Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 517: Bao tải đều không có ngươi có thể trang (length: 7552)

Trong phòng, Tuệ Tử ngẩng đầu, mắt đầy ánh sao.
Vu Kính Đình cười ha hả.
"Sao ngươi lại tinh nghịch như vậy? Ngươi xem dọa mẹ ta kìa, ha ha, cả đoàn kịch của thôn cộng lại cũng không ai diễn giỏi bằng mẹ ta."
Vu Kính Đình làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của Tuệ Tử, cô nàng này lỗ tai thính lắm, hai chữ "Phàn Huy" này, đoán chừng nàng đã khắc sâu vào đầu rồi.
"Lão công thân ái của ta, cha của con trai tôn quý."
Tuệ Tử đột nhiên ân cần, giọng nói cũng dịu dàng hơn mấy phần.
Vô sự mà ân cần, vậy nhất định là có yêu cầu.
Trong lòng Vu Kính Đình nghĩ hắn đã sớm thăm dò ra chiêu trò của con lợn rừng nhỏ này, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ hào phóng thoải mái.
"Rõ rồi, việc này giao cho ta."
"Biết ta muốn ngươi làm gì không?"
"Hừ, còn có thể làm gì? Điều tra cái Phàn Huy này thôi, tuổi tác, công tác, gia cảnh, trọng điểm là, hắn là con thứ mấy của nhà họ Phàn, à, đúng, còn phải điều tra xem hắn có biết vẽ tranh không."
Các loại manh mối đều chỉ về phía Trần Lệ Quân cùng người đàn ông hư hư thực thực là cha ruột của Tuệ Tử có chung một người thầy, cùng học mỹ thuật.
Tuệ Tử nghe hắn nói xong, biểu tình trên mặt càng thêm nịnh nọt.
Không hổ là người đàn ông nàng chọn, năng lực lĩnh ngộ này, quả thực không tồi.
Khi Vương Thúy Hoa đi vào, chỉ thấy Tuệ Tử đang đấm bóp vai cho Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình vắt chéo chân, giống như địa chủ vậy.
"Sao con lại chiều nó cái tật xấu này?"
Phản ứng đầu tiên của Vương Thúy Hoa là: Đứa con trai không biết xấu hổ lại bắt nạt con dâu, đúng là cẩu.
Phản ứng đầu tiên của Vu Thủy Sinh là: Choáng váng, thằng con trai bị con dâu lừa rồi, chậc chậc.
"Không sao, Kính Đình vui là được rồi." Tuệ Tử cụp mắt xuống, giống như một cô bé đáng thương.
"Xã hội xưa ác độc cũng không có ai bắt nạt vợ như vậy, đi đi, nên làm gì thì làm đi!" Vương Thúy Hoa đuổi con trai đi.
Vu Kính Đình đi đến cửa, Tuệ Tử vẫy tay với hắn.
"Cha của con ơi, xưởng trưởng Vu vĩ đại, trông cậy vào anh cả đấy!"
Vu Kính Đình ừ một tiếng.
Nếu hắn mà không làm rõ việc này cho nàng thì không phải là xưởng trưởng Vu vĩ đại mà là một củ cải trắng lớn.
Nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nịnh nọt đàn bà."
"Ta không nghe rõ đâu?" Tuệ Tử cười đến thật dịu dàng.
"Trước bữa tối sẽ trả lời cho em."
"Cố lên nha, người đàn ông được ánh hào quang chọn trúng ~"
Hai vợ chồng nhỏ đối thoại ngọt xớt, khiến Vương Thúy Hoa phải che mặt lại.
"Emma, hai đứa không thấy ngán sao? Tuệ Tử, nói thật với mẹ, có phải nó dùng súng chĩa vào đầu ép con không?"
Tuệ Tử gật đầu, đúng thế đúng thế, nàng chính là cô bé đáng thương mà.
Vu Thủy Sinh lắc đầu, đi đến trước mặt hai đứa cháu đang xem kịch quên cả trời đất, nhìn đôi mắt lấp lánh sáng ngời của hai đứa trẻ, Vu Thủy Sinh có lý do tin rằng, người đơn thuần nhất trong nhà này chính là Hoa Nhi của ông.
Hai đứa cháu đã nhìn thấu tất cả!
Vu Kính Đình bây giờ có mạng lưới quan hệ riêng, lần trước Mạnh Quân tới ủng hộ, vòng xã giao của Vu Kính Đình trong nháy mắt lớn mạnh gấp mấy lần.
Hỏi thăm người cũng không tính là quá khó khăn.
Kỳ thật lúc ở nhà cũ, nếu Tuệ Tử muốn nghe ngóng thì cũng không phải không điều tra ra được.
Nhưng năm đó yêu đương tự do còn kết quả, mang ra so với bây giờ thì cuối cùng không phải là chuyện vẻ vang gì, nếu Tuệ Tử nghe ngóng khắp nơi, khó đảm bảo không làm tổn hại đến danh dự của mẹ nàng.
Tiếng xấu của nhà họ Vương sẽ bị lan truyền đi, lời đồn đại càng ngày càng quá đáng.
Ban đầu nàng cũng không có hứng thú lắm với người đàn ông từng nói lời yêu đương với mẹ, cho nên vẫn luôn không nghe ngóng.
Nhưng lúc này thì khác.
Chuyện nhà họ Phàn, nàng không muốn dính vào cũng phải dính.
Dạo này người nhà họ Phàn xuất hiện bên cạnh nàng đã nhiều người.
Từ Phàn Hoa ban đầu, đến Phàn Huy giả danh cha ruột của nàng, lại đến Phàn Hoàng bị Tuệ Tử gạt sang một bên.
Người nào cũng có máu mặt.
Luôn bị bưng bít như thế cũng quá bị động.
Vu Kính Đình và Tuệ Tử đồng tâm hiệp lực, Tuệ Tử muốn biết thì hắn sẽ đi điều tra.
Trước bữa tối hắn đã về, Tuệ Tử vừa thấy vẻ mặt đắc ý của hắn thì hiểu ý.
Việc xong rồi.
Tuệ Tử lập tức ra nghênh đón, dùng giọng nói siêu cấp hiền lành đối với hắn:
"Cha của con yêu dấu, anh về rồi!"
"Ừm, rượu của đại gia đã chuẩn bị chưa?" Vu Kính Đình đắc ý hỏi.
"Đã hâm nóng cho anh rồi, độ ấm vừa đúng."
Tuệ Tử giúp hắn cởi áo khoác, còn tranh thủ lúc không ai thơm hắn một cái.
Sự phục vụ này có thể nói là đạt mức tối đa.
"Đã nghe rõ hết chưa?"
"Không —— Mẹ kiếp!"
Vu Kính Đình vừa nói được một chữ, người phụ nữ còn đang dịu dàng giây trước, giây sau đã trở mặt, đẩy hắn ra ngoài, ra ngoài ăn tuyết đi!
"Em học tuyệt chiêu trở mặt của nước ta à?!"
"Đến cả chuyện điều tra cũng không làm rõ ràng, còn muốn uống rượu sao?"
"Em làm anh không nói hết được à? Anh nói là không có vấn đề, không phải là 'Không điều tra được'! Thôi, anh ra ngoài tỉnh táo một chút, cứ để anh không có áo bông mà chết cóng ở bên ngoài đi!"
Tuệ Tử nắm chặt lấy hắn, hơi dùng sức một chút kéo hắn lại.
"Tỉnh táo làm gì chứ, rượu lát nữa sẽ nguội mất."
Vu Kính Đình tức điên, bóp một chỗ nào đó trên người nàng, lúc này mới thở dài một hơi.
"Bố mẹ đâu rồi?"
"Ăn xong rồi, dẫn bọn trẻ đi sang nhà hàng xóm chơi."
Giảo Giảo đang nhảy dây ở cửa, cho nên trong nhà chỉ còn hai vợ chồng.
"Thảo nào em phách lối thế! Chơi trò âm dương với anh à? Bố mẹ biết em có hai bộ mặt không? Bao tải nhà anh còn không chứa hết em nữa là."
"Chắc là bố nhìn ra rồi." Dù sao người ta cũng là tứ gia, mắt nhìn người vẫn là có.
Ý nói, nàng vẫn là bảo bối nhỏ ngây thơ trong mắt mẹ chồng.
"Đợi đã —— tại sao bố mẹ lại ăn cơm trước?!" Vu Kính Đình chậm tiêu mới phản ứng ra, đây là thái độ đối đãi với người làm việc sao?
"Em có ăn đâu, em chờ anh cùng ăn mà." Tuệ Tử đứng dậy bưng thức ăn lên, Vu Kính Đình thấy toàn là món hắn thích ăn, lúc này mới được an ủi.
"Qua đây, ngồi lên đùi đại gia, đút đại gia ăn!" Được đằng chân lân đằng đầu.
Tuệ Tử quả thực là một người có thể co được duỗi được, vì tìm hiểu tin tức, thật sự ngồi lên đùi hắn, Vu Kính Đình cố ra vẻ, thỏa mãn được cảm giác nghiện và chiếm tiện nghi, hài lòng hết mức.
Điểm đặc biệt này của Tuệ Tử khiến Vu Kính Đình hài lòng, nếu nàng muốn nhờ hắn thì các loại mềm mỏng, có thể khiến Vu Kính Đình cảm nhận được sự phục vụ cấp bậc đế vương.
Đương nhiên, sau khi thỏa mãn điều kiện của nàng thì hắn lập tức từ đế vương biến thành "Thằng nhỏ" bên cạnh thái hậu.
Nhưng hắn vẫn cứ say mê thời khắc thỏa mãn hư vinh mà phấn đấu, chết trên người nàng cũng vui lòng.
"Thật ra Phàn Huy dễ điều tra lắm, anh giả bộ là người yêu thích mỹ thuật, chạy đến viện bảo tàng mỹ thuật thành phố hỏi thăm một chút quán trưởng, là biết được rồi."
"Anh á. . . còn giả được người yêu thích mỹ thuật? Không bị lộ tẩy sao?"
Tuệ Tử hết sức nghi ngờ.
Chuyện trước đó hắn thêm nét vào tranh thư pháp của nàng vẫn còn sờ sờ ra đó.
"Có gì mà lộ tẩy? Nghệ thuật anh cũng hiểu mà, xem một đống mảnh vụn lung tung cũng bảo là nghệ thuật, thấy cành cây khô đen thùi lùi hay lá cây mục nát cũng bảo là nhân sinh, quán trưởng cảm động nắm tay anh không buông luôn."
Tin tức, không phải nói là có ngay sao?
"Ách. . ." Tuệ Tử thương quán trưởng một giây.
"Vợ à, em đoán xem, quán trưởng đã nói cho anh những tin tức gì? Đảm bảo sẽ làm em chấn động một ngày!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận