Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 203: Ngươi ngốc hay không ngốc a (length: 7682)

Vu Kính Đình vừa cất giọng đột ngột, liền vẽ xuống lòng bàn tay Tuệ Tử.
Làm người ta giật mình, vậy thì không hay.
Phàn Hoa không kịp chuẩn bị, bị hắn dọa đến môi cũng có chút trắng bệch, hai mắt thất thần nhìn hắn.
"Không được nhắc đến người phụ nữ đó trước mặt vợ ta!" Vu Kính Đình tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Phàn Hoa, mu bàn tay nổi gân xanh.
"Có, có gì thì từ từ nói..." Phàn Hoa bị hắn dọa choáng váng.
"Ngươi là bạn bè của Trần Lệ Quân, vậy là kẻ thù của nhà ta!"
Vẻ mặt của Vu Kính Đình, làm Tuệ Tử cảm thấy rất khác thường.
Bình thường hắn rất tôn kính mẹ, một tiếng "mẹ vợ" rất ngọt ngào.
Tuệ Tử không biết Tôn giáo sư đơn độc đến công trường tìm Vu Kính Đình, chỉ coi là tự hắn trong thời gian ngắn lĩnh ngộ được những điều nàng vừa nghĩ đến.
Nàng tròn xoe mắt nhìn, người đàn ông của nàng phản ứng nhanh thật đó ~ Vu Kính Đình nhập vai rất sâu, đã nhập ma rồi, vài câu dọa cho Phàn Hoa nhũn cả người.
"Trần Lệ Quân ghét bỏ xuất thân thấp kém của vợ ta, ném vợ ta ở nông thôn không thèm quan tâm, ngươi còn dám nhắc đến nàng với ta?!"
"Ta, ta, thật ra ta cũng không thân... ."
"Không thân mà ngươi dám nói là bạn bè của nàng?! Ta đánh là bạn bè đó!" Vu Kính Đình liên tiếp tung quyền, nhắm vào mặt Phàn Hoa.
"Đừng mà —— á!"
Một tiếng hét thảm, bị đánh đến sưng cả mắt.
Hiệu trưởng cùng Vương Manh Manh đang kéo con bê, nghe tiếng động bên ngoài không ổn, chạy ra vừa vặn thấy Vu Kính Đình đang đánh Phàn Hoa.
"Má ơi!" Hiệu trưởng sợ đến hai chân run lẩy bẩy, ngồi phịch xuống đất.
Tuệ Tử cũng che miệng.
Trời, cái này diễn quá lố rồi?!
"Bây giờ ta muốn đánh chết ngươi, cho ngươi cùng một giuộc với ả ta!" Vu Kính Đình lờ mờ nhớ ra một thành ngữ.
"Cá mè một lứa!" Tuệ Tử cũng có thể nhịn, nàng còn thấy phục chính mình.
"Đúng, chính là cá mè một lứa! Đánh ngươi chính là đánh Trần Lệ Quân, ta đánh chết ngươi!" Vu Kính Đình vờ như muốn tung nắm đấm.
"Đừng đừng, tôi với ả không quen! Thực ra ả ta cũng làm nhà tôi tan nát, tôi cũng là người bị hại!" Phàn Hoa bị đánh choáng váng.
"Ngươi nói vậy chỉ vì không muốn bị đánh?" Vu Kính Đình tiếp tục tra khảo.
"Không, tôi nói thật lòng, tôi xin thề! Năm đó ả lừa gạt tình cảm của anh họ tôi, anh ấy vì ả mà phát điên rồi!"
"Vậy tại sao ngươi lừa vợ ta, nói hai người là bạn bè? Ngươi có ý gì?"
"Tôi, tôi là hỏi thay anh họ tôi thôi —— không có gì tôi đi trước! Tôi với ả thật không quen!"
Phàn Hoa vừa đứng dậy liền chạy, giày suýt rớt, chỉ sợ Vu Kính Đình đuổi theo tiếp tục đánh hắn.
"Trần Nhi, chuyện này là —— "
Hiệu trưởng ngồi dưới đất vẫn không đứng lên nổi, trước mắt là cái màn gì kỳ dị vậy?
Vu Kính Đình vẫn giữ trạng thái nhập vai, quay đầu dữ tợn hỏi hiệu trưởng:
"Ông cũng quen ả lắm hả?!"
"Không quen!" Hiệu trưởng nhảy dựng lên chạy vào văn phòng, còn không quên khóa cửa trái.
Tuệ Tử trong lòng thầm khen Vu Kính Đình cả vạn lần.
Người không biết hắn, sẽ chỉ cảm thấy hắn hành xử lỗ mãng.
Chỉ có người hiểu rõ hắn mới nhận ra, mỗi lần hắn tung nắm đấm, đều có suy tính.
Hắn chính là một người hiền triết sống trong sự hoàn hảo, thái độ giản dị đối đãi cuộc sống của hắn, hóa thành từng cú đấm sắc bén, mỗi lần đánh vào người xấu, chính là đánh trúng nhịp điệu linh hồn nàng, khiến máu nàng sôi trào...
Vu Kính Đình nhếch mép, đầy vẻ chế giễu, loại lâu la như Phàn Hoa cũng dám đến trước mặt vợ hắn mà nói chuyện nhăng nhít?
"Kính Đình, rốt cuộc là chuyện gì?" Tuệ Tử hỏi.
"Không có gì, tôi nghe được chuyện nhà hắn, cả nhà hắn không phải là người tốt, con trai hắn bị thiểu năng, chắc cũng là vì làm nhiều việc trái lương tâm, bị báo ứng."
Vu Kính Đình giả vờ chỉnh lại cổ áo cho Tuệ Tử, tiện tay sờ gò má nhỏ của nàng.
"Hả? Anh vào văn phòng em, kể cho em nghe." Tuệ Tử rất tò mò về chuyện này.
Vu Kính Đình dù có một người mẹ làm thầy cúng, nhưng anh ta dường như không tin nhân quả, vậy mà từ miệng anh có thể nghe được hai chữ "báo ứng", chắc chắn Phàn Hoa đã làm chuyện ác tận trời.
"Buổi chiều còn tiết, tối về nói cho em nghe." Anh nghiêng đầu ghé sát tai nàng, tà mị nói thêm một câu, "Trốn trong ổ chăn, nói cho em nghe."
Vương Manh Manh tựa vào cửa, nhìn Vu Kính Đình và Tuệ Tử tình chàng ý thiếp, miệng nhai hạt dưa tẻ nhạt vô vị.
Đến khi Tuệ Tử xách túi bánh giòn qua, Vương Manh Manh lập tức mắt sáng lên.
"Chủ nhiệm Trần, muội phu đưa cho chị cái gì ngon vậy?"
"Bánh giòn."
"U, một bịch to thế, một mình chị ăn hết à?"
"Tôi chia ra mấy ngày, ăn từ từ." Tuệ Tử thản nhiên nói, xách bánh giòn đi ngang qua Vương Manh Manh, không để ý đến vẻ mặt thèm thuồng của cô ta.
"Thật keo kiệt." Vương Manh Manh đợi Tuệ Tử đi khuất, mới nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nguyệt Nga, cô vào văn phòng tôi một chuyến, mang lịch báo giảng tuần sau của các thầy cô đi." Tuệ Tử gọi Trương Nguyệt Nga vào văn phòng.
Vương Manh Manh dựng lỗ tai chờ một hồi, không thấy Trương Nguyệt Nga quay lại.
Cô ta bưng cốc nước lên, đổ nửa ly nước còn lại vào chậu hoa, giả bộ múc nước, cố tình đi qua lại trước phòng làm việc của Tuệ Tử.
Hai mắt không yên nhìn vào bên trong, nhìn thấy một màn trong đó suýt tức chết.
Trương Nguyệt Nga đang ngồi đối diện Tuệ Tử ăn bánh giòn.
"Hứ! Nghẹn chết mấy người ăn một mình!" Vương Manh Manh khẽ chửi một tiếng, tay cầm chặt bình trà, ngón tay trắng bệch.
Trong văn phòng, Tuệ Tử rót nước cho Trương Nguyệt Nga, ân cần hỏi:
"Đỡ hơn chưa?"
"Cảm ơn chị, nhiều rồi."
Tuệ Tử cũng không cố ý mang Trương Nguyệt Nga ăn riêng, chỉ là hai người đang bàn công việc, Trương Nguyệt Nga đột nhiên hoa mắt chóng mặt.
Tuệ Tử thấy triệu chứng của cô ấy giống như bị tụt huyết áp, nên chia cho cô một ít bánh giòn.
"Nguyệt Nga, dạo này em sao vậy? Chị thấy em sắc mặt tiều tụy quá, có khó khăn gì sao?"
"Thật ra cũng không có gì... " Trương Nguyệt Nga cắn môi.
Cô đã ăn bánh ngô ba ngày liên tục, tụt huyết áp của cô đơn giản là vì đói.
"Em có phải có nỗi niềm khó nói?" Tuệ Tử lo lắng bà mẹ kỳ quái kia lại đến gây sự.
"Chỉ là... Tuệ Tử, em, em có một người bạn, có người mượn tiền của cô ấy, không trả... Chị nói xem, cô ấy phải làm sao?"
"A, em có 'bạn'?"
"Ờ, vâng."
"Cho mượn bao nhiêu?" Tuệ Tử hỏi.
Trương Nguyệt Nga giơ tay lên, ra hiệu số ba.
"Ba đồng?"
"Ba, ba mươi."
"Lý do gì?"
"Cô ấy nói mẹ bị bệnh cần tiền gấp, nói chờ hai hôm có thể trả... bạn em, nhưng một tuần rồi mà cô ấy không nhắc gì đến chuyện trả tiền, em, bạn em nên mở lời thế nào đây?"
Tuệ Tử nhìn Trương Nguyệt Nga ấp úng, lại nghĩ đến việc vừa nãy cô ấy suýt ngất xỉu vì tụt huyết áp, cô đã hiểu ra.
"Việc mượn tiền có liên quan gì đến em à?"
"Đồng nghiệp - à, là bạn em, không phải em." Trương Nguyệt Nga càng giấu càng lộ.
"À, là Vương Manh Manh mượn?"
Trương Nguyệt Nga hốt hoảng, lộ ra vẻ kinh ngạc như thỏ con nhìn Tuệ Tử, như thể đang hỏi: Sao chị biết?
Tuệ Tử thở dài một tiếng.
"Em có ngốc không vậy?"
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận