Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 187: Tẩu tử cấp ngươi làm mẫu hạ The Ring (length: 8000)

Trương Nguyệt Nga gặp dữ hóa lành.
Lời đề nghị của Tuệ Tử đối với nàng mà nói, chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giải quyết nỗi khốn khó cấp bách của nàng.
"Trần chủ nhiệm, ta thật không biết phải cảm ơn các ngươi như thế nào, hai vợ chồng các ngươi đã giúp ta quá nhiều." Trương Nguyệt Nga khóc.
"Từ khi ba mẹ ta mất, đã không còn ai đối tốt với ta như vậy."
Vốn dĩ Tuệ Tử đã dễ xúc động, thấy người ta khóc đến thương tâm, nàng cũng cùng lau nước mắt.
"Cũng là do chị em ta hợp ý, đừng nói là chúng ta giúp cô, trước kia cô cũng đã cứu tôi rồi, sau này cô gắng làm việc cho tốt, sống cho tử tế, đừng để ba mẹ cô trên trời phải lo lắng cho cô."
"Vâng!" Trương Nguyệt Nga ra sức gật đầu.
". . ." Hiệu trưởng mím môi hai cái, không chen lời vào.
"Trên đời này đúng là có những kẻ đáng ghét, chỉ muốn làm người khác nghẹt thở." Tuệ Tử nhìn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng phồng mũi một vòng, uy!
Lúc nói lời này, có thể đừng nhìn người ta không? !
Hiệu trưởng ấm ức, nhưng không dám đốp chát với Tuệ Tử, ai bảo hai vợ chồng này nắm thóp của ông chứ.
"Ta thật sự không hiểu nổi, sao bọn họ có thể xấu xa đến vậy?"
Trương Nguyệt Nga chịu áp lực mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được người có thể tâm sự.
"Có những người trời sinh đã hư hỏng, chúng ta cũng không cần phải cố hiểu. Cô chỉ cần nhớ kỹ, cô sống càng tốt, những kẻ muốn hại cô thì sẽ càng khó chịu."
Đúng!! Hiệu trưởng nội tâm gào thét, hắn bây giờ nhìn hai vợ chồng Tuệ Tử thôi cũng đã thấy khó chịu rồi!
"Cô cứ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, những cặn bã kia sẽ càng được thể, cô phải sống thật tốt, sống ra dáng người!
Gặt hái được tiền đồ tốt đẹp, tức chết bọn họ, khiến những kẻ cặn bã đó cả đời về sau phải hối hận, hối hận vì đã bỏ rơi cô, hối hận vì đã đối xử với cô như vậy!"
"Đúng! Tôi phải sống thật tốt!" Trương Nguyệt Nga được Tuệ Tử nói mà nhiệt huyết sôi trào, ra sức lau nước mắt.
Tuệ Tử vừa nói vừa khóc, hiệu trưởng thì nghệt mặt ra nhìn.
Tuệ Tử khóc còn thảm hơn ai hết, nhưng những lời nói ra thì câu nào câu nấy đều hung ác.
"Những kẻ sinh con không nuôi dạy cha mẹ, căn bản không xứng đáng được chúng ta tôn trọng."
"Đúng!"
"Kia, cái kia, các ngươi như vậy là quá cực đoan rồi, dù sao cũng là cha mẹ ruột mà ——" hiệu trưởng muốn chen vào một câu.
Tuệ Tử khóc đến đỏ hoe mắt trừng lại đây.
Hiệu trưởng cảm thấy Tuệ Tử lúc khóc còn đáng yêu, giống như một chú thỏ trắng nhỏ vậy, mắt đỏ hoe, vẻ mặt mềm mại.
"Chúng ta có nói chuyện với ông sao? Có hỏi ý kiến của ông đâu?"
"Ta có ý kiến khác. . ."
"Giữ lại! Chúng ta không muốn nghe!"
Tuệ Tử mà nhắc đến mấy loại cha mẹ vô trách nhiệm kia thì y như mèo bị dẫm phải đuôi, thấy ai đốp người nấy.
Hiệu trưởng bị nàng đốp cho câm như hến.
Đợi đến khi Tuệ Tử kéo Trương Nguyệt Nga ra ngoài, ông mới run run cầm chén trà lên nhấp một ngụm để trấn tĩnh.
"Rõ ràng là hổ cái có thể cắn người, cứ giả bộ mặt thỏ trắng lừa người, đúng là quá không đàng hoàng. . . . ."
Vu Kính Đình kết thúc công việc trở về, vừa đến cửa nhà đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao lại nghe thấy tiếng khóc của vợ hắn?
Anh ba chân bốn cẳng xông vào nhà, cảnh tượng bên trong làm anh chấn kinh.
Tuệ Tử cùng Trương Nguyệt Nga ngồi trên giường, mỗi người ôm một cuộn giấy vệ sinh, mắt hai người sưng húp như trái đào.
Trên mặt đất thì vương vãi đầy giấy vụn.
Giảo Giảo thì ngồi một bên, giống như trời quang không mưa —— khoan đã, Giảo Giảo? !
"Này, chuyện gì thế này?" Vu Kính Đình chỉ vào Giảo Giảo, lại chỉ vào giấy vụn trên đất.
"Không kịp giải thích đâu, Kính Đình, chúng ta bây giờ phải về thôn ngay —— Nguyệt Nga à, chuyện của chúng ta, quyết định như vậy nha."
"Tuệ Tử, chị yên tâm về đi, em sẽ thu dọn phòng cho chị, các chị về là ở được ngay!"
Chỉ một loáng, Trương Nguyệt Nga cùng Tuệ Tử đã thành bạn tốt.
Cách xưng hô cũng từ xa cách Trần chủ nhiệm chuyển thành Tuệ Tử.
Trương Nguyệt Nga kể với Tuệ Tử chuyện buồn của mình, cả nàng và Tuệ Tử đều là những kẻ đáng thương trong nhà gặp biến cố.
Tuệ Tử lại là người dễ rơi lệ, chuyện của Trương Nguyệt Nga khơi dậy ký ức đau buồn của nàng, nàng khóc còn thương tâm hơn cả Trương Nguyệt Nga.
Giảo Giảo ở bên cạnh phụ họa, thấy mợ và chị Nguyệt Nga khóc, nàng không khóc cũng không hay, bèn phối hợp khóc mấy tiếng, mà chẳng ra nước mắt, bèn gào khan, tăng thêm bầu không khí bi thương.
"Đi! Chúng ta bây giờ về thôn, cho những kẻ dám khinh nhà chúng ta xem!"
Tuệ Tử kéo Vu Kính Đình ra ngoài.
"Từ từ đã, cô phải cho tôi chút thời gian tiêu hóa chứ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Vu Kính Đình cảm thấy phản ứng của Tuệ Tử quá thần kỳ.
Vừa nãy còn khóc như cha chết, một giây sau đã muốn đánh nhau với người khác rồi.
Đây chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết, hóa đau thương thành sức mạnh?
Không đợi Tuệ Tử lên tiếng, Giảo Giảo đã thao thao bất tuyệt, kể lại sự tình một lượt.
Vu Kính Đình máu nóng dồn lên não, nghe thấy mẹ mình và em gái bị người trong nhà bắt nạt, thế thì còn ra thể thống gì nữa?
"Khẩu súng kíp của tôi để ở đâu rồi?"
"Đừng dùng mấy thứ đó nữa —— mua mấy lọ An cung ngưu hoàng hoàn là được rồi."
"Mua cái đó làm gì?"
Trong đầu Vu Kính Đình bây giờ chỉ toàn là muốn đánh nhau với người khác, bất kể là bà nội hay là ai, dám ức hiếp mẹ anh thì không xong đâu!
"Để dành cho bà già kia, anh tin em đi, bà ta cần đến đấy!"
Tuệ Tử thề son sắt.
Nếu không cho bà Vu kia cái miệng lỡ lời nếm mùi thì nàng không xứng làm con dâu nhà họ Vu.
"Chờ về rồi, bọn đàn ông bên nhà đó mà không ra mặt, anh cũng đừng mở miệng, đây là chuyện giữa bọn phụ nữ chúng ta!"
"Cãi nhau, cô được à?" Vu Kính Đình thật sự không đánh giá cao bà vợ của mình.
Cô vợ nhỏ này chơi trò tâm kế thì lợi hại, nhưng hễ cứ cãi nhau là đơ người, mồm không theo kịp đầu óc.
"Em thì không được, nhưng anh xem này!"
Tuệ Tử lấy ra một tờ giấy từ trong túi.
Trí nhớ không tốt thì có bút cùn bù lại!
Miệng lưỡi nàng căn bản không ăn thua, nàng đã chuẩn bị sẵn kịch bản rồi!
Bà Vu kia là loại người vô lý, Tuệ Tử cũng không có ý định thuyết phục bà ta, loại người này, có chết cũng không thay đổi.
Cãi nhau với kẻ vô lý, chẳng có ý nghĩa gì.
Cứ thoải mái là được.
Hiệu trưởng đợi xe máy của Vu Kính Đình rời khỏi trường rồi mới dám ló mặt ra.
"Trương Nhi, hai vợ chồng này rốt cuộc làm sao vậy, sao hung dữ như ăn phải thuốc súng thế?"
Biểu cảm của hai vợ chồng Vu Kính Đình lúc từ trong phòng bước ra vừa rồi, hung như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, dọa hiệu trưởng không dám ló mặt ra.
Trương Nguyệt Nga lắc đầu, lúc đi Tuệ Tử đã dặn nàng, đừng nên nói chuyện nhiều với hiệu trưởng, ngoại trừ công việc ra, ngày thường không được đến gần hiệu trưởng.
Tuệ Tử bây giờ đã là bạn tri kỷ của Trương Nguyệt Nga rồi, Tuệ Tử nói thế nào nàng làm thế đó.
Hiệu trưởng đụng phải một quả đấm bông, tự rước nhục.
"Bọn trẻ bây giờ ấy mà, một lũ chủ kiến đều quá lớn, chẳng hề tôn trọng người lớn tuổi. . . . A, chuông tan học đâu rồi? !"
Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra thiếu thiếu cái gì.
Cái chuông tan học treo trên cây không thấy đâu!
Trên đường về thôn, Tuệ Tử đang nghịch ngợm cái lục lạc lớn mà nàng tiện tay lấy ở trường.
Cái lục lạc to bằng đầu em bé, lúc lắc sợi dây có thể phát ra âm thanh rất lớn.
"Mợ, mợ lấy cái chuông tan học của trường mang về, vậy khi nào trường tan học thì làm sao?"
"Hiệu trưởng có thể thay thế chuông tan học, ông ta hét to là thay thế được chuông tan học rồi."
"Vậy mợ cầm cái này làm gì?" Giảo Giảo không hiểu.
"Chút nữa về nhà rồi cháu sẽ biết, hôm nay mợ sẽ làm mẫu cho cháu xem, cái gì gọi là The Ring!"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận