Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 97: Gia đình đế vị, phi (length: 8094)

"Không cần xuống giường, ta đi nói chuyện với hắn." Hắn nhanh chóng mặc quần áo vào, gọi với ra bên ngoài một tiếng bảo chờ chút.
"Xưởng thuốc?" Tuệ Tử hỏi.
Hắn ừ, đi ra ngoài dẫn người vào phòng phía đông.
Tuệ Tử không thể thật sự như đang nói với Vu Kính Đình, người ta đến nhà mà còn cứ nằm lì ra đấy, nàng không có mặt dày đến vậy.
Đứng lên mặc quần áo chỉnh tề, gấp chăn lại, nhìn thấy chỗ giấy vệ sinh vò thành cục trên giường, mặt lại nóng bừng lên.
Gả cho người đàn ông tràn đầy sinh lực này, thật bối rối quá.
Ngày nào nàng cũng tìm cách tiêu hủy những "chứng cứ" này, chỉ sợ bị bà bà nhìn thấy.
Nắm lấy tờ giấy “ngàn vạn tử tôn” của nhà họ Vu, Tuệ Tử như kẻ trộm rón rén, xác định hai người đàn ông đang nói chuyện dược liệu ở phòng phía đông.
Nhanh chóng đi đến, mở nắp lò lên, viên giấy liền mạch nhét vào.
Rồi lấy diêm châm một cái, coi như vạn sự thuận lợi.
Khi Tuệ Tử đang nhóm diêm thì cửa phòng phía đông bất ngờ mở ra, tiếng phổ thông miền nam vang vọng lại.
"Nhà vệ sinh nhà các người ở đâu?"
Một cơn gió nhỏ thổi qua khe cửa chính không khép kín, thổi một cục giấy ra ngoài.
Mặt Tuệ Tử đỏ bừng.
Nhanh như chớp, nàng nhét viên giấy vào lại, dùng sức đóng cửa lò.
Động tác dứt khoát kèm theo tiếng “ầm” lớn khiến người kia giật mình.
Trong mắt người ngoài, đó chỉ là một mảnh giấy rất bình thường, nhưng đối với Tuệ Tử đang giật mình thì đó đúng là da đầu muốn nổ tung.
Đỗ Trọng mãi nhớ, ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy Trần Hàm Tuệ.
Ở phía trước bếp lò phương bắc, người con dâu nhỏ xinh xắn đang ngồi xổm nhóm lửa.
Chắc là do thấy người lạ nên thẹn thùng, nàng đỏ bừng cả mặt, dáng vẻ ngượng ngùng vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, khác biệt hoàn toàn với những cô gái phương bắc mà hắn từng thấy qua.
Càng nhìn lại càng có chút si mê.
"Đây là vợ ta. Vợ, đây là chủ nhiệm Đỗ bên xưởng thuốc, người thu mua dược liệu của nhà ta." Vu Kính Đình liếc qua cái lò bếp, cười khẩy.
Người phụ nữ này đúng là da mặt quá mỏng, chuyện có chút xíu mà cũng thấy xấu hổ đến vậy sao?
Tuệ Tử nhịn xúc động muốn véo eo hắn, đứng dậy, định chào hỏi người bên xưởng thuốc, vừa thấy mặt thì ôi thôi xong rồi.
Tuệ Tử lùi lại một bước, dựa vào bếp lò.
Đây không phải là Đỗ Trọng sao?!
Nhân vật truyền kỳ của giới y dược sau này, còn từng theo đuổi Tuệ Tử đó.
Cái gã này khi theo đuổi người khác, chiêu trò nào là xếp hàng đầy đủ, còn rất dai nữa.
Kỳ cục nhất là mua cả mấy ngàn cái máy bay không người lái, bay đến dưới nhà cô bày thành đủ hình.
Lúc thì bày ra chữ trái tim, lúc thì xếp tên nàng, cứ tưởng lãng mạn, thực tế khiến Tuệ Tử ngượng đến nỗi ngón chân cào nát đất dưới chân, hận không thể chuyển nhà ngay lập tức.
Người lớn từng ấy tuổi, còn giở trò trẻ trâu như vậy, thật là ngây thơ!
Kiếp trước Tuệ Tử mắc bệnh trầm cảm, không có tâm trạng trăng hoa, không có hứng thú với mấy gã tình thánh nhân gian như Đỗ Trọng, cự tuyệt hắn không biết bao nhiêu lần, mà tên này cứ như kẹo cao su vậy, dính chặt lấy cô không chịu thôi.
Cuối cùng vì tên này quấn riết mà bệnh trầm cảm của Tuệ Tử bùng phát, suýt chút nữa đã nhảy lầu, lúc đó hắn mới chịu dừng tay.
Đỗ Trọng lúc này còn trẻ lắm, trên mặt còn chút ngây ngô của học sinh, thiếu đi sự bá đạo của hắn về sau này.
Tuệ Tử vừa thấy hắn đã cảm thấy không thoải mái, sợ bị hắn bám lấy nữa, bèn nhanh chóng trốn ra sau lưng Vu Kính Đình, né tránh ánh mắt của Đỗ Trọng.
"Nhà vệ sinh ở kia." Vu Kính Đình chỉ tay, Đỗ Trọng thu lại ánh nhìn về phía Tuệ Tử, đi ra cửa vào nhà vệ sinh.
"Từng quen biết?" Vu Kính Đình đợi người kia đi rồi, lôi Tuệ Tử từ phía sau lưng ra.
Với đôi mắt tinh tường của hắn, sao mà không nhìn ra được thái độ khác lạ của vợ mình với vị chủ nhiệm Đỗ này.
"Không có, chỉ cảm thấy hắn không được dễ nhìn."
Vu Kính Đình cau mày.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Dáng vẻ của Đỗ Trọng, vốn là kiểu đàn ông tao nhã mà các cô gái thích, vậy mà nàng lại nói là không được dễ nhìn?
Tuệ Tử khẳng định gật đầu, vẻ ghét bỏ hiện rõ trên mặt.
"Ta thấy mắt hắn lướt nhanh quá, không giống anh, mặt đầy vẻ anh khí."
Nàng tranh thủ liếc nhìn người đàn ông của mình thêm vài lần, để làn da mang hơi thở đàn ông của người đàn ông chân chính này giúp nàng xoa dịu chút ít hồi ức đau khổ do cái tên tổng tài bá đạo si tình ở kiếp trước gây ra.
Phản ứng này của nàng khiến Vu Kính Đình vừa lòng, khóe miệng hơi cong lên, thừa dịp lúc Đỗ Trọng đang đi vệ sinh, hắn dùng vài câu ngắn gọn kể cho Tuệ Tử nghe mục đích đến của hắn.
Đỗ Trọng lần này đến vẫn là vì thu cây sồi xanh.
Lần trước hắn ra giá cao thu mua mà chẳng ai tin hắn, chỉ có Vu Kính Đình mang người lên núi, sau khi giao dịch thành công, Vu Kính Đình giữ lại thông tin liên hệ của hắn, để lần sau hắn có gì cứ trực tiếp tìm mình.
Đỗ Trọng thấy lần trước do hắn cần gấp nên mới ra giá cao, nghĩ muốn tiết kiệm chi phí, hắn bèn dò la tình hình qua mấy tay buôn chợ đen.
Ai ngờ đâu bọn buôn nói là không gom được hàng, chỉ có thể quay lại chỗ Vu Kính Đình thử thời vận lần nữa.
Hắn làm sao biết được Vu Kính Đình sớm đã mua lại hết mấy đầu nậu trong thành.
Cường long không ép được rắn địa phương, Vu Kính Đình đã nói không có, nếu ai dám qua mặt hắn thì cứ chờ bị dọn dẹp đi.
Dân làng cầm sồi xanh tìm đến các đầu nậu, các đầu nậu bị Vu Kính Đình dặn trước nói là không muốn mua.
Một bên là Đỗ Trọng đang cần gấp, bên còn lại là những người dân có hàng mà không bán được.
Vu Kính Đình chỉ cần an tâm ở nhà nghỉ ngơi, ôm vợ nằm ườn, tiền cũng tự tìm đến cửa.
Dạo này, Tuệ Tử thỉnh thoảng lại gặp những người dì hái sồi xanh mà mệt gầy đi cả mấy cân, ánh mắt toàn là vẻ thương hại.
Vất vả cực khổ cũng là đi làm thuê cho Vu Kính Đình, chẳng qua chỉ là xót xa và thương cảm nhưng vẫn phải mềm lòng tiếp chuyện người ta chứ không còn cách nào khác.
"Anh đúng là một tên tư bản trời sinh."
Rõ ràng là hắn đang bắt cá hai tay mà.
Nếu như không tận mắt thấy, Tuệ Tử thật sự không thể tưởng tượng được, lại có người ở độ tuổi hai mươi đã có quyết đoán và thủ đoạn như vậy, còn tâm cơ của cô đều phải mất bao nhiêu năm mới từ từ rèn giũa ra, vậy mà hắn cứ như thế tự nhiên mà có.
"Em luôn bảo anh lắm tâm cơ, xem ra em mới là người nhiều tâm cơ, tên gian thương."
"Anh mà không gian giảo, sao mà cưới được cô vợ xinh đẹp thế này?" Vu Kính Đình xoa má nàng một cái, ngồi xuống, cầm que diêm đốt những viên giấy mà vừa khiến Tuệ Tử xấu hổ đến mức muốn tuyệt vọng kia.
"Ai, thật đáng thương mấy ‘cái giống’ tư bản nhà ta, đừng trách cha nhẫn tâm, ai bảo trong bụng mẹ chúng mày đã có một cái —— ái da!"
Tuệ Tử vỗ vào lưng hắn một cái, vỗ chết tên xấu xa thích ba hoa chích chòe này!
Đỗ Trọng mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng này, hết hồn.
Nghe nói con gái Đông Bắc mạnh mẽ, còn có chuyện đánh cả chồng nữa, không ngờ là thật!
Tuệ Tử thu tay lại, dùng giọng dịu dàng đặc biệt nói với Vu Kính Đình:
"Trên người anh có bụi, em phủi cho anh."
"Ừ, đi pha cho ông đây một ly nước trứng gà đi. Ông đây vất vả quá, cần phải bồi bổ."
Vu Kính Đình đúng là một kẻ biết leo theo, thấy Tuệ Tử muốn để cho hắn giữ mặt mũi trước người ngoài, liền lập tức giả làm lão sói vẫy đuôi.
Đỗ Trọng có chút loạn não, rốt cuộc vị trí của đàn ông ở Đông Bắc là cao hay thấp vậy?
"Ở chỗ bọn anh, đàn ông chính là có địa vị trong gia đình, đế vương đó! Mấy cô vợ đều là hầu hạ chồng." Vu Kính Đình mở chế độ ba hoa khoác lác.
Tuệ Tử cười ngây ngô nhưng lại vô cùng chân thành tha thiết, trong lòng thì đang nghĩ, tối đến sẽ cho hắn ra ngoài ngủ, không cho lên giường, để hắn chịu tội!
Đỗ Trọng giờ vẫn còn trẻ, chưa tu luyện ra được đôi mắt tinh tường như về sau này, Vu Kính Đình cứ vậy nói mà hắn tin.
Mãi cho đến một ngày kia, hắn tận mắt thấy Tuệ Tử cầm dao phay đuổi Vu Kính Đình chạy cả hai con đường mới cảm khái, bản thân hồi trẻ đúng là quá ngây thơ, quá dễ bị lừa.
Cái gì mà địa vị gia đình chứ, phù phiếm hết, chẳng bằng địa vị của 'đệ' còn đúng hơn!
Đỗ Trọng: Có lẽ là do thấy người lạ nên thẹn thùng, nàng đỏ bừng cả khuôn mặt, thật sự rất xinh đẹp.
Tuệ Tử: Bị người ta nhìn thấy mình đốt giấy "ngàn vạn tử tôn", sụp đổ rồi huhuhu ~ (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận