Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 630: Tâm nhãn tặc nhiều Vu Thiết Căn (length: 7954)

Mấy nữ sinh đang bàn tán về Vu Kính Đình nhìn thấy Tuệ Tử, nhận ra nàng.
"Ngươi là em gái sinh đôi long phượng? !"
"Sao không phải là chị gái?" Tuệ Tử tò mò hỏi.
"Bởi vì anh trai ngươi luôn che chở ngươi đó, em trai ta lại không hiểu chuyện như vậy, cứ chọc giận ta hoài." Có một nữ sinh nói.
"Thật ra, ta là chị —— ưm!"
Tuệ Tử còn muốn nghịch ngợm một chút, bả vai bỗng trĩu xuống, Vu Kính Đình không biết từ lúc nào đã đi tới, tay đặt lên vai nàng.
Mấy nữ sinh ở cự ly gần nhìn thấy hắn, bị hormone tươi trẻ đập vào mặt khiến mặt đỏ tim nhảy.
Trong đám nam sinh, Vu Kính Đình là người thu hút sự chú ý nhất, dáng người cao lớn cơ bắp săn chắc, khuôn mặt lại rất đẹp trai, không giống các nam sinh khác thư sinh yếu ớt, trên người mang theo vẻ du côn du đãng, đặc biệt lúc hắn cười, rất tà khí, thực sự khiến các cô gái yêu thích.
"Làm chị ta? Mơ tưởng gì đó?" Vu Kính Đình nói, tay rất tự nhiên bóp cằm Tuệ Tử.
Trong lòng Tuệ Tử còi báo động vang lên, tên này muốn làm gì?!
Đưa tay đẩy hắn, Vu Kính Đình vẫn vững như bàn thạch, cúi đầu trước ánh mắt của mọi người, hôn lên má Tuệ Tử một cái.
"Mẹ nó! Đình ca đang làm cái gì vậy?!" Mấy tên đang chơi bóng cùng Vu Kính Đình cả kinh đến mức đánh rơi cả bóng.
Đám nữ sinh đứng vây xem xung quanh đều trợn tròn mắt, a cái gì?!
Cái hôn của Vu Kính Đình tuy chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhưng đã gây ra bạo kích đối với đám người đang đứng xem, bao gồm cả bản thân Tuệ Tử.
Khi hắn buông nàng ra, mặt Tuệ Tử đã đỏ như trái cà chua.
Vu Kính Đình thoải mái ôm lấy Tuệ Tử, nở nụ cười du côn đặc trưng của hắn.
"Vợ ta đó, đã đăng ký kết hôn rồi."
"Vậy, cặp song sinh long phượng kia —— ?!"
"À, đó là hai con của hai đứa ta."
Vu Kính Đình rất thoải mái thừa nhận sau đó, không thèm để ý tới đám người hóa đá vì lời hắn nói, vui vẻ nắm tay nhỏ của Tuệ Tử, vẫy tay với mấy huynh đệ trên sân bóng.
"Không đánh nữa, vợ ta nóng đến đỏ cả mặt rồi, về nhà cho mát thôi."
"... " Đám người câm nín, ngươi chắc chắn chứ, đó là do nóng đỏ mặt?!
Ra khỏi trường, Tuệ Tử cảm thấy mình muốn chóng mặt.
"Sao ngươi có thể như vậy chứ? A a a a, chúng ta sẽ thành tin tức hot của trường đó, nhất định sẽ như vậy! ! !"
"Lão tử kết hôn hợp pháp, cần gì phải giấu giếm?" So với vẻ xấu hổ tức giận đến muốn tuyệt vọng của Tuệ Tử, Vu Kính Đình lại rất thản nhiên, thậm chí trong lòng còn có chút đắc ý.
Việc có nữ sinh thích hắn hay không, hắn căn bản không rảnh để ý, vừa vào trường liền bận bịu khắp nơi kết giao làm đại ca, điểm này Tuệ Tử cũng rất cổ vũ hắn.
Có thể học ở đây đều là những người có ích cho xã hội sau này, quen biết thêm nhiều bạn bè, mở rộng mối quan hệ sẽ có nhiều đất dụng võ, hắn có phương pháp nhìn người đặc biệt của mình, Tuệ Tử cũng không can thiệp.
Nhưng đồng thời, Vu Kính Đình phát hiện ra vợ hắn bị người để ý, nói cho đúng, là rất nhiều người để ý.
Khoa của Tuệ Tử có rất nhiều nữ sinh, mỹ nữ cũng không thiếu, nhưng Tuệ Tử vẫn bằng vào những điều kiện ưu tú của bản thân cùng khí chất đặc biệt mà độc chiếm vị trí đứng đầu, vừa mới nhập học chưa đầy một tháng đã được bầu làm hoa khôi của khoa, chỉ là bản thân nàng đều dồn sự chú ý vào việc học tập và việc học hành với giáo viên, lại không ở ký túc xá, không biết đến những điều này.
Tuệ Tử sau khi gầy đi đã cao thêm 3cm, cao 168, nặng 50 cân, từ sau khi dọn qua thì có Trần Lệ Quân để ý tới, cách ăn mặc cũng vượt trội hơn hẳn những người cùng lứa, đi đâu cũng đều là cảnh đẹp.
Mấy người đá bóng chung với Vu Kính Đình, cũng có không ít người đã từng tỏ ra có hảo cảm với Tuệ Tử, thậm chí có người không biết xấu hổ còn mời Vu Kính Đình uống bia, muốn làm trung gian giới thiệu "Em gái song sinh long phượng" cho bọn họ.
Nghe xong, Vu Kính Đình chỉ có một phản ứng, đó là tè vào trong chai bia, rót chết tên không biết xấu hổ kia.
Hôm nay coi như hắn đã chờ được cơ hội, công khai chuyện quan hệ một cách âm thầm, sao có thể không thoải mái, không thanh thản!
"Tôi không muốn đi đâu cũng bị người vây xem! Xong rồi, sau này cả trường, không, cả trường đều sẽ nhìn chúng ta đến quen mắt thôi!" Tuệ Tử muốn sụp đổ, sớm biết vậy nàng còn xem cái gì mà bóng chứ?
Nàng chỉ là mê dáng vẻ oai phong của hắn lúc chơi bóng, mê những đường cơ bắp gồ lên khi mồ hôi rơi xuống, tham luyến nam sắc, quả nhiên là muốn nhận quả báo ngay trước mắt!
"Che giấu làm gì, trường học cũng sẽ không vì chúng ta kết hôn mà đuổi học chúng ta."
Thời gian này vừa mới khôi phục kỳ thi đại học, đối với tình trạng hôn nhân của thí sinh không có hạn chế, không xét đến độ tuổi dưới 25, việc mang vợ con đi học đại học, cũng không phải là chuyện hiếm có gì.
Nhưng hai vợ chồng trẻ thi đậu vào cùng một trường cao đẳng, mà còn là trường top, cùng nhau dắt con đi học thì thật là chuyện lạ.
Tuệ Tử vừa nghĩ đến việc mình sẽ bị dán mác phụ nữ đã có gia đình, đi đâu cũng bị người ta nhìn ngó, liền không muốn để ý tới Vu Kính Đình, cái người đã khởi xướng chuyện này.
Trên đường trở về luôn im lặng, định cùng tên này chiến tranh lạnh cho xong, kết quả còn chưa kịp vào nhà, liền thấy một chiếc xe dừng ở đó, xe không quen, biển số xe rất dễ thấy, một dãy số sáng loáng, thể hiện thân phận của chủ xe.
Phàn mẫu vênh váo tự đắc bước xuống xe, bên cạnh bà ta còn có con gái của Phàn Huy là Phàn Lỵ Lỵ.
Phàn Lỵ Lỵ mặc một chiếc váy đỏ chót, mang đôi giày cao gót mũi nhọn, móng chân cũng được sơn màu đỏ bắt mắt, bộ trang điểm chói lóa như vậy, khiến Vu Kính Đình nghĩ đến hoa mào gà mọc trong sân, đỏ rực rỡ, nhưng lại không đẹp.
"Cha nàng ta còn đang nằm viện mới vừa thoát khỏi nguy hiểm, mà nàng ta đã trang điểm như vậy?" Vu Kính Đình nói với Tuệ Tử.
Phàn Hoàng và Phàn Huy hai anh em cùng bị tai nạn xe, Phàn Hoàng bị thương tương đối nhẹ, dù là vậy, mấy ngày nay Tuệ Tử vẫn lo lắng đến mức mặt mày phờ phạc, mặt nhỏ vàng như nến, căn bản không để ý đến chuyện lựa chọn quần áo để mặc, đối lập với Phàn Lỵ Lỵ trang điểm lộng lẫy, khác biệt thật lớn.
"Bà nội, bà chậm chút thôi." Phàn Lỵ Lỵ trước mặt người ngoài thì vênh váo tự đắc, còn đối với bà nội của mình thì lại vô cùng nịnh nọt.
Phàn mẫu kiêu ngạo liếc nhìn nàng ta, rồi hừ một tiếng từ trong mũi.
"Đại bá của ngươi ở đây sao?"
"Đúng vậy, ở trong tiền viện nhà ta, hôm nay ta còn thấy ông ấy trong viện loay hoay làm cái gì đó, hình như là muốn dựng xích đu?"
Mặt Phàn mẫu trầm xuống.
"Không đến cơ quan, chỉ ở nhà mà bày mấy thứ này, chẳng có tác dụng gì."
"Chắc chắn là con hồ ly tinh kia xúi giục —— ai da, bà nhìn miệng cháu này, cô Trương ở đây, cháu nói cái này làm gì chứ?"
Trong xe lại có một người phụ nữ bước xuống, nhìn chưa đến ba mươi tuổi, da trắng nõn, đeo kính gọng vàng, mặc một chiếc váy liền áo kín đáo màu trắng, trông rất thanh lịch.
Phàn mẫu thấy được nàng ta, sắc mặt mới dịu lại một chút.
"Tiểu Trương à, phiền phức cháu chăm sóc con trai ta."
"Dạ, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Hoàng ca."
"Mấy người không đứng đắn kia, không được để bọn họ vào nhà, biết chưa?" Phàn mẫu thỏa mãn nhìn Trương Hinh, điểm quan trọng rơi trên mông nẩy nở của nàng ta.
Trương Hinh người rất gầy, nhưng xương chậu không nhỏ, đây là chỗ mà bà lão hài lòng nhất.
Trong lòng Phàn mẫu rất lo lắng, ngoài việc cậu con trai cả có sự nghiệp thành công lại mê muội con hồ ly tinh hai đời chồng, thì điều phiền não lớn nhất của bà ta chính là, nhà bọn họ không có cháu trai đích tôn.
Con trai thứ hai thì sinh ra một con bé, lại còn đầu óc không được tốt lắm là Phàn Lỵ Lỵ.
Con trai lớn vì con hồ ly tinh gây hại nước hại dân kia mà đến hơn bốn mươi tuổi vẫn không chịu kết hôn, mà hồ ly tinh kia còn dính theo một thứ đồ vô dụng, hư hư thực thực còn là loại của con trai thứ hai....
Nghĩ đến đây, Phàn mẫu gân xanh nổi đầy trên trán.
Ánh mắt chuyển về Trương Hinh, đây là người phụ nữ mà bà ta đã chọn lựa kỹ càng, trẻ trung xinh đẹp, mẹ nàng ta còn sinh được mấy đứa con trai, đây mới chính là con dâu mà bà ta ưng ý, nhanh nhanh ngắm nhìn thêm mấy lần, để rửa mắt —— a?
Gương mặt tuấn tú tươi cười của Vu Kính Đình xuất hiện trong tầm mắt của Phàn mẫu.
( hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận