Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 142: Ánh lửa khởi vận may vào đầu (length: 8162)

Tuệ Tử giơ hai ngón tay cái lên với hắn.
Nếu không phải muốn giữ gìn hình tượng, nàng đã muốn giơ cả ngón chân lên cho hắn rồi.
Cái tên gây họa này, Vu Kính Đình chưa bao giờ làm nàng thất vọng.
Một lát sau, Vương Thúy Hoa hùng hổ trở về.
Lúc đi quanh nhà tán gẫu, nhắc đến chuyện Dương lão tứ kết hôn vào mùng hai.
Hai nhà vốn là hàng xóm, chỉ cách nhau một bức tường, Dương lão tứ giấu giếm Vương Thúy Hoa không dám cho bà ta biết.
Vương Thúy Hoa nghe chuyện này từ miệng người khác, cảm thấy khó chịu gần c·h·ế·t.
Tứ tẩu Dương khi còn sống có quan hệ rất tốt với Vương Thúy Hoa, làm đồ muối chua rất ngon, thường x·u·y·ê·n mang cho Vương Thúy Hoa.
Vương Thúy Hoa kéo Tuệ Tử, mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi khoanh chân trên giường đất, mỗi người một câu, hoài niệm Tứ tẩu đã khuất, trọng điểm là phỉ nhổ tên tra nam.
Vu Kính Đình an tĩnh ngồi một bên gặm hạt dưa.
Hai người phụ nữ nhập vai quá sâu, đem oán h·ậ·n với một tên tra nam, nâng lên đến mức nhìn thấy đàn ông đều khó chịu.
Vu Kính Đình là người đàn ông duy nhất trong nhà, không tránh khỏi bị giận cá c·h·é·m thớt, hai người phụ nữ này nhìn mặt hắn cũng thấy đáng ghét.
Nào là chuyện khi còn bé đ·á·i dầm, chuyện ngày đầu tiên kết hôn không rửa chân đã lên g·i·ư·ờ·n·g.
Chuyện lông gà vỏ tỏi, mẹ nói một câu, vợ nói một câu.
Khiến Vu Kính Đình không thể chờ đợi thêm được nữa.
Hắn chạy ra sân, nhìn chằm chằm vào chỗ thủy tinh hình người mà nhà Dương lão tứ bày.
Nhẩm tính trong lòng, tại vì bị vợ và mẹ trút giận lên đầu, đám thủy tinh nhà bên kia chắc chắn có một kiếp nạn, hắn xem xem ná cao su để ở đâu rồi?
Nhưng Vu Kính Đình còn chưa kịp đ·á·n·h vào thủy tinh nhà Dương lão tứ thì đã có người ra tay trước rồi.
Mùng một đầu năm, Tuệ Tử vẫn còn đang ngủ trong ổ chăn.
Tối qua, gã đàn ông vô sỉ nào đó, mượn cớ "vượt năm rũ sạch hàng tồn, cả năm may mắn" vô sỉ, túm lấy tay nhỏ của nàng, cùng nàng vượt năm bàn luận thi từ ca phú.
Đến cả trong mơ Tuệ Tử cũng cảm thấy tay mỏi chân nhức.
Đã thế lại còn có củ cà rốt dẫn theo củ cải trắng chạy theo nàng gọi mụ mụ, nhất quyết đòi nàng ôm.
Tuệ Tử một bên kêu ca tay đau không ôm nổi, một bên nghĩ thầm, vì sao con mình lại là củ cà rốt và củ cải trắng chứ?
Củ cải còn chấp nhận được, đằng này còn không phải là một giống loài… … ?
Ngoài thôn Dương, Trần Lệ Quân dẫn Trần Tử Tiêu, đang đuổi về hướng nhà lão Vu.
Trần Tử Tiêu còn chưa kịp mở miệng đã hắt hơi một cái.
"Tỷ, tỷ vẫn chưa hết hy vọng sao?"
Tỷ hắn từ khi biết Tuệ Tử mang thai, tinh thần liền không bình thường.
Hôm qua, tỷ hắn mới đầu nói muốn về thành phố, mặc kệ con nhỏ Tuệ Tử này.
Đi được nửa đường lại quay xe lại.
Khăng khăng nói Vu Kính Đình sẽ đi chơi mạt chược vào đêm giao thừa, còn nói mẹ chồng của Tuệ Tử cũng đi chơi mạt chược, chỉ cần thấy hai mẹ con họ không có nhà, sẽ mang Tuệ Tử đi.
Kết quả người ta cả nhà vốn không có ra khỏi nhà mà!
Trần Tử Tiêu lớn ngần này tuổi, lần đầu tiên đón năm mới ở trên xe, đến mức cảm mạo luôn.
Sáng sớm hôm nay, tỷ hắn lại lôi hắn hướng nhà lão Vu đi, muốn làm nốt việc chưa làm xong hôm qua.
"Đưa đi thì đưa đi, dù sao chúng ta nuôi nổi, không thể để con bé chịu khổ ở đây." Trần Lệ Quân nói chuyện cũng nghẹt mũi, chắc do lạnh.
"Chị không phải là Tuệ Tử, làm sao biết người ta có chịu khổ hay không?"
Trần Tử Tiêu nghi ngờ tỷ mình đã mãn kinh sớm, làm toàn chuyện tự mình suy diễn không có đạo lý.
"Hôm qua em cũng thấy đấy, đàn ông nhà người ta đều ra ngoài đ·á·n·h bài, mỗi chồng em ấy là ở nhà bồi vợ bầu, mẹ chồng em ấy cũng ở nhà, nói rõ người ta xem Tuệ Tử là chuyện quan trọng, chị cứ mua ít đồ trực tiếp đến xem Tuệ Tử xem sao—"
Tiếng Trần Tử Tiêu chìm nghỉm trong cái lườm như muốn ăn tươi nuốt sống của Trần Lệ Quân.
"Không đi đ·á·n·h bài thì là đối tốt với Tuệ Tử à? Ai mà biết được có phải hắn bị cảm nên lười ra ngoài hay không, a xì!" Trần Lệ Quân lại hắt hơi một cái.
"Chị vất vả một phen như vậy, ngoài tự chị cảm động, thì chẳng ai cảm động cả, nhất là Tuệ Tử, người ta sống vui vẻ khỏe re, chị nhất quyết xông ngang vào."
Nếu không phải là chị ruột, Trần Tử Tiêu sẽ nghĩ là chị mình có bệnh thần kinh mất.
"Em hiểu cái gì chứ? Đàn ông ở thôn quê này, trước khi kết hôn thì hiền lành bao nhiêu, sau khi kết hôn thì đáng ghê tởm bấy nhiêu, vừa lười vừa tham ăn, vừa gian vừa xảo, lại còn ức hiếp người nhà, không thèm nói đạo lý lại còn gia trưởng nam tính, bên ngoài bị coi thường thì về nhà trút giận."
"Cực đoan quá rồi đấy? Nhiều người nông thôn như vậy, chị chỉ gặp một người có vấn đề, đâu thể nói hết dân quê đều không tốt. Không phải cũng có rất nhiều nông dân thành thật anh em hay sao."
"Thành thật? A, đây thực sự là chuyện trào phúng nhất thế gian." Trần Lệ Quân nhìn về hướng nhà họ Trần, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
Trên đời này vốn dĩ không tồn tại cái gọi là người thành thật theo đúng nghĩa.
Chẳng qua chỉ là người vô dụng, không có năng lực đi ra ngoài giở trò mà thôi.
Một khi để họ phát hiện ra sự tồn tại còn yếu hơn mình, những người được gọi là thành thật đó sẽ càng được đà bắt nạt.
Cũng tỷ như cái kẻ vô dụng Trần Khai Đức kia.
"Vậy chồng của Tuệ Tử cũng đâu phải là người thành thật, chẳng phải chị nói hắn là một người khôn khéo sao? Còn khen người ta thật lòng đối tốt với Tuệ Tử, mà Tuệ Tử nhà mình lại là sinh viên đại học đó nha, thông minh như vậy, nếu không sống tốt thì có viết ra mấy câu đối ngày tết như vậy được không?"
Không nhắc đến câu đối ngày tết của nhà lão Vu thì còn đỡ, hễ mà nhắc thì càng thêm bực.
Trần Lệ Quân tối qua đã canh chừng nhà lão Vu, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra câu đối ngày tết ở cửa nhà lão Vu là chữ viết bằng bút lông của Tuệ Tử.
Viết là: "Hân hoan nghênh đón năm mới, tươi cười tạm biệt tuổi cũ".
Hoành phi: "Gia đình hạnh phúc tràn ngập niềm vui".
"Chị bồi dưỡng nó thi ca từ phú, nó toàn nhét vào bụng hết rồi sao? Đọc nhiều sách như thế, viết ra mấy thứ trẻ con vớ vẩn thế này, một chút trình độ cũng không có!"
"Hạnh phúc giản dị thường là được thể hiện bằng những cách đơn giản nhất, nếu như Tuệ Tử cảm thấy có ai đó làm mình tủi thân thì làm sao mà có thể viết ra 'Gia đình hạnh phúc tràn ngập niềm vui' chứ?"
Câu đối của người khác toàn là nào là "phát tài", nào là "phúc đến", chỉ mỗi của nhà Tuệ Tử là vừa vui lại vừa giản dị, tràn ngập hỉ khí.
"Nói chung là, chị sẽ không để cho nó đi theo con đường mà năm đó chị đã đi, hôm nay chị nói thế nào cũng phải mang nó đi."
Trần Tử Tiêu biết tình duyên của tỷ mình lận đận, đã chịu quá nhiều tổn thương và bất lợi ở đàn ông, dẫn đến quan điểm tình yêu vặn vẹo, nói thẳng ra thì là bị biến thái tâm lý.
Đối với cô em gái bị cực đoan, nói sao cũng không thông được, chỉ có thể cùng Trần Lệ Quân đi về phía nhà lão Vu, trên đường này, Trần Tử Tiêu đang nghĩ cách đối phó.
Nên làm thế nào để ngăn tỷ mình bị biến thái tâm lý nhắc nhở Tuệ Tử đây? Trần Tử Tiêu hơi mơ hồ.
Tuệ Tử không biết chuyện ngoài kia, vẫn còn cuộn tròn trong lòng ngực ấm áp của Vu Kính Đình, tiếp tục giấc mơ bị cà rốt và củ cải trắng đòi ôm ấp.
Bỗng nhiên, hai củ cải cùng nhau kêu lên, mụ mụ nóng quá, có người muốn nấu chúng ta.
Tuệ Tử giật mình tỉnh giấc.
Cánh mũi hơi động, quả thật có ngửi thấy mùi khét.
Chẳng lẽ là bà nội đang đốt lò sưởi?
Tuệ Tử mơ màng đưa tay sờ xuống giường, đã nguội lạnh.
Không phải là bà đốt lò, vậy cái mùi này là?
Tuệ Tử nheo mắt ngồi dậy, cái mũi nhỏ đánh hơi qua lại, hình như có gì đó không đúng— Ánh mắt dừng trên rèm cửa, con ngươi bỗng nhiên giãn to.
Rèm hoa mẫu đơn vui mừng, bị ánh lửa chiếu vào.
Lửa!
"Kính Đình, mau dậy!" Tuệ Tử đẩy Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình ngồi dậy, vẫn còn ngái ngủ nhìn Tuệ Tử, Tuệ Tử vén rèm lên, trong sân lửa đã bốc cao ngút trời.
"Mẹ kiếp!"
Vu Kính Đình hoàn toàn tỉnh táo, vừa mặc quần áo vừa gọi Vương Thúy Hoa và Giảo Giảo.
Lửa từ nhà Dương lão tứ sát vách lan sang, bén đến đống củi nhà mình.
Vừa lúc, Trần Tử Tiêu và Trần Lệ Quân cũng đã đến nơi, thấy nhà lão Vu có lửa, máu của Trần Lệ Quân như chảy ngược.
"Tuệ Tử vẫn còn ở bên trong!"
Trần Lệ Quân định xông vào trong thì một giây sau, nàng nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận