Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 211: Không kiếm lòng dạ hiểm độc tiền (length: 8010)

Khu bách hóa quần áo này vắng tanh không một bóng người.
Khu thực phẩm thì ồn ào náo nhiệt, người chen chúc nhau.
"Đại nương, ở đây làm gì vậy?" Tuệ Tử tùy tiện chặn một người hỏi.
"Ta đây là mắc phải bệnh 'nháo mao', nhiều người nhận được tin của Vương Mẫu nương nương, người xui xẻo thì cứ từng mảnh nhỏ ra đi, có cao nhân chỉ điểm phải mua đồ hộp đào -- cô nương, con còn chưa mua à? Nhanh bảo người nhà đoạt đi."
Đại nương đúng là nhiệt tình, sau khi nói xong với Tuệ Tử liền chen vào đám đông, gia nhập đội quân tranh mua.
"Đồ ngốc nhiều quá, lừa đảo không đủ dùng luôn, chậc chậc, ở đâu ra tên ngốc bày ra cái chủ ý ngu xuẩn này cho mọi người vậy?"
Vu Kính Đình ôm Tuệ Tử, để nàng tránh xa đám đông, kẻo bị chen lấn.
"Mấy tên nhảy đồng trong thành này đã đủ thất đức rồi, lại còn nghĩ ra cái chủ ý ngớ ngẩn này, để bán đồ hộp hả?"
Không hổ là Vu Kính Đình, hỏi một câu đã thấy rõ bản chất.
Tuệ Tử gật đầu, nàng cũng cảm thấy vậy.
Sự việc đã thành phản ứng dây chuyền.
Phàn Hoa sai thủ hạ tung loại tin tức không có căn cứ này, có người nhận được tin thì sợ hãi, đi tìm thầy bói xem việc, đám thầy bói bịa chuyện ba hoa nói ăn đồ hộp đào.
Dù sao thì ăn cũng đâu có chết ai.
Ai ngốc một chút thì bị lừa ngay.
"Nhường đường một chút!" Mấy người bán hàng xách rương lại đây, "Đồ hộp đào hết rồi, sơn trà được không?"
Sơn trà cũng có người mua.
"Tuệ Tử?"
Tuệ Tử quay người lại, chủ quản trung tâm thương mại Vương Hủy đang đứng ngay sau lưng nàng.
"Tôi thấy giống như cô, ôi, bụng to thế này, tốt quá." Vương tỷ tiến lại sờ sờ bụng Tuệ Tử, nhỏ giọng nói, "Cô cũng đến mua đồ hộp hả? Để tôi xuống kho lấy cho cô, đừng chen chúc ở đây."
"Ờ, cũng không phải..." Tuệ Tử còn chưa nói hết lời thì Vương tỷ nhiệt tình đã kéo tay Tuệ Tử, hướng kho hàng đi tới.
Vừa đi vừa nói chuyện.
"Hàng tồn kho gần một năm nay, bán hết sạch rồi, đồ hộp đào thì không còn, sơn trà cũng không còn nhiều, bên xưởng đóng hộp kia giờ chỉ còn lại đồ hộp táo đỏ thôi..."
Tuệ Tử vừa nghe đến đồ hộp táo đỏ, cả người như ong kêu vù vù.
Nàng không thích ăn, cảm giác vị rất kỳ quái.
Nghe ý này thì hình như đã mua hết cả hàng của xưởng đóng hộp.
"Thiết Căn huynh đệ, anh có muốn đi chuyến nữa không? Cùng người của chúng ta đi đến thành phố F, điều chút hàng về?"
Vu Kính Đình vừa định đáp lời, Tuệ Tử liếc hắn một cái, Vu Kính Đình im bặt.
"Vương tỷ, việc này nhà chúng tôi không tham gia — với lại, tôi khuyên chị cũng đừng điều hàng."
"Tại sao?"
"Việc dân chúng tranh mua này, đều là do lời đồn đại nhảm nhí, không có căn cứ, bên trên giờ đang muốn làm sáng tỏ chuyện này, quay đầu người dân tỉnh táo lại, biết đâu lại mắng trung tâm thương mại là gian thương, bên chị tốt hơn hết là cứ án binh bất động."
"Nhưng mà, bên kia 200 đã điều hàng rồi, tôi sợ mình không đi, doanh số..."
Trong thành phố có hai siêu thị bách hóa, tên gọi tắt là 100 và 200.
Đều là quốc doanh, mặc dù doanh số không phải yêu cầu bắt buộc, nhưng giữa hai bên vẫn luôn so kè nhau.
"Tôi không thể kiếm loại tiền mất lương tâm này, hay là để tôi cho chị một chủ ý nhé?" Đôi mắt Tuệ Tử chợt lóe, Vu Kính Đình quá quen thuộc ánh mắt này.
Đây chẳng phải là cái kiểu ánh mắt lúc nàng bày trò với hắn à? !
Nàng nương tử này, lại bắt đầu bày mưu tính kế rồi đây, ách, không đúng, là sáo lộ.
"Chủ ý gì?" Vương Hủy hỏi.
Tuệ Tử vẫy vẫy tay, Vương Hủy ghé tai lại, Tuệ Tử thì thầm kể lể.
Vương Hủy nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc.
Lại có thể làm vậy được sao?
Đề nghị của Tuệ Tử là, nàng muốn viết một bài phỏng vấn.
Nhắm vào cái chuyện thư thất đức bị lan truyền này, phỏng vấn đủ mọi tầng lớp trong xã hội, ví như người dân, người bán đồ hộp, cả cao nhân phong thủy lâu năm ẩn danh - chính là bà nội của nàng.
Đến lúc đó sẽ để Vương tỷ ẩn danh trả lời hai câu hỏi, không viết rõ là siêu thị bách hóa nào, nhưng người dân vừa nghĩ sẽ đoán ra ngay, khẳng định là bên 100.
Vì bên 200 còn đang cung cấp hàng, 100 thì đã không còn đồ hộp.
Đến lúc đó trong lòng mọi người, hình tượng của 100 nhất thời sẽ cao hơn 200.
"Trước đó bán hết, chị hoàn toàn có thể nói không biết tại sao mọi người lại tranh nhau mua, chờ khi bán xong thấy có gì đó không đúng, vừa nghe ngóng thì phát hiện ra sự việc không đơn giản, liền ngừng cung cấp hàng, hi vọng mọi người tỉnh táo lại."
Tuệ Tử nói xong, giả bộ giúp Vương tỷ chỉnh lại cổ áo, giọng điệu thản nhiên nói:
"Chị làm chủ quản ở đây cũng nhiều năm rồi nhỉ? Người có năng lực như vậy sao không tính toán thăng chức?"
Vương Hủy bị nàng nói cho giật mình.
Câu này, đã đâm trúng tim đen của nàng.
"Vương tỷ cứ suy nghĩ, nếu muốn hợp tác với tôi, đến lúc đó thì cứ tìm tôi, trường học của tôi chị biết mà, nếu không muốn cũng không sao, tôi đi tìm một cung tiêu xã nhỏ để phỏng vấn vậy."
"Không cần nghĩ ngợi, tôi đồng ý, cô tới văn phòng của tôi, chỗ tôi có bánh bông lan, cô đi dạo lâu vậy, chắc là mệt rồi, ngồi xuống ăn chút gì đi."
Tuệ Tử nhếch mép.
Quả nhiên nàng không nhìn lầm người.
Vương Hủy chính là người có dã tâm và năng lực lại còn thông minh nữa.
Đi ra từ tòa cao ốc bách hóa, trong tay Vu Kính Đình có thêm mấy tấm vải.
Không tốn tiền.
Vương Hủy nói đây là hàng bị hư hao do lần hỏa hoạn của tòa nhà bách hóa, gọi là hàng hư hại, thực tế thì chỗ bị cháy cũng không nhiều, cắt đi chỗ cháy, may cho Giảo Giảo ba bốn bộ quần áo cũng đủ.
"Anh cũng đâu phải là người thích chiếm tiện nghi nhỏ, sao lại cản em đi kéo hàng vậy?" Vu Kính Đình hỏi.
Nếu như hắn nghe Vương tỷ đi kéo đồ hộp, thu nhập chắc hẳn phải cao hơn số vải kia rất nhiều.
Vương tỷ nói là điều hàng, thực tế thì người biết chuyện nghĩ chút là hiểu.
Chuyện này chắc chắn không phải giao dịch đứng đắn, theo kế hoạch kinh tế, điều hàng sao dễ vậy được, phần lớn là thông qua chợ đen.
Đến lúc đó thu nhập thế nào thì cũng khó nói, trong này có không ít uẩn khúc, nàng gọi Vu Kính Đình tham gia, đoán chừng cũng là thấy dưới tay Vu Kính Đình có một đám anh em.
Mấy chuyện không để lộ ra bên ngoài này, suy xét kỹ một chút đều có thể nghĩ ra được.
"Loại tiền kiếm được từ mấy trò tung tin đồn hiểm độc như vậy, em không muốn."
Kiếp trước nàng chính là bị mê tín mà thua thiệt, nên không thể thấy được loại trò kiếm chác dựa vào tà thuật bàng môn này.
Được rồi, vợ không muốn thì hắn cũng không nghĩ tới.
Tuệ Tử về đến nhà liền viết ngay, khẩn cấp gửi cho Lý tỷ chủ biên tòa báo xem.
Lý tỷ xem xong bản thảo thì tím mặt, lập tức liên hệ thợ sắp chữ, lâm thời hủy bài viết trang nhất, thay bằng bài của Tuệ Tử.
Bực bội hết sức, bà nội nàng cũng chạy theo trào lưu, mua tận hai mươi hộp đồ hộp.
Trong nhà hiện giờ chất thành một ngọn núi nhỏ toàn đồ hộp, tiền lương đều đổ vào đây cả.
Cũng không biết đến năm nào tháng nào mới ăn hết.
Chuyện này gây ảnh hưởng rất lớn, cấp trên cũng hi vọng đưa ra một cách giải thích khoa học hợp lý, bài báo của Tuệ Tử này giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
Báo vừa ra, gây ra sóng to gió lớn.
Mọi mũi dùi đều chĩa vào chủ nhiệm xưởng công ty yên thảo, xưởng trưởng Phàn Hoa, điện thoại reo không ngớt.
Đều là cấp trên hỏi chuyện này.
Lúc Vu Kính Đình đến tìm Phàn Hoa báo danh, đã nghe thấy trong văn phòng xưởng trưởng vọng ra tiếng đổ vỡ.
Phàn Hoa đang đập đồ.
Trong văn phòng, đồ gì đập được đều đã bị hắn đập nát hết.
"Khí lớn thế?" Vu Kính Đình đứng ở cửa ra vào, tựa vào khung cửa hỏi.
"Là cậu hả, tới đúng lúc đấy." Phàn Hoa chào Vu Kính Đình đi vào.
"Đình tử à, cậu phân tích thử xem, cái tờ báo vừa mất dạy lại còn bốc khói này, là ai viết?"
Chủ nhiệm xưởng coi như bỏ đi rồi, Phàn Hoa muốn thăm dò thử xem Vu Kính Đình có phải người có tài để có thể lợi dụng được không.
Vu Kính Đình xem dòng tít báo, đây chẳng phải là... tự đâm đầu vào họng súng sao?!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận