Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 414: Ngươi cùng này nói tướng thanh đâu (length: 7977)

Tuệ Tử theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy ở bàn bên cạnh, một người phụ nữ mặc áo lông màu hồng, đang the thé giọng nói ồn ào với mọi người.
Người phụ nữ này bề ngoài xấu xí, giọng nói chua ngoa, nếu có gì khiến người ấn tượng sâu sắc thì chính là cái trán đặc biệt lớn của nàng.
"Viên Thiết Đầu, ngươi cũng đừng nói lung tung, ban hoa chuyên ngành của nàng giỏi như vậy, làm sao có thể gả cho nông dân về nhà loại?"
"Đúng đó!"
Xung quanh phụ họa một loạt, còn hai nam sinh ngồi cùng bàn với Tuệ Tử thì liếc nhau, không hẹn mà cùng chỉ về phía Tuệ Tử.
Thảo nào nhìn quen mắt như vậy, đây không phải là ——! ! !
Tuệ Tử cười hì hì dùng ngón tay đặt lên môi ra dấu im lặng, ra hiệu hai bạn học đừng cắt ngang Viên Thiết Đầu "vạch trần".
Hai bạn nam học sinh hiểu ngay, lần này có trò hay để xem rồi.
Viên Thiết Đầu là ngoại hiệu, tên thật là Viên U U, trước kia học cùng lớp với Tuệ Tử.
Ngày đêm khổ học, đèn sách khuya sớm, chỉ thiếu chút nữa là lồi cả mắt ra ngoài, nhưng vẫn cứ không thi qua được Tuệ Tử, nổi danh là vạn năm hạng hai.
Hơn nữa môn chuyên ngành của Tuệ Tử năm đó bỏ xa cô ta, còn là loại bỏ xa không có cách nào so sánh được.
Lúc tốt nghiệp, Tuệ Tử được tòa soạn báo chọn trúng, vốn là sẽ được phân công đến tòa soạn báo, kết quả bị Viên Thiết Đầu giở trò bẩn, mua chuộc bác sĩ nói Tuệ Tử mắc bệnh truyền nhiễm, cướp mất suất của Tuệ Tử.
Sau khi Tuệ Tử sống lại, việc đầu tiên vào thành làm chính là tìm cô ta tính sổ chuyện năm đó, dùng chút thủ đoạn, khiến chủ biên tòa soạn báo biết Viên U U là cái dạng gì.
Bản thân năng lực nghiệp vụ của Viên U U không cao, lại bị lãnh đạo phát hiện phẩm hạnh có vấn đề, loại người này đương nhiên không thể tiếp tục ở lại tòa soạn báo.
Chủ biên tìm cơ hội, điều cô ta đến xưởng in, sau này, lại bị xưởng gây chuyện đá đến chi nhánh huyện thành, chờ ngày đi sung quân biên giới.
Về sau, Tuệ Tử không còn nghe thấy tin tức gì của cô ta, một năm không gặp, gặp lại, lại chính tai nghe cô ta bịa đặt về mình, Tuệ Tử cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, một cảm xúc xem náo nhiệt không chê chuyện lớn lan tràn trong cơ thể.
Nàng quả nhiên là bị Vu Kính Đình lây nhiễm không ít, Tuệ Tử cảm thấy, bản thân trước kia hình như không trẻ con như vậy.
Ngưng thần vực sâu lâu, quả nhiên là bị đồng hóa, cái vực sâu kia chính là Vu Kính Đình...
Tuệ Tử vừa phân tâm may mắn mình không cấu kết với cái tên Vu Kính Đình chuyên đi lung tung té bậy kia, vừa có chút hứng thú nghe bát quái.
Viên U U cũng không biết Tuệ Tử ở ngay bên cạnh, vẫn đang cao giọng thao thao bất tuyệt.
"Ta không lừa các ngươi đâu, Trần Hàm Tuệ trước đây còn muốn bôi nhọ ta, để cướp suất của ta ở tòa soạn, sau khi sự việc bại lộ, xấu hổ quá hóa giận gây sự với trường học, lại bởi vì thanh danh thối nát, về nhà cũng không ai thèm lấy, chỉ có thể gả cho tên lưu manh xấu nhất địa phương!"
"Viên Thiết Đầu, ngươi đừng có nói hươu nói vượn, ban hoa tài giỏi như nào ai nấy đều biết, làm sao có thể cướp suất của ngươi được?"
Những người vây xem cũng không ngốc, dù không biết rõ ân oán giữa Tuệ Tử và Viên U U, nhưng Tuệ Tử là nhân vật nổi tiếng của khóa bọn họ, ai mà không biết cô là học thần?
Tuệ Tử nghe được càng thêm hứng thú, một tay chống cằm, muốn nghe xem cô ta xả thêm cái rắm gì nữa đây -- à, cái này hình như cũng là kiểu nói chuyện quen dùng của Vu Kính Đình.
Tuệ Tử lại phân tâm nghĩ ngợi về lão công nhà mình một chút.
Vợ chồng ở chung lâu, thường nói chuyện gì cũng sẽ bị ảnh hưởng, Tuệ Tử thỉnh thoảng lại thốt ra vài câu "Đình nói Đình ngữ" phóng khoáng, Vu Thiết Căn ngẫu nhiên cũng sẽ học Tuệ Tử giả bộ giọng điệu màu mè.
"Các người đều bị cô ta lừa rồi, cô ta hồi đi học đã toàn là sao chép của tôi, đề thi khó không làm được cũng là tôi thương hại đưa đáp án cho cô ta, ai biết cô ta lại lấy oán trả ân đối xử với tôi như thế!"
Viên U U nói đến chỗ kích động, nắm chặt tay thành quyền, chỉ thiếu chút nữa là hô một câu khẩu hiệu, đánh bại Trần Hàm Tuệ.
Tuệ Tử nghe mà buồn cười.
Đây là nói dối quá nhiều nên tự mình tin theo rồi sao?
Những điều Viên U U nói đều cơ bản là những việc cô ta làm với Tuệ Tử, kết quả cô ta lại lật ngược tình thế, ngược lại là nói Tuệ Tử không ra gì.
Chuyện này cũng chứng minh một điều, khi người xấu làm việc ác, họ biết rất rõ những việc đó là không đúng, chỉ là họ càng muốn tin rằng việc ác của mình sẽ không bị người phát hiện.
Có thể trong mắt những người này, tội ác không bị phát hiện, có thể được coi là "vô tội".
Lời nói của Viên U U có rất nhiều người không tin, chỉ cần người nào học cùng khóa với Tuệ Tử đều sẽ cảm thấy khâm phục trước sự uyên bác kiến thức của cô.
Không thể không thừa nhận, việc đọc sách đòi hỏi một chút thiên phú, có những người cố gắng đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài cũng không bằng học thần tùy tiện học qua một chút.
Nhưng nhân tâm, luôn dễ dàng bị lừa dối, cho dù là mọi người không thể nào tin Viên U U, nhưng nghe cô ta nói có đầu có đuôi, thậm chí ngay cả chuyện Tuệ Tử gả cho nhà người ta nhận bao nhiêu tiền sính lễ cũng nói ra được.
Một bộ phận người liền có chút dao động, còn một bộ phận người cảm thấy lời Viên U U nói dù không thể hoàn toàn tin, cũng ít nhiều có vài câu là thật.
Đây là tâm lý đám đông, Viên U U chính là nắm bắt tâm lý tin đồn thất thiệt của đám đông, cố ý gán cho Tuệ Tử rất nhiều "tội danh", biến Tuệ Tử thành người con gái ham hư vinh, lười biếng, không được báo đáp tốt.
Cũng không cần tất cả bạn học tin, chỉ cần một bộ phận tin là đủ để hủy hoại vị thế của Tuệ Tử trong lòng các bạn học.
"Nhà lão Vu ở địa phương là đám ác bá có tiếng, tổ tiên còn từng là thổ phỉ râu ria, gia đình tiếng xấu như vậy, không phải vì tiền, thì làm sao cô ta có thể gả đi? Thật đáng thương cho bao nhiêu năm quốc gia bồi dưỡng cô ta, một thân tri thức không có chỗ thi thố, về nhà làm ruộng, quay lưng với đất vàng mặt hướng lên trời -- đúng là!"
Viên U U càng nói càng hăng, cuối cùng dứt khoát đứng lên, làm ra vẻ thần bí nói với mọi người:
"Các người có muốn biết, hiện giờ cô ta sống ra sao không?"
Mọi người đều im lặng, nhất thời vẫn chưa tiếp nhận được sự thật cô gái như núi cao tuyết trắng ngày xưa lại có kết cục như vậy.
Thời học sinh chắc chắn sẽ có một cô gái hoặc một cậu bé nào đó, là ánh trăng trắng trong lòng mọi người, là người mà dù trải qua bao nhiêu năm, dù biết không thể ở bên nhau nhưng cũng không thể nào quên.
Tuệ Tử chính là cô gái như thế trong lòng rất nhiều nam sinh, trong lòng rất nhiều cậu bé đã từng yêu thầm cô, cái sự quá không may mắn này có thể là do Viên U U yếu ớt bịa ra, duy chỉ không thể nào là Tuệ Tử.
Viên U U vốn tưởng rằng có thể khơi dậy sự đồng cảm của mọi người, không ngờ đã bày trò nhiều như vậy mà lại bị bơ đẹp.
Không ai phản ứng lại, có chút mất hứng, đành phải tự hỏi tự trả lời.
"Cô ta bây giờ bị người nhà lão Vu dùng xích sắt khóa lại, bởi vì cô ta không tìm được công việc ổn định, người cũng bị điên rồi, có người nói cô ta thường xuyên không mặc quần áo chạy loạn trong thôn, ai, lần sau họp lớp, nói không chừng lại phải xin mọi người quyên góp tiền cho cô ta."
"Phụt!" Tuệ Tử thực sự không nhịn được, bật cười thành tiếng.
"Viên U U, sức tưởng tượng của cô phong phú như vậy, nếu như có thể phát huy ở tòa soạn, có lẽ đã không bị điều đi." Tuệ Tử cười đủ mới cất giọng nói.
"Hay là cô cảm thấy mọi người tụ tập một chỗ, không khí không đủ sôi động, cô chạy đến nói chuyện tếu để đùa mọi người? Nhưng mà cô nói chuyện, cũng không buồn cười chút nào."
Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào Tuệ Tử, chỉ cảm thấy cô gái xinh đẹp khí chất này có vẻ quen mắt, đang nghĩ đây là ai thì Liêu Dũng vừa vặn tới muộn.
"Xin lỗi nha, tôi vừa làm xong -- ủa, Tuệ Tử đến trước rồi à, còn tưởng rằng cô đến muộn hơn tôi chứ, vừa nãy ở trên đường gặp được đại huynh đệ Kính Đình nhà cô, anh ấy nhờ tôi đưa cái này cho cô."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận