Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 02: Ngươi hung ta, anh! (length: 8342)

Bác sĩ mang Tuệ Tử rời khỏi phòng phẫu thuật, kê một ít thuốc giữ thai.
Tuệ Tử mắt tinh, nhìn thấy trên bàn có lọ axit folic.
"Cái kia, cho tôi một lọ."
Bây giờ còn chưa phổ biến dùng axit folic, nếu không chủ động xin thì bác sĩ cũng không biết kê đơn.
Vu Kính Đình cầm lọ lên, chỉ vì mấy năm đi học không nhớ nổi mấy chữ, mò mẫm mãi mới miễn cưỡng đọc hiểu hướng dẫn, xác nhận không gây hại cho thai nhi mới yên tâm.
Không giống vẻ thô ráp của một nông dân, mười ngón tay hắn thon dài, trên tay không có một vết chai nào.
Cuối năm đội sản xuất tổng kết công điểm, hắn là lao động nam có công điểm cao nhất, nhưng không liên quan đến việc cần cù.
Hắn luôn tìm đủ mọi lý do trốn tránh lao động, hai đội trưởng đều từng bị hắn đánh, dù ghét việc hắn làm cũng không dám hé răng, cho hắn công điểm thấp sẽ bị đánh.
Tuệ Tử ngẩn người nhìn gò má của hắn.
Dáng vẻ hắn thừa hưởng từ người mẹ là đệ nhất mỹ nhân, mắt hồ ly quyến rũ, con cháu vương gia thời xưa, anh tuấn không thể nghi ngờ, mày kiếm mắt sáng, lông mi vừa dày vừa dài, chỉ là từ trong ra ngoài đều lộ khí thế hung ác, khiến người ta không dám đến gần.
Thân cao 1m86, nhìn gầy nhưng có cơ bắp, cạo đầu đinh, kết hợp với vẻ mặt hung dữ, thoạt nhìn như vừa ra trại giam.
Đi ngoài đường, thể nào cũng bị chặn lại kiểm tra giấy tờ tùy thân.
Nàng nghĩ đến cơ bụng tám múi của hắn, cánh tay rắn chắc, dễ như trở bàn tay ôm nàng, rung rinh cả người.
"Ra cửa sổ đóng tiền đi." Tiếng bác sĩ cắt ngang dòng hồi ức mang chút màu sắc của Tuệ Tử.
Vu Kính Đình sờ túi, bên trong ngoài hai năm tiền thép tiêu vặt cũng chỉ có mấy điếu thuốc.
Đúng là cả đời quỷ kế, hắn nhướng mày, giọng nói cao vút.
"Các người mổ cho cô ấy, có giấy giới thiệu của đại đội và công xã không?"
Vu Kính Đình túm cổ áo bác sĩ, quát to như sấm:
"Không đúng quy củ mổ cho vợ ông, chút nữa hại chết con của ông, còn dám đòi tiền ông?"
"Không được đánh người!" Tuệ Tử kéo tay Vu Kính Đình lại.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, cũng may gặp được người nhu nhược —— "Nói chuyện phải lẽ một chút thôi - các anh là đòi tiền phong bì phải không? Viện trưởng có đó không? Tôi muốn nói chuyện với ông ta, phòng y tế ở đâu tôi cũng biết."
Giọng điệu nhỏ nhẹ của Tuệ Tử khiến lời lẽ cứng rắn của bác sĩ run rẩy.
Cái kiểu "Nhu nhược" này còn khó đối phó hơn cái loại hung hăng thích đánh người, bác sĩ khóc không ra nước mắt.
Vu Kính Đình tán thưởng nhìn cô vợ mập - sao hôm nay nàng ta nhìn thuận mắt thế nhỉ?
Cuối cùng, một xu cũng không mất, không chỉ lấy được thuốc dưỡng thai, còn được bác sĩ hai tay dâng trả tiền phong bì, phiếu trứng gà, phiếu đường, nhận phong bì sao thì phải trả gấp bội như vậy.
Ra bệnh viện, Vu Kính Đình suy nghĩ lung tung.
Tuy rằng vừa rồi nàng đối đáp với bác sĩ khá ổn, nhưng ai biết có phải đang diễn kịch cho hắn xem không?
Không dọa nàng một chút, lỡ đâu nàng lại lén đi phá thai thì sao?
"Cái đồ đàn bà này, thật là..." Ba chữ không tưởng nổi đã ra đến miệng, thấy vẻ mặt đáng thương của nàng, không thể nào thốt ra được.
"Anh thật là hung."
Lão tử muốn ăn thịt người! Vu Kính Đình thầm gào thét trong lòng, nhưng giọng lại nhỏ đi vài phần.
"Vừa rồi em ở với bác sĩ không phải rất mạnh dạn sao?"
Tuệ Tử cúi đầu, dùng chân đá những hòn đá dưới đất.
"Họ là người ngoài, em không sợ họ, anh là người nhà không giống họ, anh không quát em thì em mới nói chuyện với anh."
Nàng nói hắn là người nhà!
Vu Kính Đình vui mừng trong lòng, định đưa tay ôm nàng, lại thấy có chỗ không đúng.
Vừa nãy còn nghĩ đi phá thai, giờ lại muốn cùng hắn sống chung? Quá khả nghi!
Lấy điếu thuốc sợi trong túi ra ngậm lên, đã là một gã trai thẳng có nguyên tắc, hắn không thể vì nàng giở trò nũng nịu mà từ bỏ nguyên tắc, hắn phải tỉnh táo - a, thuốc đâu rồi?
Thuốc đã bị nàng rút đi rồi.
Vu Kính Đình: ? ? ?
"Khói thuốc không tốt cho thai nhi." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Muốn quản tôi hả?" Hắn nheo mắt.
Tuệ Tử bị hắn nhìn đến sau lưng lạnh toát.
Mắt người đàn ông giống như mắt sói đói sắc bén, vì con nàng cố nén sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Phụ nữ có thai ngửi khói thuốc, có thể khiến thai nhi dị tật, sinh non, sinh non, sau này anh đừng hút nữa."
Vu Kính Đình nổi gân xanh trên trán, quay về liền đi mời thầy cúng trừ tà, hắn nghi ngờ nàng bị quỷ nhập vào người rồi.
Trước đây nhìn hắn một cái cũng không dám, bây giờ cũng dám ra luật với hắn rồi hả? !
"Giờ thì em cũng muốn cái thai trong bụng, nếu không phải lão tử đến kịp, em có phải muốn vứt nó đi không? Biết em không muốn gả cho tôi nên ngày đêm nghĩ trốn, muốn đi đâu cũng phải đẻ con ra cho lão tử rồi đi!"
Vu Kính Đình miệng thì nói huênh hoang, trong lòng lại nén một bụng ý đồ xấu - Muốn chạy? Mơ đi! Dám bỏ trốn là bắt về xxx cho không xuống giường được! Xem còn dám chạy nữa không!
Nghĩ đến người đàn bà này ngày nào cũng chỉ muốn bỏ trốn, lồng ngực liền như có tảng đá đè, bực bội muốn hút thuốc, tay vừa định thò vào túi còn chưa sờ đến thuốc thì bàn tay nhỏ mềm mại đã chộp đến trước, trước cả hắn đã lấy mấy điếu thuốc sợi trong túi.
Nàng ném mấy điếu thuốc xuống đất, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, dùng chân dẫm mạnh, dẫm đến nát vụn.
"Nổi loạn hả - -" Hắn trợn trừng mắt, đây vẫn là cô vợ động một tí là khóc nhè nhát như chuột của hắn ư?
"Anh hung cái gì mà hung? Em đã bảo không được để bà bầu hít khói thuốc! Còn nữa, em không hề muốn bỏ thai! Là em bị người ta lừa tới!"
Tuệ Tử mím môi, nhớ đến những uất ức ở kiếp trước, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cái trạng thái khóc nhè như thế này mới là dáng vẻ quen thuộc của nàng.
Người đàn ông vừa rồi còn hung dữ muốn ăn thịt người liền hoảng hồn, luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng.
"Không được khóc!"
"Bọn họ bắt nạt em, anh cũng bắt nạt em, em sợ hết hồn, anh còn quát em! Anh oan cho em không muốn có con!"
"Tôi bắt nạt em chỗ nào? Đừng khóc nữa mà, trời lạnh rồi mặt đỏ hết cả rồi này - Này cô kia! Sao nước mắt càng lúc càng nhiều thế? Cô khóc nữa thì, thì...tôi -"
Phụ nữ tạo bằng nước đúng là tuyến lệ quá phát triển, mỗi một giọt nước mắt đều như lửa đốt, khiến Vu Kính Đình từ nhỏ đến giờ không nghĩ ra cách trừng phạt nàng.
"Anh còn hung!" Tuệ Tử nhào đầu vào ngực hắn, thân thể người đàn ông cứng đờ, tay không biết phải để đâu cho hợp.
Cưới nhau lâu như vậy rồi, nàng còn chưa từng chủ động tới đây - đang được cưng chiều ư?
"Giọng tôi vốn đã to rồi, không phải đang quát cô, đừng khóc nữa mà, em nói người khác lừa em tới, ai lừa em thế? Nói tôi nghe, tôi đánh hắn."
Cô vợ chủ động nhào vào ngực mình mềm mại hơn lúc hắn ôm cứng ngắc nhỉ?
Nghe được hắn muốn đánh người, tim Tuệ Tử khẽ rung, nghĩ đến hình ảnh hắn bị cảnh sát giải đi ở kiếp trước.
"Anh không được đi đánh nhau, em mới nói cho anh."
Tuệ Tử cảm thấy báo thù nên có cách nào đó đàng hoàng lại an toàn hơn, nói gì cũng không thể để tên lỗ mãng này chạy đi đánh nhau, không thể để hắn lại bị nhốt vào nữa.
Có nàng ở đây, hắn phải trở thành người tốt, không thể đi theo con đường cũ của kiếp trước được.
Giọng nói nhỏ nhẹ của nàng làm cho người đàn ông ngây ngất, suýt chút nữa cho là nàng đang nũng nịu với mình, đến mức không nghe rõ nàng đang nói gì, suýt thì buột miệng ra câu chỉ cần cô nghe lời tôi thì cái gì cũng được - khoan đã, không đúng, suýt thì trúng kế rồi!
Người đàn ông đột nhiên nghĩ ra, hôm nay nàng khác lạ như vậy, tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, đây là đang mê hoặc hắn, muốn bỏ trốn ư?
"Có phải là thằng Lý Hữu Tài kia không chết tâm với em? Em muốn bỏ cả thai rồi cùng hắn đi?"
- Vương gia vi tử địa danh này nghe quen quen phải không? Bộ sách này là tác phẩm liên động cùng với bạn thân của ta, Bát mỗ đại thần tương đối kín tiếng, cô ấy mong muốn tiểu đồng bạn tự mình phát hiện trong khi đọc sách, cho nên ta tôn trọng ý muốn kín tiếng của ai đó, không quảng cáo sách của cô ấy, chỉ thúc canh thôi—@Bát Thất, đại đại “Tám mươi phúc khí cô vợ thôn quê” hãy chăm chỉ cập nhật thêm nha~ (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận