Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 675: Dùng mềm nhất thanh âm nói nhất hung ác lời nói (length: 7773)

"Nếu ta thật sự muốn hại người, thì đã không gọi riêng ngài ra đây nói chuyện rồi." Tuệ Tử nâng chén trà lên nhấp nhẹ, phong thái cay độc vượt quá tuổi tác, rất trầm ổn.
"Ngươi tính toán kỹ mọi chuyện, chờ bắt được nhược điểm của ta, từ nay về sau muốn dằn vặt ta? Những người nông dân các ngươi, thật là giảo hoạt, ta đã sớm nhìn thấu bản chất nông dân các ngươi rồi, thích chiếm chút lợi nhỏ, thấy lợi quên nghĩa, cáo mượn oai hùm! Các ngươi không lo mà trồng trọt ở nông thôn, lên thành phố làm gì?"
Sau một thoáng kinh hoảng, Phàn mẫu lại lấy lại vẻ ưu việt của mình.
Tuệ Tử cười.
"Ngài đã gặp qua bao nhiêu nông dân mà đã vội định tính cho họ vậy? Nếu ngài thật sự có tài giỏi như thế, ngồi ở nhà vỗ đùi cũng có thể nhìn thấu mọi việc, vậy tại sao ngài không vào cục thống kê mà làm việc?"
"Thời điểm mới dựng nước, 89% dân số đều là nông dân, ngài một mực khinh thường nông dân, chắc hẳn ngài chính là cái 11% quý tộc đời sau còn sót lại?"
Phàn mẫu vừa mới ngẩng cằm lên, muốn giới thiệu xuất thân cao quý của mình, Tuệ Tử đã uống một ngụm trà rồi phun mạnh bã trà ra, thô lỗ nhưng không mất đi vẻ đáng yêu, khiến Phàn mẫu tụt cả hứng.
"Chẳng trách người ta bảo phải để nông dân làm chủ đâu, ta đây là nông dân vừa giảo hoạt lại thích chiếm lợi nhỏ, cũng không làm nổi cái trò xúi giục người khác bỏ thuốc kiểu này, nếu còn để người như ngài làm chủ, ha, chẳng phải loạn hết cả lên à?"
Tuệ Tử nói xong trong lòng vui vẻ khôn xiết, mỗi ngày đều ăn hai cái đầu lưỡi vịt hầm, đúng là không ăn chùa mà, khả năng ăn nói này há chẳng phải là luyện được?
Nàng có thể dùng lời lẽ như lò xo làm cho Phàn mẫu tức giận, cũng là do đã nghĩ kỹ trước bản nháp ở nhà rồi, phòng khi tranh cãi mà bị cứng họng, hôm nay dồn dập như vậy, quả thực là quá mượt mà.
"Việc hạ độc là do ông ngoại ngươi làm, ngươi đi mà nói với ông ngoại mình đi, ngươi nói với ta làm gì!" Phàn mẫu chết cũng không chịu nhận.
"Đến bây giờ ngài vẫn còn cố cãi chày cãi cối à? Nếu như ta không có bằng chứng, thì cũng đâu có ngồi đây mà lôi mấy chuyện này ra nói với ngài làm gì, người cũng đã khai rồi, giờ ta chỉ muốn nghe một câu từ miệng của ngài thôi, nếu ngài không phối hợp, thì cũng đừng trách ta không để cho ngài đường sống."
Tuệ Tử dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất để nói ra những lời hung ác nhất.
Phàn mẫu như một quả bóng da bị xì hơi, ngồi ở đó im lặng không nói gì.
Tuệ Tử cũng không ép nàng, chậm rãi nhâm nhi trà.
Hai chén trà đã uống hết, giọng nói của Phàn mẫu như từ nơi chân trời xa xôi vọng lại, yếu ớt vang lên.
"Ngươi muốn ta nói cái gì? Cái thuốc kia mặc dù là do ta sai người đổi, nhưng người uống vào cũng không đến nỗi nghiêm trọng vậy đâu, cùng lắm chỉ bị ngộ độc thức ăn nhẹ thôi mà, ai bảo các ngươi lại cho chó ăn với liều lượng cao làm gì?"
Vừa nãy câu nói còn chưa đủ sức, đến nửa sau câu nói, cảm giác như bản thân mình vẫn đúng, dường như con chó bị chết là do vợ chồng Tuệ Tử làm sai vậy.
Tuệ Tử bật cười, nàng cuối cùng cũng đã hiểu được câu "Hoa có trăm màu, mỗi con người mỗi vẻ" mà Vu Kính Đình thường nói có ý gì.
Vĩnh viễn đừng cố tranh cãi đúng sai với người ích kỷ, như gảy đàn tai trâu.
Càng đừng dùng suy nghĩ của mình để suy đoán người ích kỷ nghĩ gì, căn bản chẳng thể nào hiểu được, trong đầu những người này chỉ toàn là những ý tưởng kỳ lạ mà thôi.
"Sao ngươi lại biết ông ngoại ta muốn bỏ thuốc xổ vào tiệc cưới?" Tuệ Tử hỏi.
"Chỉ trách ông ta tự mình xuẩn, đứng ở đường cái mà lại kể mấy chuyện đó cho học sinh của ông ta nghe, đã dám nói thì cũng đừng sợ người khác nghe!" Phàn mẫu vẫn cảm thấy mình có lý.
"… Với một bộ tam quan kỳ lạ như ngài, rốt cuộc là làm thế nào mà sinh ra được ba ta là một người chính trực cương nghị như thế vậy? Là vì vật cực tất phản hay là quân giá trị đã trở về?"
"Cũng chỉ tại Trần Lệ Quân kia bị người xa lánh, ba ruột của nó còn không thấy được cái tốt của nó, ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền, đổi thuốc xổ của ba nó thành loại thuốc khác, bản chất cũng có khác gì đâu."
Cảm xúc của Phàn mẫu từ lúc đầu còn căng thẳng lo sợ vì làm chuyện xấu, đến giờ đã trở nên tự quyết, tự an ủi mình, cuối cùng tự cho là bản thân chẳng làm chuyện gì cả.
Nghĩ vậy, nhìn Tuệ Tử liền thấy cô nhóc từ trong thôn này đến là một kẻ chuyện bé xé ra to, thích đi gây sự.
"Bản chất khác nhau sao? Khác nhau nhiều chứ, cái thuốc mà ngài sai người đổi, tụi ta hỏi bạn bè rồi, thường dùng để làm ấm kinh giảm đau, mà nếu dùng không quen thì sẽ gây buồn nôn, ói mửa, tiêu chảy toàn thân run rẩy, nghiêm trọng hơn thì còn gây khó thở, thậm chí có thể chết người. Với cái liều lượng mà các ngươi dùng vào thì, người chết chắc chắn không chỉ mỗi một con chó đâu."
"Sao có thể chứ? Lão Nhị gia đã phân rõ là không có chuyện gì lớn rồi mà, tổ tiên nhà cô ta cũng là ngự y, lẽ nào còn có thể làm sai sao?"
"Hóa ra là người phòng Nhị." Tuệ Tử thông qua những lời nói trong miệng của lão thái thái, đã hiểu rõ trong lòng.
Vừa rồi nàng và Vu Kính Đình ra ngoài, chính là để tìm xem ai là người đứng sau xúi giục.
Vu Kính Đình phát hỏa một trận, nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng thực chất mỗi câu nói đều là đã tính toán cẩn thận, có như thế mới có thể bắt được nội gián.
Nhìn bên ngoài, thì là phòng Tam đang cãi nhau với Vu Kính Đình, còn phòng Nhị thì mặt hiền lành khuyên can, nhưng nếu thật sự muốn khuyên can, thì tại sao lại chờ đến lúc Vu Kính Đình mắng xong mới lên tiếng? Rõ ràng là đang xem trò vui không chê việc lớn.
Còn phòng Tư thì toàn bộ quá trình đều là những người đi đường xem dưa, có cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, Tuệ Tử cũng không chắc các bà ấy có tham gia vào hay không.
Bằng cách gọi lão thái thái ra một mình, rồi lừa bà ta vài câu tùy tiện, thì chân tướng sự việc liền đã hiện ra.
"Là do bên chỗ Nhị nãi nãi, nghe được ông ngoại ta và học sinh của ông ta mưu đồ bí mật muốn hạ độc, bà ta về xúi giục ngài, nói thuốc xổ chẳng có tác dụng gì, không có hiệu quả uy hiếp đối với mẹ ta, bảo ngài phái người đổi thành loại thuốc có tỷ lệ tử vong nhất định, như vậy thì cho dù sự việc có bại lộ thì cũng có thể đổ hết lên đầu ông ngoại ta, đến lúc đó ngài lại có thể đứng ra, không cho mẹ ta bước vào nhà."
"Nếu không tại sao mẹ ngươi cứ nằng nặc đòi gả vào, thì đâu có lắm chuyện vậy?"
"Ta phải có trách nhiệm nói với ngài, ngài bị người khác dùng như vũ khí, ngài thật là hồ đồ quá."
"Bị lợi dụng? Sao lại thế được?" Phàn mẫu mặc dù cũng không ưa gì cái lão Nhị gia kia, nhưng xưa nay bà ta đều tự thấy mình hơn người, cái đồ nhu nhược như lão Nhị gia làm sao có thể tính kế được bà ta chứ?
"Nhị nãi nãi từ đầu đến cuối đều biết, ngài sẽ bị lật tẩy, mọi hành động của ngài bà ta đều đã tính toán hết cả rồi, mà ngài cứ thế đơn giản nhảy vào bẫy của người ta, đến tận bây giờ mà vẫn còn không nhận ra, nếu không có ta và Kính Đình, thì giờ ngài đã thành con rối trong tay của người ta, người ta bảo ngài đi đông, thì ngài không dám đi tây."
"Không thể nào! Cái đồ Lưu Duyệt kia là đồ ngốc mà, làm gì có đầu óc để mà tính kế ta chứ?"
"Thợ săn cao cấp nhất, thường sẽ xuất hiện dưới hình thức con mồi."
Tuệ Tử lấy một xấp giấy tờ từ ngăn kéo bàn ra, mở ra xem, mật mật ma ma viết về quy trình của tiệc cưới, đây là do đích thân nàng lên kế hoạch, chỉ riêng về khoản an toàn của món ăn thôi, đã viết đến hai trang.
"Hai buổi tiệc cưới của ba mẹ ta đều do ta và chồng ta lo liệu hết, ta rất chú ý giữ gìn về mặt này, mỗi khâu trong bếp đều có người của tụi ta giám sát, vì thế ta đã mượn không ít người từ chỗ ba ta, mấy người bạn tốt của chồng ta cũng toàn bộ ra quân, không một ai có thể động tay động chân vào món ăn của chúng ta được, chuyện này, chỉ cần ai đó để ý chút thì đi hỏi thăm một tí là biết."
"Lưu Duyệt biết rõ là thuốc hạ không được, tại sao lại còn bảo ta đổi làm gì?" Phàn mẫu bàng hoàng, bà ta không ngờ rằng vợ chồng Tuệ Tử còn nhỏ tuổi như vậy mà làm việc lại chu đáo chặt chẽ đến vậy.
"Bởi vì mục đích ban đầu của bà ta vốn không phải là đầu độc."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận