phải đáng đời?"
Suy cho cùng Vu Kính Đình là người gây sự trước, đi nghe lén cha mẹ ruột, chuyện mẹ chồng trả thù hắn với Tuệ Tử mà nói thì rất hợp tình, hợp lý.
Chuyện tối hôm qua, Vu Kính Đình nửa đêm đi vệ sinh, lúc quay về thấy phòng bên cạnh có ánh sáng hắt qua rèm.
Nghĩ là ông bố vô sỉ lại trốn hút thuốc, nên liền tản bộ đến chỗ cửa sổ kia.
Trong phòng Vu Thủy Sinh ngậm điếu thuốc, miệng thì hát vu vơ, ngoài phòng Vu Kính Đình tiện mồm hát theo, cha con hát đối nhau.
Sau đó, là màn cha con đại chiến tại chỗ.
"Con thấy bà già này toàn lấy việc công trả thù riêng, ngoài mặt thì làm ra vẻ sợ con phạm sai, thực ra là trả thù con thôi!"
Tuệ Tử gật đầu, đúng là thế không sai, là trả thù.
"Cho nên——" Trong mắt Vu Kính Đình lóe lên vẻ tàn nhẫn, hạ giọng nói với Tuệ Tử, "Tối nay hai ta cùng nhau nghe lén bọn họ, sau đó hát nam giọng nữ song ca cho họ nghe, thế nào?"
"... Anh dám hát nam giọng nữ song ca thì cha mẹ anh sẽ cho mình một màn đánh song phi hỗn hợp nam nữ đó, báo oán biết đến bao giờ cho hết."
Thực ra không cần Vương Thúy Hoa dọa, Vu Kính Đình cũng tự động trốn tránh Kim Khúc.
Không chỉ Kim Khúc, cả cái cô xưởng trưởng đa tình của xưởng kem là Thẩm Lương Ngâm, hắn cũng thấy là né, hễ gặp mặt là xem người ta như không khí.
Tuệ Tử cảm thấy anh không phải là kiểu người bị mẹ chồng dọa một chút là ngoan ngoãn ngay, nên rất tò mò hỏi vì sao.
"Em cảm thấy bọn họ đều dơ bẩn."
Câu trả lời này khiến Tuệ Tử bất ngờ.
"Thẩm Lương Ngâm trông cũng rất xinh đẹp mà." Ăn mặc cũng đẹp nữa! Làm cô ấy nhớ nhung rất lâu, thậm chí còn lén mua sách về nghiên cứu cách phối đồ— đương nhiên, chuyện này thì có đ·á·n·h c·h·ế·t Tuệ Tử cũng không nói ra.
"Anh không thấy cô ta xinh, dù mặc đẹp đến mấy, vẫn cứ là dơ bẩn."
Cái từ dơ bẩn trong miệng Vu Kính Đình không phải nói về bề ngoài.
Tuệ Tử ngẫm nghĩ, cảm giác có lẽ anh giống với mẹ chồng, đều có tính bài xích tình cảm, với những kiểu phụ nữ biết rõ đối phương có gia đình mà vẫn cứ nhào vào, thì có ấn tượng vô cùng xấu.
Cảm ơn mẹ chồng đã rèn luyện cho anh giá trị quan đó...
Tuệ Tử nghĩ đến đó thì cảm thấy việc mẹ chồng dùng đèn pin dọa Vu Kính Đình cũng không đến mức nào.
Rốt cuộc nếu không phải do môi trường giáo dục cực đoan, thì cũng không nuôi ra được Vu Kính Đình một người mâu thuẫn hỗn hợp như vậy.
Anh nhìn thì có vẻ khác người, nhưng bên trong lại còn bảo thủ hơn cả ai.
Năm đó Vu Thủy Sinh bị người ta tưởng là đã c·h·ế·t, đám đàn ông ác bá trong thôn đều muốn bắt nạt Vương Thúy Hoa, chuyện này đều bị Vu Kính Đình lúc nhỏ thấy hết, trực tiếp ảnh hưởng đến cách anh chọn vợ sau này.
Tuệ Tử là cô gái anh cảm thấy sạch sẽ nhất.
Nghĩ thông suốt những điều này, Tuệ Tử lại càng thấy bản thân phải đối tốt với mẹ chồng hơn.
Thật tội cho Vu Kính Đình đi mách một hồi, chẳng những không kéo được vợ cùng làm trò với bố mẹ, mà còn tự tay đẩy người gối ấp tay kề về phía mẹ ruột.
Ngày hôm sau, Vu Kính Đình ngạc nhiên thấy vợ mình đang tay trong tay dạo phố với mẹ.
Một tiếng trước đó thôi, anh còn gọi điện cho Tuệ Tử, định rủ cô đi nếm thử sản phẩm mới của xưởng, thì Tuệ Tử bảo không có thời gian.
Kết quả Vu Kính Đình lại thấy một cảnh n·ô·n ra m·á·u như thế.
Vạn lần không ngờ rằng "tình địch" hóa ra lại là mẹ ruột!
Hai người phụ nữ kia tay xách nách mang không ít đồ, cười cười nói nói đi dạo ở kia, còn không dẫn theo con.
Vu Kính Đình chỉ cần động não một chút là đoán ra ngay, bố mình bị bỏ rơi không thương tiếc, chắc giờ đang ở nhà buồn bực dỗ con.
Vừa nghĩ tới cái vẻ mặt sưng xỉa như hờn dỗi của ông bố mình, như bà vợ bị bỏ rơi, Vu Kính Đình bỗng cảm thấy cân bằng trong lòng một cách kỳ diệu.
Thậm chí còn có một chút thoải mái— Dù anh cũng bị vợ bỏ rơi, nhưng ít ra thì vợ anh không bắt anh phải trông con mà!
Hạnh phúc, quả thật là phải dựa vào so sánh.
Vu Kính Đình định bước đến chào hỏi, nhưng nhìn thấy hai người phụ nữ kia xách nào giỏ lớn nào giỏ nhỏ, liền đổi ý.
Ha, đi qua thì chắc chắn không có chuyện tốt, nghĩ bằng đầu gối cũng biết là để anh qua xách đồ thôi.
Không thèm chơi với hai người nữa, đi với mẹ chồng— Vu Kính Đình có thù tất báo quyết định không thèm xách đồ cho Tuệ Tử.
Đàn ông thì phải cứng rắn ở mọi nơi, nhất là là trong tim!
Anh đổi hướng đi, la cà đến một cửa hàng thực phẩm, tính mua chút đầu heo thịt về nhậu với ông bố đáng thương.
"Xưởng trưởng, xưởng trưởng Vu ở kia, cô không qua chào hỏi sao?"
Bên kia đường, hai người phụ nữ đang đứng, lẳng lặng thu hết cả Vu Kính Đình và mẹ con Tuệ Tử vào mắt.
Chính là Thẩm Lương Ngâm.
Thẩm Lương Ngâm đã chứng kiến hết một màn cuộc sống gia đình nhà họ Vu.
Đã nhìn thấy Tuệ Tử đang dạo phố với mẹ chồng, cũng nhìn thấy Vu Kính Đình không đi tìm Tuệ Tử.
"Không cần, anh ta đã trốn tránh tôi rồi, tôi quá chủ động cũng không tốt." Thẩm Lương Ngâm đang đi xã giao với thư ký, vừa hay đi ngang qua.
"Kia là vợ xưởng trưởng Vu đó hả? Tôi có gặp cô ta ở lớp học ban đêm, họ sao vậy, đứng cách nhau có mỗi một con đường mà không chào nhau lấy một tiếng, không phải đều nói xưởng trưởng Vu và cô ta tình cảm tốt lắm sao? Ha ha, tôi thấy cũng chưa chắc."
Thư ký biết Thẩm Lương Ngâm có chút để ý đến Vu Kính Đình, nói chuyện cũng cố tình chọn lời mà Thẩm Lương Ngâm thích nghe.
Thẩm Lương Ngâm cười nhạt, chân mày giãn ra, quả thực cô rất thích nghe mấy lời này.
"Tình cảm tốt đến đâu, xem lâu rồi cũng sẽ chán thôi."
Thẩm Lương Ngâm quả quyết Vu Kính Đình không muốn gặp Tuệ Tử, sự bực dọc trong lòng mấy ngày qua bỗng nhiên tiêu tan hết.
Đột nhiên, tầm mắt của cô ta dừng lại ở phía trước, đó là—? !
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận