Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 166: Đảo ngược lại đảo ngược (length: 7928)

Cục diện đảo ngược.
Tự cho rằng nắm chắc phần thắng, bà Vu liền ngay lập tức trở thành kẻ đuối lý.
Bà Vu trước đó một mực phủ nhận bà Vương Thúy Hoa và mấy người kia là người nhà, không thừa nhận có tình thân.
Nghe được Vu Kính Đình nổi giận sau, lập tức thay đổi thái độ, thân thiện hơn.
"Thúy Hoa, con gọi mẹ bao nhiêu năm nay rồi, chuyện này, con xem, chỉ là hiểu lầm thôi."
Bà Vu làm Tuệ Tử mở rộng tầm mắt, thái độ thay đổi thật nhanh chóng.
"Con còn muốn so đo với bà già này à?" Bà Vu vừa đấm vừa xoa, nói lời ngon ngọt xong thái độ lại trở nên mạnh mẽ.
Bà Vu dùng đạo đức để bắt cóc người khác một cách đặc biệt thuần thục.
Lúc vào nhà đòi tiền dùng chiêu này, đến khi sự việc bị vạch trần, cũng vẫn dùng chiêu này.
"Đừng có lôi mấy cái thứ không đâu vào, trước pháp luật không phân người thân thích." Vu Kính Đình một câu làm bà lão cứng họng.
Tuệ Tử âm thầm tổng kết hai lần phản đòn đạo đức bắt cóc cho anh.
Khái quát tư tưởng cốt lõi: Chỉ cần không có đạo đức, liền không sợ bị bắt cóc!
Lại một ngày học được tiểu kỹ xảo đốp chát với người của Vu Thiết Căn, Tuệ Tử viên mãn.
Bà Vu bị Vu Kính Đình làm cho nghẹn lời.
Cùng Vu Kính Đình giảng đạo lý chẳng khác nào tự tìm đường chết, hắn luôn có một câu nói có thể làm người ta câm họng.
Không khí lâm vào bế tắc.
Bà Vu cầu viện nhìn về phía mấy vị trưởng bối trong thôn, mấy người này đều im lặng.
Theo lẽ thường thì những người này luôn ba phải, coi trọng cái gia đình hòa thuận thì mọi việc mới hưng thịnh.
Chỉ tiếc, bà Vu vừa mới công kích bừa bãi, đắc tội hết tất cả trưởng bối mấy lượt.
Bây giờ những người này cũng không muốn mở miệng giúp bà ta, ngoài mặt thì bất động thanh sắc nhưng trong lòng thì vui như mở hội, rất thích nghe ngóng xem Vu Kính Đình đấu khẩu với bà Vu.
Nhà Vu ngang ngược càn rỡ ở trong thôn nhiều năm như vậy, chỉ có lần này là hả dạ nhất, đây đâu chỉ là cãi nhau, đây rõ ràng là trừ hại cho dân.
Bà Vu gieo gió gặt bão, bị chính những việc ác mình vừa làm phản phệ.
"Chờ một chút! Cái tờ giấy trong tay ngươi là giả!"
Nhị đại gia vẫn luôn im lặng như là hồi quang phản chiếu, cầm giấy vay nợ xem một hồi, đột nhiên la lên.
"Hả?" Vu Kính Đình cũng không bất ngờ, dường như đang chờ câu này vậy.
"Mọi người mau đến xem! Giấy vay nợ trong tay ta, căn bản không có dấu vết của giấy than! Ta cũng từng thấy giấy than rồi, sau khi viết thì mặt sau có màu xanh lam, các người nhìn xem cái này của ta đi, hoàn toàn không có gì!"
Nhị đại gia kích động giơ giấy vay nợ lên, cho mọi người xem.
Mặt sau đích xác là không nhìn ra gì.
Thôn trưởng và những người khác đem tờ giấy này so sánh với tờ trong tay Vu Kính Đình, ngoại trừ số tiền vay phía trước thêm một số "1", những chỗ khác đều giống nhau như đúc.
Hơn nữa số "1" này, khoảng cách thực hẹp, không giống khoảng cách giữa những chữ khác.
Nhìn thế nào cũng đều là bản sao, nhưng lại đích xác không có dấu vết của giấy than.
"Vu Thiết Căn, hiện tại thì bằng chứng như núi, ngươi vu khống cho chúng ta, ngươi xong rồi! Ngươi sẽ phải đi tù!" Nhị đại gia chỉ thiếu điều khắc dòng chữ đắc ý vào mặt nữa thôi.
Ánh mắt của đám người lại một lần nữa tập trung vào người Vu Kính Đình.
Rốt cuộc là ai sẽ phải đi tù đây, chưa đến năm phút mà đã đảo ngược hết lần này đến lần khác.
Đầu óc đám người có chút không theo kịp.
Quyền chủ động xem ra đã lại về tay nhị đại gia, dương dương tự đắc, đầy mặt đắc ý.
Bà Vu vừa cúi cái eo xuống thì ngay lập tức lại cứng người.
"Vương Thúy Hoa! Con còn lời gì có thể nói! Lại còn dám vu khống chúng ta, thật độc ác!"
"Phụt!" Tiếng cười của Tuệ Tử phá vỡ không khí căng thẳng.
Vu Kính Đình nhíu mày.
Cô nàng này, xem kịch xem mà thấy sảng khoái quá à?
Trong mắt Tuệ Tử, bà Vu thật sự là quá buồn cười.
Ở giữa hai trạng thái "Lý lẽ hùng hồn đòi nợ, không trả thì đoạn tuyệt quan hệ" và "Hèn mọn cầu hòa, chúng ta là người một nhà" mà cứ nhảy qua nhảy lại liên tục.
Tốc độ trở mặt này như là đã luyện tập vậy.
Trong đầu Tuệ Tử lúc này tự động hiện lên hình ảnh Vu Kính Đình đang đội mũ đầu bếp, tay cầm cái nồi sắt lớn, bà Vu và nhị đại gia các người, chỉ như những củ khoai tây có hai cái mặt người trong nồi.
Vu Kính Đình xới lên một cái là những người đó lại thay đổi sắc mặt một lần.
Bộ não thần kỳ này căn bản không dừng lại được, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Tuệ Tử cười chọc tức bà Vu, bà ta chỉ vào mũi Tuệ Tử.
"Con nhỏ sao chổi này, còn cười được? Cái nhà này từ khi con gả vào đây, một ngày không yên!"
"Đừng có nói bậy! Con dâu ta từ khi gả vào nhà ta, trong nhà không những làm ăn phát đạt mà còn chiêu tài tiến bảo đó." Bà Vương Thúy Hoa nhảy ra bảo vệ Tuệ Tử.
Dường như giờ phút này còn chưa đủ hỗn loạn, bà Vương Thúy Hoa bắt đầu đếm ngón tay:
"Tuệ Tử gả tới ngày thứ hai, gà nhà ta đã bắt đầu đẻ hai trứng, vừa tròn một tháng thì nhà ta thêm người, đầy hai tháng thì Thiết Căn lên báo lĩnh tiền thưởng…"
Ba lạp ba lạp.
Kể chuyện về những điều may mắn xảy đến sau khi Tuệ Tử gả vào nhà chồng, có mà một hai tiếng cũng chưa chắc hết, nếu không phải Vu Kính Đình kịp thời ngăn lại, chắc bà Vương Thúy Hoa vẫn còn lảm nhảm.
"Thím dâu, giờ là xã hội mới rồi, đừng có tin mấy chuyện mê tín này, nên chú ý một chút, đừng có phá quy tắc." Thôn trưởng lên tiếng.
Bà Vu trợn ngược mắt.
"Ông ở trong nhà của thầy cúng, lại đi nói với tôi là không mê tín?!"
Thôn trưởng kéo chủ đề quá đà, đúng là chẳng ra gì.
Thôn trưởng ném cho Vu Kính Đình một ánh mắt mang ý nhanh chóng kết thúc chiến đấu, nhanh xử lý mấy người phiền phức này, hắn còn phải về nhà ăn khoai lang nướng nữa.
"Nói chuyện logic thì, Kính Đình có thể chứng minh rằng, giữa hai tờ giấy vay nợ của chúng ta có mối quan hệ sao chép."
Tuệ Tử mở miệng, tính toán kết thúc màn kịch nháo này.
Tuy rằng, xem có hơi chưa đã.
"Nhị đại gia, ông một mực khẳng định giấy vay nợ trong tay ông là thật, đúng không?" Tuệ Tử nhấn mạnh lại lần cuối.
Nhị đại gia chém đinh chặt sắt mà nói là thật.
"Vậy... ông có thể phát thề được không, nói nếu như ông nói dối thì, bà bà ông nửa đời sau ho khan thì tiểu ra quần, đi vệ sinh thì không thông thuận không?"
Cách xưng hô rất có ẩn ý, "bà bà ông" và "bà bà", đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
"Bà bà" là cách gọi người trong nhà mình, bà Vu này thời gian qua biểu hiện, cùng với việc bà ta nhục mạ người làm bà vừa rồi, Tuệ Tử cảm thấy, bà ta không xứng với người nhà cô gọi một tiếng bà.
Có người, không coi mình ra gì, thì đừng mong người khác chiều chuộng.
"Ta..."
Nhị đại gia nhìn bà Vu, bà ta nhăn nhó mặt lại, chửi ầm lên.
"Con nhỏ sao chổi này! Lại còn nguyền rủa ta?! Mặt đầy lông gà dính bẩn, con là cái thá gì hả?!"
"Nhị đại gia nếu không làm thì sao phải học theo con ruồi hút mật, làm cái chuyện "Giả ong" đó làm gì?" Vu Kính Đình phản đốp.
Bà ta dùng câu nói bỏ lửng để chửi, hắn cũng dùng câu nói bỏ lửng để đáp, đấu khẩu đều phải thật tinh tế.
Nhị đại gia thấy nói xạo không xong, nghiến răng.
Vì tiền thì mẹ cũng chẳng quan trọng đến vậy.
"Giấy vay nợ không bị sửa đổi, nếu bị sửa đổi thì mẹ ta nửa đời sau tè ra quần, đi đường thì cứ tè một đường."
"Ớ ghê."
Tuệ Tử cùng Vương Thúy Hoa và Giảo Giảo, cùng làm ra vẻ mặt ghét bỏ, biểu tình ghét bỏ cứ như dán khuôn.
Ở chung dưới một mái hiên lâu ngày thì những biểu tình cũng sẽ bị lây.
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, muốn bằng chứng chẳng phải rất đơn giản sao?"
Vu Kính Đình bảo Giảo Giảo lấy giấy than.
Từ nhỏ bị thầy cô phạt viết cho đến khi lên đại học, không có “tuyệt chiêu” thì làm sao mà có ý tốt được?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận