Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 94: Thoát ly hạ cấp thú vị (length: 8029)

Chuyển đường, Tuệ Tử cùng Vu Kính Đình chia quân hai ngả.
Tuệ Tử tiếp tục lên lớp, Vu Kính Đình dẫn đám huynh đệ đi tìm chuyện.
Tan học, Tuệ Tử dẫn Giảo Giảo ra ngoài, từ xa đã thấy thôn trưởng chắp tay sau lưng, giận dữ đi về phía đại đội, phía sau còn có Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình thấy Tuệ Tử, ra sức rít mấy hơi thuốc lá, rồi giẫm tàn thuốc khi nàng vừa đến.
"Ông già này là thất bại thảm hại mà quay về à?" Tuệ Tử nhìn bóng lưng thôn trưởng mà cũng cảm thấy ông già sắp bốc khói.
Vu Kính Đình gật đầu, đâu chỉ là thất bại thảm hại mà quay về, còn khiến thôn bên cạnh được lợi không nhỏ.
"Bên kia nói, chỉ có thể trả con thỏ lại cho ta, thỏ đã ăn hết rồi, còn nói núi lớn như vậy, ai cũng có thể đi săn."
"Tự tìm đường chết." Tuệ Tử chính là muốn nghe bọn họ nói câu này.
Nếu đối phương nói trước, ai cũng có thể lên núi, vậy nàng liền không khách khí nữa.
Vu Kính Đình hôm qua mang người đi, muốn đạt thành cũng là mục đích này.
Chỉ là hắn định bụng lên đó trút giận trước, Tuệ Tử đổi cách đánh người của hắn, thành công kéo thôn trưởng xuống nước.
"Ông già vừa nói với ta, bảo ta mấy hôm nay không có việc gì thì dẫn anh em lên núi đi dạo, bẫy của thôn ta đều đánh dấu, thấy cái nào không có dấu thì trực tiếp mang về."
Chuyện không còn đơn giản là mấy con thỏ, mà là ân oán giữa các thôn.
Người bên kia cướp thỏ dương truân, là muốn ép Vu Kính Đình đánh người mà phải bồi thường tiền.
Tuệ Tử bảo Vu Kính Đình cho người lấy hết thỏ trong bẫy của thôn bên cạnh về, còn phải lưu lại giấy nói rõ lý do.
Như vậy bên kia người bị thiệt, chỉ có thể hận cái đứa xui xẻo gây sự đầu tiên.
Đánh không lại Vu Kính Đình, cũng chỉ còn cách tìm người gây sự mà thôi.
Vu Kính Đình còn phái người trà trộn vào đội hóng chuyện của thôn bên cạnh nói chuyện này, cái này không gọi là xúi giục ly gián, mà là gậy ông đập lưng ông.
Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch liên hoàn của Tuệ Tử, còn có những thao tác làm người ta tức giận hơn nữa ở phía sau.
"Vậy thì để anh trai đánh cho bọn họ một trận, không phải cũng giống nhau sao?" Giảo Giảo nghe nãy giờ, chắp vá lung tung cũng hiểu được chút.
Tuệ Tử sớm đã nhìn ra Giảo Giảo đặc biệt thông minh, cũng có ý bồi dưỡng nàng.
"Không thể động thủ, anh trai ngươi là điển hình mà truân ta đề cử, càng có người đố kỵ anh ấy, thì lại càng phải cho bọn họ thấy được tầm vóc của anh trai ngươi. Bọn họ càng muốn để anh trai ngươi động thủ, ta lại càng phải bình tĩnh."
"Cầm mấy con thỏ thì có cái tầm vóc gì chứ?" Giảo Giảo vẫn chưa hiểu.
"Thỏ chỉ là bắt đầu thôi, Giảo Giảo con nhớ kỹ, nắm đấm đánh vào người, vĩnh viễn là nhẹ nhất. G·i·ế·t người vĩnh viễn không sánh bằng tru tâm."
"????" Hai ba câu này là lời người sao, ta mới mười tuổi mà! Giảo Giảo trong lòng rưng rưng.
Vu Kính Đình thấy vợ mình lại cười kiểu hiền lành của chủ nhiệm lớp đi ra, vô ý thức lùi lại hai bước.
"Giảo Giảo, chúng ta đánh cược có được không? Nếu một tuần bên trong, thôn bên cạnh xin lỗi ta, mà lại còn phải tâm phục khẩu phục, thì con sẽ viết 10 lần hết những chữ lạ trong bảng chữ không?"
"10 lần?!" Đây không phải muốn cái mạng nhỏ của con sao?
"Nếu như đối phương không xin lỗi, vợ ta miễn cho con hết bài tập học kỳ này."
Cả người Giảo Giảo sáng lên, cái này thì được à nha.
Vu Kính Đình có hơi không nhìn nổi, sao muội muội hắn dễ bị lừa vậy?
Học kỳ này còn lại mấy ngày?
Vợ hắn đã gần như khắc ba chữ "lừa gạt trẻ con" lên trên mặt.
Tuệ Tử từ sau lưng chọc eo Vu Kính Đình, giữ nguyên nụ cười hiền lành của chủ nhiệm lớp mà nhìn Vu Kính Đình, ánh mắt rõ ràng đang nói, dám nói linh tinh thì đừng mong lên g·i·ư·ờ·n·g.
A, nữ nhân. Không lên g·i·ư·ờ·n·g, thế thì sao được. Vu Kính Đình nhận ra nhưng không nói toạc.
Giảo Giảo ngốc nghếch đánh cược với Tuệ Tử, cảm thấy mình đã hời to, một đường nhảy chân sáo về nhà.
"Ta phát hiện những người đọc sách như các ngươi mà đã gian xảo lên thì đúng là rất thâm hiểm." Vu Kính Đình khách quan đánh giá vợ mình.
Tuệ Tử liếc xéo hắn.
"Tối qua khi anh kiểm hàng, đâu có nói vậy."
Trên đường về nhà, Tuệ Tử thấy mấy người trong thôn đều gánh sọt, đại nương cùng con rể cũng ở đó.
Thấy vợ chồng Vu Kính Đình, đại nương ra sức nhổ một ngụm nước bọt, dương dương tự đắc lớn tiếng nói với những người bên cạnh:
"Có người, có chút tiền liền không coi ai ra gì, cứ như cả t·h·i·ê·n hạ này mình hắn là giỏi nhất vậy! Có tiền thì nên cùng nhau k·i·ế·m, một mình lén lút t·r·ộ·m đạo có tính là gì chứ!"
Người xung quanh có người khẽ phụ họa, thấy Vu Kính Đình thì tất cả đều im re.
Đều biết đại nương đang nói đến Vu Kính Đình, người trong thôn không phải không có ý kiến về việc Vu Kính Đình k·i·ế·m tiền, chỉ là không ai dám nói thẳng vào mặt hắn.
"Được rồi, ít nói vài câu thôi, nhanh đi nào." Có người kéo đại nương một cái, đại nương vừa đi vừa nói.
"Sợ cái gì chứ, ta quang minh lỗi lạc dựa vào sức mình mà hái quả sồi xanh! Không giống ai kia, nửa đêm nửa hôm đi t·r·ộ·m đạo, về nhà thì đóng cửa hưởng một mình."
Đến như vậy rồi, còn không quên dẫm thêm Vu Kính Đình mấy cước.
"Anh à, hôm nay anh bị làm sao vậy? Bị vậy mà vẫn nhịn được à?" Giảo Giảo thấy anh mình chỉ dùng vẻ mặt xem xiếc khỉ mà nhìn đại nương, không nhúc nhích gì, hơi lo lắng.
Lại nhìn chị dâu, biểu cảm cũng chẳng khác gì anh trai, chỉ là trong biểu cảm xem xiếc khỉ dường như có thêm vài phần... thương hại?
"Anh trai con giờ đã thoát khỏi cái thú vị của tầng lớp thấp rồi."
"Hôm nay các cô các bác ấy đều đi hái sồi xanh, mai em cũng đi nhé?"
Nhiều người kéo nhau đi như ong vỡ tổ vậy, không chừng lát nữa sồi xanh bị hái sạch mất?
"Ta không đi."
Câu trả lời của Tuệ Tử khiến Giảo Giảo càng thêm bất mãn.
"Tại sao! Không nhanh chân, đến lúc húp cặn cũng không kịp! Đây là anh con nói đó!"
"Chuyện húp cặn cứ để người khác làm đi, chúng ta về nhà nướng khoai tây ăn."
Giảo Giảo càng thấy bực bội, chị dâu của mình đang tính toán cái gì vậy?
Vừa đến cửa nhà, liền thấy Vương Thúy Hoa chống nạnh giận dữ, đi đi lại lại trong sân.
Thấy Vu Kính Đình về, bà nhanh chân xông tới, chỉ vào mặt anh quở trách.
"Có phải con tung tin hái thuốc kiếm tiền ra ngoài không? Đại nương hôm nay đi qua nhà mình còn khoe khoang một trận."
"Bà ấy lần nào đi ngang qua nhà mình mà không chửi bới chứ?"
"Con vừa thấy đại nương mấy cô chú ấy về, nhà ai cũng đầy ắp chiến lợi phẩm." Tuệ Tử nói.
"Lần này lại muốn xem bà ấy được đà lấn tới —— thôi, cũng sắp Tết rồi, để bọn họ kiếm chút ít, khỏi có việc lại chạy sang nhà mình."
"Dược liệu là quà tặng của núi rừng cho mọi người, ai cũng có thể hái, nhưng ——" Tuệ Tử liếc nhìn Vu Kính Đình, mắt lộ vẻ tươi cười không giấu nổi.
Hái về rồi, có bán được không, đó lại là hai chuyện khác nhau.
Vu Kính Đình tên gian thương này, đã sớm sắp xếp đâu vào đấy hết rồi.
Nhận được ánh mắt chế nhạo của vợ, Vu Kính Đình ‘a’ một tiếng, đồ bà nương, kế gian thương của anh có một nửa là do em nghĩ ra đấy, bày đặt làm gì con thỏ trắng ngây thơ.
"Hai đứa dạo này tốt với nhau ghê?" Vương Thúy Hoa phát hiện đôi vợ chồng trẻ này dạo này cứ liếc mắt đưa tình.
"Đó là do chúng con tâm đầu ý hợp, trong lòng hiểu ý nhau đấy ạ." Tuệ Tử mỉm cười.
Cùng nhau làm nhiều chuyện xấu thì tình cảm sao mà chẳng tốt được.
"Cái gì vậy?" Vương Thúy Hoa nghe không hiểu.
"Ý nàng ấy là, tay nàng ấy mềm, gảy bàn tính nhanh như chớp, nên ta thích nàng."
"Hai đứa hết chuyện văn vẻ hoa lá cành, quay sang nghiên cứu tính toán sao?" Vương Thúy Hoa dường như đã hiểu đôi chút, lại hình như không hiểu gì.
Có thêm hay bị bớt chương thì xem đêm nay tác giả quân có hết cảm cúm không đã... (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận