Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 943: Là mệnh trung chú định sao (length: 7961)

Vu Thủy Sinh vẫn còn nhớ tình nghĩa anh em năm xưa, đã cho người rút lui, tự mình bỏ tiền ra đền bù cho gia đình người ta, liền muốn giải quyết riêng chuyện này.
Nhưng Tuệ Tử lại cho rằng, tuyệt đối không thể.
"Loại chuyện này, cho dù là tòa trên phân xử, cũng không sẽ phạt rất nặng, nhưng nếu ngươi bao che hắn, chuyện này tạm thời sẽ không sao, chỉ khi nào nhà ta làm ăn lớn mạnh, chuyện này bất cứ lúc nào cũng sẽ bị lôi ra, đến lúc đó nhà ta thế lớn ỷ thế hiếp người, tẩy cũng không sạch."
Chịu ảnh hưởng của Phàn Hoàng, Tuệ Tử càng chính trực hơn kiếp trước, ba nàng làm gương tốt cho nàng và Vu Kính Đình noi theo.
Tuyệt đối không được dùng quyền thế đè người, phản đòn mang đến tổn thương, có khả năng còn lớn hơn ảnh hưởng ban đầu, chẳng qua là chuyện sớm muộn thôi.
"Dù sao cũng là người ở chung với ta nhiều năm như vậy, nếu đưa hắn vào trong đó, các huynh đệ khác sẽ nghĩ về ta thế nào?" Tứ gia cũng thấy khó xử.
"Ngài không tiện ra tay, để con cùng Kính Đình xử lý, đảm bảo làm cho mọi người không có cớ gì để bắt bẻ, cũng vừa hay mượn cơ hội này để cảnh cáo mọi người, bất kể là công thần lớn đến đâu, nếu đụng đến điểm mấu chốt, chúng ta tuyệt đối không dung túng."
"Vợ ta nói không sai, cả chuyện này không phải do anh làm, giờ anh bao che hắn, về sau lòi ra, đó đều là lỗi của anh. Nhân mạng cũng tính vào đầu anh đấy."
Vu Kính Đình trước khi vào đại học cũng giống như cha mình, rất trọng nghĩa khí.
Sau khi vào đại học thì nói đến nguyên tắc, đây là sự thay đổi do đọc sách mà ra.
Tứ gia còn muốn nói gì đó, Vương Thúy Hoa đã túm chặt lấy lỗ tai hắn, thế là, Tứ gia không còn gì muốn nói nữa.
Tuệ Tử khâm phục nhất là ở điểm này của bà bà.
Tuy không có học thức gì, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, nhưng tâm lại rất tốt.
Vu Kính Đình nghịch ngợm như thế, mà vẫn không bị hư, đây là công lao của bà bà, công công có được người vợ hiền như vậy, cũng là có phúc.
Tuệ Tử là người làm việc hiệu quả, tối đó nói xong, sang ngày hôm sau đã cùng Vu Kính Đình bàn bạc kỹ càng, sự việc liên quan đến nhân mạng, không thể điều khiển xử lý từ xa được, cần thiết phải đích thân đi một chuyến.
Vu Kính Đình gác lại mọi việc làm ăn trong tay, trực tiếp bay qua đó.
Tuệ Tử cũng muốn đi cùng, nhưng còn phải đến trường, lại còn phải đưa Mã nãi nãi đi, chỉ có thể để Vu Kính Đình một mình xử lý.
Mã nãi nãi ở lại kinh mấy ngày, bệnh tình xác định không còn cách nào làm thuyên giảm, Tuệ Tử liền nhân lúc bà tinh thần còn tốt, để bà bà rảnh rỗi đưa bà đi dạo các nơi.
Mã Đông sau khi biết chân tướng sự việc thì nén đau buồn trong lòng, ở bên cạnh bà nội, muốn để người lớn tuổi đi hết quãng đường cuối mà không có gì tiếc nuối.
Mã nãi nãi bị bịt mắt trong cổ, hoàn toàn không rõ tình hình, vui vẻ cùng Vương Thúy Hoa đi dạo khắp nơi.
Hôm nay Tuệ Tử được nghỉ, tự mình lái xe chở Mã nãi nãi và Mã Đông đi xem kịch, đây là ngày cuối cùng Mã nãi nãi ở kinh, ngày mai nàng sẽ dẫn Mã Đông về nhà.
Tuệ Tử đã nói chuyện xong với Mã Đông, đợi sau khi Mã nãi nãi đi rồi, sẽ cho cậu ta chuyển trường qua đây, theo như lời bác sĩ nói thì cũng chỉ còn mấy tháng.
Mã nãi nãi hiện tại mỗi ngày uống thuốc đã thêm giảm đau, Tuệ Tử ước tính có khả năng còn nhanh hơn dự tính của bác sĩ.
"Tuệ Tử à, ở chỗ này chắc tốn không ít tiền nhỉ?" Mã nãi nãi hỏi.
"Ba con làm ở cơ quan nên được phát phiếu, không tốn tiền đâu ạ." Tuệ Tử một tay lấy ra một xấp phiếu, phúc lợi cơ quan của Phàn Hoàng vô cùng tốt.
"Ba con cũng biết hát tuồng đấy, hay lắm cơ." Lạc Lạc ngồi trên đùi Mã Đông ở hàng ghế sau, kiêu ngạo nói.
Mã nãi nãi ngồi ở hàng ghế trước, Giảo Giảo, Tiểu Bàn, Mã Đông chen chúc ở hàng ghế sau, hai củ cải nhỏ ngồi trên đùi những đứa trẻ lớn.
Vì hôm nay muốn đi xem kịch, cô bé đã được Tuệ Tử chải cho kiểu đầu hai búi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê.
Tuệ Tử vốn định cho nàng mặc một bộ sườn xám tay dài nguyên bộ, do dì tư bên ngoại tự may, vô cùng xinh xắn.
Cô bé bây giờ đã có chủ ý riêng, mỗi ngày đều muốn tự chọn quần áo, thế nào cũng phải chọn một bộ đồ nhỏ màu hồng đào, trên đó còn in hình một anh mèo đen cảnh sát trưởng đang thịnh hành.
Bộ quần áo này Tuệ Tử rất không vừa mắt, nhìn qua một con phố, mười đứa trẻ thì có đến tám đứa mặc kiểu này, màu hồng đào quá sến, nhìn kiểu gì cũng thấy quê mùa.
Nhưng không chiều được con gái thích, gu thẩm mỹ của mẹ quá thanh cao, không thể chiều theo ý con được.
Con gái nhỏ chắc chắn sẽ có một giai đoạn mắt nhìn giống nhau, Tuệ Tử không ép con phải theo gu thẩm mỹ của mình, chỉ là chụp cho con gái nhiều tấm hình, đợi nó lớn rồi tự mình nhìn lại gu thẩm mỹ khi trước của mình -- hành động này bị Vu Kính Đình chê là sở thích kỳ quái của Tuệ Tử.
"Thế con có biết hát tuồng không?" Mã Đông cúi đầu hỏi Lạc Lạc.
Lạc Lạc quả thực rất dũng cảm biểu hiện, bấm một cái tay, oang oang hát lên đoạn Trí thủ Uy Hổ Sơn, đây là tiết mục ba cô bé hay hát, cô bé đã thuộc lòng.
Rõ ràng là thế, hát nghe cũng ra dáng lắm đấy chứ.
Hát đến một đoạn, Lạc Lạc lấy tay đụng vào Ba Ba trong ngực của Giảo Giảo, ra hiệu em nên hát.
Ba Ba quay đầu ra cửa sổ, làm bộ như không thấy tín hiệu của chị gái.
Lạc Lạc lại dùng chân nhỏ đá em, Ba Ba không quay đầu đối mặt với chị, mà lại rất quen thuộc dựa về phía sau, dùng ót húc vào trán Lạc Lạc.
Lạc Lạc không phục, một đứa vốn tính hiếu thắng dùng đầu cùng em trai húc nhau.
"Hai đứa, im lặng chút đi." Giảo Giảo ngăn lại, nếu không can thiệp, hai đứa nhóc này lại sắp đánh nhau rồi.
"Mẹ! Em không để ý tới con!" Lạc Lạc bắt đầu mách tội.
"Con không có! Con đang ngắm phong cảnh!" Ba Ba cứng miệng cãi, trong lòng nghĩ rằng, mình đâu có muốn biểu diễn tài nghệ trước mặt nhiều người như vậy chứ, người ta là cậu bé lạnh lùng đó nha.
"A? Vậy con ngắm thấy gì rồi nào?" Tuệ Tử thuận theo lời con trai chuyển chủ đề.
"Ở ngoài gió to quá, bảng hiệu bị gió thổi rung rinh cả."
"Ừm, sao lại có gió lớn vậy?" Tuệ Tử cũng cảm thấy thời tiết hơi bất thường.
Khi ra khỏi nhà thì có gió nhẹ, nàng cũng không để ý.
Kinh thành nằm ở hạ lưu của sa mạc, những ngày có gió cũng rất thường thấy, có điều chủ yếu là vào mùa xuân và mùa đông thì nhiều hơn.
Lúc lái xe được nửa đường gió liền bắt đầu nổi lớn, quần áo của người đi đường đều bị gió thổi tốc lên, mùa thu mà gió lớn như vậy đích xác là hiếm thấy.
"Hy vọng khi chúng ta nghe xong tuồng thì gió sẽ tạnh." Giảo Giảo nhìn bầu trời vàng vọt bên ngoài, trong lòng cứ cảm thấy không nỡ.
Tiểu Bàn sắp sửa đi thi, Tuệ Tử dẫn cậu ta theo cũng là hy vọng cậu ta trước khi thi có thể giữ tâm thái thoải mái, không cần quá căng thẳng.
Tuệ Tử thậm chí nghĩ, một hồi đến rạp hát, nàng sẽ gọi một vở kinh kịch «Long Sĩ Đầu» hy vọng có thể mang đến vận may cho Tiểu Bàn, cũng giúp Mã nãi nãi xua đuổi xui xẻo.
Đến bước này, những thứ mà con người có thể thay đổi không còn nhiều, đơn giản là tìm chút an ủi trong lòng, tinh thần thắng lợi pháp, tự an ủi mình thôi.
Xe không thể đi qua trước rạp hát, chỉ có thể đỗ ở phía trước đường, rồi đi qua một bức tường rào mới vào được rạp hát.
Tuệ Tử đỗ xe xong dẫn mọi người xuống xe đi về hướng rạp hát, Lạc Lạc đột nhiên chỉ về phía trước.
"Trần Đông!"
Tuệ Tử theo hướng đó nhìn sang, liền thấy Trần Đông một mình đứng ở ven đường, vẻ mặt khẩn trương, hết nhìn đông tới nhìn tây không biết đang nhìn gì.
Tuệ Tử nhíu mày, hành trình hôm nay của nàng không hề nói với ai, đây là tình cờ gặp được sao.
Đang định giả bộ không thấy thì Trần Đông đã nhìn qua, thấy Tuệ Tử, biểu cảm của hắn đột nhiên trở nên rất khẩn trương, thấy Tuệ Tử không nhìn mình, mà hướng về phía tường rào kia, Trần Đông đột nhiên cất tiếng gọi lớn:
"Đừng!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận