Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 233: Các ngươi rốt cuộc có quen hay không (length: 8426)

Vương Manh Manh ngã không hề nhẹ.
Ngay lập tức liền hôn mê bất tỉnh.
Tuệ Tử chỉ huy hai nam đồng nghiệp đưa nàng đến phòng, Trương Nguyệt Nga đi gọi hiệu trưởng.
Khi hiệu trưởng đến, thấy Vương Manh Manh vẫn chưa tỉnh lại, liền nói:
"Cho nghỉ một ngày, để nàng nằm nghỉ là được."
Tuệ Tử nhìn đồng hồ, Vương Manh Manh đã hôn mê hơn 5 phút rồi.
"Đưa đến bệnh viện kiểm tra đi, tròng mắt đảo, mặt trắng bệch, còn đổ mồ hôi lạnh nữa, rất có thể là bị chấn động não."
"Cần phiền phức vậy không?" Hiệu trưởng không mấy sẵn lòng.
Đi bệnh viện phải qua sổ sách, kinh phí của trường vốn đã không nhiều.
"Trong giờ làm việc, tại nơi làm việc, vì công việc mà bị thương, tính là tai nạn lao động để trường chi trả." Tuệ Tử đưa ra phán định công bằng.
Thời đại này vẫn chưa có luật bảo hiểm tai nạn lao động, các sự cố hoặc tàn tật xảy ra trong khi làm việc đều do nội bộ đơn vị xử lý.
Vương Manh Manh bị thương thế này, có thể đi bệnh viện cũng có thể không.
Tất cả đều tùy thuộc vào lương tâm của lãnh đạo xử trí.
"Vương Manh Manh là đi tìm hiệu trưởng cáo trạng đấy à?" Tiểu Lý nhỏ giọng nói thầm một câu.
Mọi người đều cảm thấy Vương Manh Manh ra ngoài là để cáo trạng, chẳng liên quan một xu nào đến công việc.
Biểu tình của hiệu trưởng trở nên cực kỳ vi diệu, ông ta hắng giọng.
"Nàng có gì để cáo trạng ta chứ? Ta với nàng có quen biết đâu, chắc chắn là đến bàn công việc thôi."
Đang lúc nói những lời này, Vương Manh Manh tỉnh lại.
Ý thức của nàng rất mơ hồ, không nhớ nổi mình đã ngã thế nào, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ mình tên là Vương Manh Manh.
Nàng ôm chầm lấy hiệu trưởng khóc nức nở, một tiếng lại một tiếng ca ca, có người muốn hãm hại ta.
Biểu cảm của hiệu trưởng cũng nhiều màu như bảng pha màu, lúc đỏ lúc xanh, thỉnh thoảng còn liếc trộm Tuệ Tử và những đồng nghiệp khác, yếu ớt giải thích:
"Tôi và nàng không quen, nàng đây là bị ngã lú lẫn thôi!"
"Ca~ca~" Vương Manh Manh ôm chặt lấy hiệu trưởng không buông, đám người thì cố nhịn cười.
Người khác thì say rượu nói thật, còn Vương Manh Manh ngã rồi thì nhận thân, mặt của hiệu trưởng thì đỏ như gan heo.
"Ca ca, có người muốn hại ta, là cô ta! Ta nhìn thấy cô ta, cô ta muốn giết ta!" Vương Manh Manh chỉ tay vào Tuệ Tử.
Tuệ Tử dở khóc dở cười.
Đã ngã lú lẫn rồi mà còn không quên đối đầu với mình, có thể thấy tiềm thức của một số người thật là mạnh mẽ.
"Chủ nhiệm mới đi làm thì làm sao mà hại cô được?" Trương Nguyệt Nga phản bác.
"Hiệu trưởng, hôm nay là phiên trực của tôi, tất cả chỗ đóng băng trong viện buổi trưa tôi đều đã đập vỡ rồi, lúc chiều chủ nhiệm đi làm thì chỗ băng đấy đã có, không liên quan gì đến chủ nhiệm cả."
"Vậy thì là do cô quét dọn vệ sinh không kỹ càng rồi!" Hiệu trưởng quở trách.
Trương Nguyệt Nga vành mắt đỏ hoe, nắm chặt hai tay mà không nói lên lời.
Tuệ Tử cau mày.
"Muốn kết tội ai đó thì cũng phải điều tra rõ ràng chứ. Tính tình của Nguyệt Nga tôi quá rõ, cô ấy làm việc vô cùng cẩn thận, đã nói không có thì chắc chắn là không có."
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Vương Manh Manh đang bị ngã lú thì ôm chặt lấy hiệu trưởng không buông tay, nhất định nói Tuệ Tử hãm hại nàng.
Trương Nguyệt Nga thì cố sức giải thích cho Tuệ Tử, Tuệ Tử thì đang đối đầu với hiệu trưởng.
"Việc cấp bách là phải đưa người đến bệnh viện, kiểm tra rồi tính sau." Tuệ Tử đề nghị.
Hiệu trưởng lúc nãy còn không nỡ tốn tiền giờ cũng đồng ý, ông ta không nghĩ là lại nghiêm trọng như vậy.
Tình hình của Vương Manh Manh dọa hiệu trưởng sợ, nếu như bị ngã thành người ngốc thì biết làm sao.
Tuệ Tử đi tìm xe, người vừa lên xe thì cô lại quay trở lại.
Tìm Trương Nguyệt Nga nhỏ giọng dặn dò mấy câu, lúc này mới cùng hiệu trưởng đưa Vương Manh Manh đến bệnh viện.
"Chủ nhiệm rộng lượng quá, Vương Manh Manh đối xử với cô ấy như vậy mà cô ấy vẫn chống lại áp lực của hiệu trưởng để đưa Vương Manh Manh đi bệnh viện, thế này gọi là gì ấy nhỉ...đại tướng phong phạm." Tiểu Trương nói.
Tiểu Lý tán thành, lại nói thêm:
"Tôi nghi ngờ vũng nước đó chính là do Vương Manh Manh tự tạo ra đấy, cô nhìn xem cái đức hạnh làm trò của nàng, chắc nàng ghen tị chủ nhiệm nhỏ tuổi hơn mà chức cao hơn thôi."
Tiểu Lý nói xong, lại liếc nhìn Trương Nguyệt Nga một cái, lấp lửng nói:
"Cũng không thể là do Nguyệt Nga chưa dọn dẹp sạch chứ? Tôi tin Nguyệt Nga không phải là người qua loa tắc trách."
"Nói cho cùng vẫn là do chính Vương Manh Manh thôi, đi đường không nhìn đường thì trách ai?" Tiểu Trương đưa ra kết luận.
Nếu như là bình thường, Trương Nguyệt Nga nghe thấy loại lời này, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút khó chịu.
Trong lời nói có ẩn ý hoài nghi nàng.
Nhưng bây giờ cô không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, trước khi đi Tuệ Tử đã giao cho cô một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Lòng bàn tay của Trương Nguyệt Nga hơi ra mồ hôi, tim cũng đập nhanh hơn.
Là một cô gái chân thật, cô cảm thấy vừa khẩn trương vừa mang cảm giác sứ mệnh khi được Tuệ Tử tín nhiệm giao trọng trách.
Tuệ Tử đã giao phó thì cô nhất định sẽ hoàn thành!
Bệnh viện.
Hiệu trưởng có chút lo lắng đi tới đi lui, hai tay xoa qua xoa lại.
"Trần Nhi, cô nói Manh Manh, ách, Vương Manh Manh cô ta có bị ngã choáng không? Nếu như mà bị ngã choáng thì làm sao mà báo lên trên được? Việc này có ảnh hưởng đến việc xét duyệt chức danh của chúng ta không?"
Hiệu trưởng đưa ra ba câu hỏi liên tiếp cho Tuệ Tử.
Tuệ Tử càng nghe càng không lọt tai.
"Hiệu trưởng, ngài đang lo lắng cho cấp dưới của ngài, hay là lo việc của cô ta sẽ làm chậm trễ việc xét duyệt chức danh của ngài?"
Tay của hiệu trưởng càng xoa mạnh hơn, Tuệ Tử nghiêm trọng nghi ngờ, cái kiểu xoa này của ông ta, chắc là đã xoa ra mùi phân gà rồi.
"Trần Nhi, ta đương nhiên là quan tâm đến cấp dưới, Vương Manh Manh cũng coi như là một người kỳ cựu trong trường, ngày thường công tác cũng rất cố gắng mà –"
Tuệ Tử trong lòng viết hai chữ ha ha.
Lão già này, nhắm mắt nói xạo không sợ trời đánh?
Cái kiểu đục nước béo cò, ăn không làm có như Vương Manh Manh, nếu đặt ở bất kỳ doanh nghiệp tư nhân nào ở hậu thế, cho đuổi việc cả chục lần vẫn còn thấy ít.
Là thời đại bát sắt vĩ đại đã cứu vớt cô ta!
Hiệu trưởng phối hợp thổi phồng Vương Manh Manh hai phút đồng hồ, nhưng ngay sau đó thì đổi giọng:
"Nàng hiện tại như vậy, ta cũng rất đau lòng, nhưng thực tế thì vẫn có vài vấn đề cần phải cân nhắc. Việc này không chỉ liên quan đến ta mà cả cô cũng sẽ bị ảnh hưởng, nàng là cấp dưới trực tiếp của cô mà."
Cái ảnh hưởng mà hiệu trưởng nói, chính là việc sắp tới sẽ xét duyệt chức danh.
Việc xét duyệt chức danh mới vừa được phục hồi lại không lâu, xem xét cái gì cũng chưa hoàn thiện, hiệu trưởng muốn nhân cơ hội này để trà trộn lấy cái chức danh cao cấp.
Hiệu trưởng sợ Vương Manh Manh xảy ra chuyện như vậy cũng là vì lo việc của Vương Manh Manh làm lỡ tiền đồ của mình.
Hiệu trưởng cảm thấy Tuệ Tử chắc chắn cũng sẽ được xét duyệt chức danh, nên muốn lôi cô lên chung một thuyền với mình.
Nếu thuyền bị lật, thì sẽ đá Tuệ Tử xuống, biến cô thành dê tế thần.
Tuệ Tử hiểu rõ mấy cái quanh co của lão cáo già này.
Trong lòng thầm mắng lão cáo già dùng hết tâm tư vào việc tranh đấu nội bộ, ngoài mặt thì lại không biểu lộ ra, chỉ trả lời nước đôi:
"Về mặt lý thuyết mà nói, sau khi đại não bị va đập, ý thức hỗn loạn trong thời gian ngắn là rất bình thường, đa phần người chỉ cần dưỡng vài ngày thì sẽ khỏe lại thôi."
Hiệu trưởng thở phào một hơi nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, chỉ cần không chậm trễ đến ông ta là được.
"Nhưng mà," Tuệ Tử chuyển giọng, "Chuyện liên quan đến y học thì ai mà dám chắc chắn một trăm phần trăm được chứ?"
Tim của hiệu trưởng lại thót lên.
"Nếu như mà cô ta thật sự bị ngã choáng váng, cái chức danh mà ngài "tâm tâm niệm niệm" muốn bay cũng không được, ngài thử nghĩ mà xem, có một cô gái trẻ tuổi, ngày ngày cứ ôm lấy tay của ngài gọi ngài là ca –"
Hình ảnh đó hiện ra trong đầu của hiệu trưởng, thực ra cũng không tệ lắm...
"Ngài nghĩ xem vợ ngài sẽ phản ứng thế nào?"
Quần cộc! Một tiếng sét giữa trời quang.
Giấc mộng đẹp mà hiệu trưởng xây dựng bị Tuệ Tử vô tình chém nát, chìm sâu vào sự xoắn xuýt.
Tuệ Tử cố tình như vậy, chỉ là để xem bộ mặt khó chịu của tên tiểu nhân này, dọa ông ta một phen.
Đột nhiên, khóe mắt Tuệ Tử liếc thấy một bóng hình quen thuộc, đó là—?
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận