Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 902: Này không làm đại chết a (length: 8353)

Tuệ Tử kéo Trần Lệ Quân ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế ở gần đó, lấy từ trong túi ra tờ báo đưa cho Trần Lệ Quân.
Hai mẹ con cứ vừa che mặt bằng tờ báo vừa thì thầm.
"Con làm cái gì vậy?" Trần Lệ Quân hỏi.
"Mẹ cứ ngồi xem là được, Giảo Giảo nói là còn không hay bằng mấy phim truyền hình buổi tối mẹ hay xem, nó chịu lau nhà cho mẹ một năm."
Vừa nghe đến đó, Trần Lệ Quân như được tiếp thêm sinh lực, lập tức ngồi thẳng, mắt không ngừng liếc dọc theo mép tờ báo.
Họ đăng ký khám ở khu chuyên gia, cách hai phòng là khu khám phụ khoa thông thường.
Càng đi về phía trước là sảnh lớn của bệnh viện, người ra người vào nhộn nhịp.
Trần Lệ Quân huých tay Tuệ Tử.
"Con nhìn người đứng cạnh tấm biển báo trong sảnh kìa, sao mà kỳ quái vậy?"
Đó là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, tay cầm máy ảnh, cứ lén lén lút lút nhìn đông ngó tây.
Trong môi trường đặc biệt của bệnh viện, ai nấy đều vội vàng lo lắng, bỗng dưng có một người như vậy xuất hiện thì rất đáng nghi.
"Chúc mừng mẹ phát hiện điểm đáng chú ý, đừng làm ầm lên, cứ xem tiếp đi."
Cánh cửa khu khám phụ khoa thường mở ra, Giảo Giảo từ trong bước ra.
Người đàn ông đứng cạnh biển báo lập tức giơ máy ảnh lên, chuẩn bị chụp Giảo Giảo, nhưng vai lại bị ai đó ấn xuống.
Người đàn ông thiếu kiên nhẫn quay đầu: "Ai vậy —— a!"
Tiểu Bàn đấm một cú vào mặt khiến người đàn ông bị một vết bầm tím, mặt không cảm xúc nói: "Ta là cha ngươi!"
Người đàn ông bị cú đấm bất ngờ đánh trúng, tay cầm máy ảnh rơi xuống đất.
Tiểu Bàn nhanh chân tiến lên, trước khi người đàn ông kịp phản ứng thì nhặt chiếc máy ảnh lên, rút cuộn phim ra.
Phim máy ảnh kiểu cũ không được tiếp xúc với ánh sáng, nếu không sẽ hỏng hết.
"Ngươi bị bệnh à?!" Người đàn ông đi theo Giảo Giảo và Lưu Mai Mai vào bệnh viện liền bắt đầu chụp lén.
Hắn chụp rất có kỹ thuật, chỉ chụp Giảo Giảo vào khung hình, cố ý bỏ qua Lưu Mai Mai.
Khổ sở chụp lâu như vậy, Tiểu Bàn vừa ra tay đã khiến bao công sức của người đàn ông trôi sông đổ bể.
"Ừ, ta mắc một chứng bệnh là không đánh ngươi thì toàn thân khó chịu!" Tiểu Bàn đá một cước vào bụng người đàn ông.
Giảo Giảo đứng ở hành lang nhìn Tiểu Bàn đánh người, khóe miệng hơi nhếch lên.
Xem ra lần này không cần nàng giúp, Tiểu Bàn cuối cùng cũng làm một anh hùng đúng nghĩa.
Mấy lần trước Tiểu Bàn đánh nhau với người ta, đều phải nhờ Giảo Giảo giúp mới có thể thoát hiểm, chuyện này khiến Tiểu Bàn có chút buồn bực, về sau còn cố tình đi thỉnh giáo Vu Kính Đình.
Sau khi học được hai chiêu thực dụng của Vu Kính Đình, trình độ đánh nhau của Tiểu Bàn đã tăng lên đáng kể.
Tiểu Bàn đánh người xong mới cảm thấy đối phương trông quen mắt.
"Ngươi là Lý Thiết Huy?!"
Người đàn ông cũng nhận ra Tiểu Bàn, vội vàng dùng tay che mặt, định bò dậy từ dưới đất thì bị Giảo Giảo chạy tới đạp một phát xuống.
Cú đạp của Giảo Giảo vừa đẹp lại vừa dũng mãnh, khiến Tuệ Tử liên tục gật đầu, chia sẻ tâm đắc với Trần Lệ Quân:
"Con gái chân dài đúng là có lợi, không những mặc quần áo đẹp, mà lúc đá người cũng khí thế hơn."
Trần Lệ Quân gật đầu, xem đến không rời mắt.
"Sao mà đánh nhau vậy? Hay là ta cũng ngồi xem thôi không giúp Giảo Giảo sao?"
"Con gái ta có bị thiệt đâu, mẹ giúp cái gì, xem tiếp đi."
Mắt Tuệ Tử cũng luôn nhìn về phía bên kia, thấy Tiểu Bàn đang túm chặt người đàn ông kia để tra hỏi, hình như hai người có quen biết nhau.
"Sao ngươi lại biết anh Lưu Mai Mai?" Giảo Giảo hỏi Tiểu Bàn.
Nàng đã nhận ra, người đàn ông bị nàng đạp xuống đất này chính là anh kế của Lưu Mai Mai.
Lưu Mai Mai không cùng chung cha, cũng không chung mẹ, mẹ của Lưu Mai Mai dẫn nàng tái giá với cha của Lý Thiết Huy, hai người chỉ là anh em trên danh nghĩa chứ không có quan hệ huyết thống.
"Hắn cũng là kỳ thủ, ta từng giao thủ với hắn."
Đừng nhìn Lý Thiết Huy đã hai mươi mấy tuổi, nhưng hắn chỉ là kỳ thủ nghiệp dư, cụ thể là nghiệp dư 5 đoạn hay 6 đoạn thì Tiểu Bàn không nhớ rõ.
Tiểu Bàn được phong đoạn chuyên nghiệp là nhờ tham gia cuộc thi toàn quốc, từ nghiệp dư thất đoạn lên tới chuyên nghiệp tam đoạn, chính là do đánh bại Lý Thiết Huy.
Chỉ một ván cờ, thân phận của hai người đã phân chia khác biệt, Tiểu Bàn thăng đoạn, giành được cơ hội tham gia thi đấu quốc tế vào mùa đông, còn Lý Thiết Huy chỉ có thể làm lại từ đầu.
"Ngươi chẳng phải muốn dùng Giảo Giảo làm ảnh hưởng sĩ khí của ta, dẫn dụ ta phạm sai lầm, sau đó mất đi tư cách thi đấu, còn ngươi thì làm dự bị đó chứ?" Tiểu Bàn không hổ là kỳ thủ chuyên nghiệp, vừa thấy Lý Thiết Huy, lập tức kết nối mọi việc lại.
Kỳ thủ nghiệp dư từ 6 đoạn trở lên có thể làm dự bị thi đấu, nhưng nhất định là khi kỳ thủ chuyên nghiệp gặp vấn đề.
Trong số ba mươi sáu kỳ thủ có tư cách chính thức ở Kinh Thành, Tiểu Bàn là người có thâm niên ít nhất, và cũng thăng đoạn trễ nhất.
Nếu Tiểu Bàn gặp vấn đề, hắn sẽ có cơ hội dự bị.
"Ta chỉ là đi ngang qua, chụp vài tấm ảnh thôi, các ngươi đừng ngậm máu phun người!" Lý Thiết Huy vừa tránh thoát Giảo Giảo, vừa đứng lên cố sức biện minh, nhưng mắt lại không tự chủ nhìn về phía trước.
Giảo Giảo nhìn theo ánh mắt của hắn, Lưu Mai Mai cúi gằm mặt, vội vã chạy ra ngoài.
Đây là thấy việc đã bại lộ, muốn bỏ chạy!
Giảo Giảo chỉ vào Lưu Mai Mai hét: "Lưu Mai Mai! Tờ giấy siêu âm của cô còn ở chỗ tôi đây!"
Lưu Mai Mai không hề ngoái đầu lại, nhanh chân chạy đi, cánh cửa lớn đã ở ngay trước mắt.
Ngay lúc tay nàng sắp chạm đến cửa, một cánh tay dài đã chặn đường.
Lưu Mai Mai ngẩng đầu, Vu Kính Đình đang nhai kẹo cao su, thổi một quả bong bóng lớn, nâng tay lên vẫy vẫy với nàng.
Mắt Lưu Mai Mai trợn to, không hiểu tại sao chuyện mà nàng đã lên kế hoạch tỉ mỉ lại xảy ra biến cố, Tiểu Bàn và anh trai của Giảo Giảo không hề có trong kế hoạch của nàng.
Nàng đã nói với Giảo Giảo là sẽ để Giảo Giảo đi cùng đến bệnh viện.
Sau đó nàng sẽ lừa Giảo Giảo vào trong lấy thuốc hộ, còn anh trai của nàng sẽ đứng ở ngoài trông chụp ảnh.
Chỉ cần chờ Giảo Giảo đi ra sẽ quay được mấy tấm hình, sau đó dán lên bảng tin ở trường, như vậy thì Giảo Giảo muốn không bị đuổi học cũng khó.
Nhưng kể từ lúc Tiểu Bàn đánh Lý Thiết Huy lăn ra đất thì tình hình đã mất kiểm soát.
Vu Kính Đình làm vỡ quả bong bóng kẹo cao su, cười với người đàn ông bên cạnh nói:
"Hiệu trưởng Trương, ông xem thật là trùng hợp a, lại gặp học sinh của trường mình."
Lúc này Lưu Mai Mai mới nhìn thấy, bên cạnh Vu Kính Đình còn có một người đàn ông, là hiệu trưởng trường của bọn họ.
Sắc mặt nàng bỗng tái mét, sợ hãi đến mức không nói lên lời.
Sao hiệu trưởng lại ở đây?
"Em là học sinh lớp nào? Sao lại đến đây?" Hiệu trưởng Trương nhìn Lưu Mai Mai từ trên xuống dưới, không có chút ấn tượng gì.
Hiệu trưởng Trương được Vu Kính Đình kéo đến đây, người yêu của ông bị u nang phụ khoa, Vu Kính Đình đã giúp ông tìm được một bác sĩ giỏi, hôm nay "tình cờ" dẫn ông tới gặp một lần.
Mạng lưới quan hệ của vợ chồng Vu Kính Đình là không thể xem thường, chỉ cần họ muốn, không có chuyện gì là không thể tạo ra cơ hội.
"Hiệu trưởng, chào thầy!" Giảo Giảo chạy tới.
Hiệu trưởng Trương nhận ra Giảo Giảo, không chỉ vì anh trai và chị dâu của cô đã quyên góp không ít cho trường, mà còn bởi vì Giảo Giảo đã giành được mấy giải vô địch dương cầm toàn quốc, dù ở trường cấp hai trọng điểm thì cô vẫn là niềm tự hào của trường, cô và Tiểu Bàn là những học sinh giỏi mang theo năng khiếu đặc biệt, nên các thầy cô giáo đều sẽ ấn tượng sâu sắc.
"Vu Giảo Giảo cũng ở đây?" Hiệu trưởng vừa nhìn Giảo Giảo vừa nhìn Lưu Mai Mai, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Lưu Mai Mai đột nhiên khóc nức nở nói: "Giảo Giảo, đến nước này rồi, chuyện cô mang thai không thể giấu được nữa, em chỉ là đến đây cùng cô thôi."
Trần Lệ Quân ngồi xem trực tiếp cũng tức giận, con bé này mồm mép thật là dẻo quẹo!
"Phụt!" Tuệ Tử bật cười, khóe miệng Vu Kính Đình cũng khẽ nhếch lên.
Đây không phải tự tìm đường chết sao?
(Thêm một kiến thức thường thức, việc phân cấp trong cờ vây, nghiệp dư dùng số Ả Rập, 1 đoạn, 2 đoạn như thế, chuyên nghiệp là nhất đoạn, nhị đoạn, cho nên chương này không phải tác giả quân hoa thường lẫn lộn) (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận