Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 559: Đây chính là tự ngươi nói (length: 8132)

Tuệ Tử đến đây không phải chỉ vì bày trò ân ái buồn nôn với Thẩm Lương Ngâm, nàng đến còn có việc chính sự.
Vu Kính Đình trên bàn để một loạt kế hoạch công tác gần đây của nhà máy bia, Tuệ Tử chọn vài phần do Thẩm Lương Ngâm chủ trì cầm lên xem.
Xem xong của Thẩm Lương Ngâm, lại xem những người khác đưa tới, Tuệ Tử lắc đầu.
"Thẩm Lương Ngâm đích thực là nhân tài quản lý, nắm bắt sản lượng có một bộ, người khác so với nàng vẫn có khoảng cách."
Thậm chí có thể nói là sự chênh lệch rất lớn.
"Ngươi ngược lại là nhìn thoáng." Vu Kính Đình cười, tiểu nương môn này vừa rồi còn tức giận với Thẩm Lương Ngâm đấy, làm cho Thẩm Lương Ngâm tức đến phồng cả mũi.
"Công và tư phải phân minh chứ, tài năng của nàng ta vẫn tán thành, thật là đáng tiếc ——"
Tuệ Tử thở dài.
Đáng tiếc một nhân tài như vậy, tâm thuật bất chính, cứ nhăm nhe đến nam nhân của nàng, nàng không thể để một quả bom nổ chậm như vậy luôn ở bên cạnh Vu Kính Đình được.
Nếu Thẩm Lương Ngâm không đem tâm tư đặt vào đàn ông mà chuyên tâm làm việc, Tuệ Tử sẽ bồi dưỡng cô ta, giữ lại làm nhân tài dự bị cũng không tệ.
Nếu không thể vì mình sử dụng, vậy phải trong thời gian ngắn nhất hấp thụ hết sở trường của cô ta.
Tuệ Tử không keo kiệt thừa nhận đối thủ ưu tú, không ngừng chê bai đối thủ sẽ không làm mình tiến bộ hơn, biết lấy ưu điểm của người khác bù đắp cho khuyết điểm của bản thân mới là thái độ đúng.
"Cái này, còn cái này nữa, ta thấy ngươi nên chú trọng vào, những tư liệu cung ứng hàng hóa mà cô ta đưa ra, chúng ta cũng nên ghi nhớ."
Nàng và Vu Kính Đình dù sáu tháng cuối năm sẽ vào kinh, nhưng thị trường thực phẩm phụ phẩm ở thành phố D là thứ hắn vất vả lắm mới giành được, Tuệ Tử không muốn bỏ.
"Chờ chúng ta đi rồi, đổi người của chúng ta lên thay?" Vu Kính Đình cảm thấy bà xã có vẻ giống thái hậu buông rèm chấp chính.
Tuệ Tử lắc đầu.
"Không cần người của chúng ta, để cấp trên tự điều người là được, chỉ cần không phải Thẩm Lương Ngâm, nhà máy cho ai cũng được."
"Vì sao không thể là Thẩm Lương Ngâm?"
Tuệ Tử giơ lên mấy bản kế hoạch do Thẩm Lương Ngâm giao.
"Để cô ta nắm công ty này, không mấy năm nữa sẽ càng lớn mạnh, nền tảng vững chắc, chờ sau này chúng ta muốn nuốt vào cũng không nổi."
Đây xem như sự tán thành lớn nhất đối với đối thủ.
"Ý của ngươi là——" Vu Kính Đình nheo mắt.
"Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi vào kinh, cấp trên sẽ cho ai ngồi vào vị trí này?" Tuệ Tử hỏi.
"Lão Triệu hoặc lão Tôn thôi, đều là mấy tên gian xảo."
Vu Kính Đình nói hai người, đều không phải người của nhà máy mà là tay chân thân tín của lãnh đạo cấp trên, hiện giờ đang làm việc ở các nhà máy khác.
"Vì sao ngươi không nghĩ rằng cấp trên đề bạt người của nhà máy?" Tuệ Tử trong mắt đầy vẻ tán thưởng, ngộ tính của hắn thực sự cao.
"Phe cánh trong nhà máy phức tạp, đề bạt ai cũng sẽ dẫn tới nội bộ đấu đá, thà điều người khác tới, nếu ta là lãnh đạo, cũng muốn cho thân tín cơ hội, nội tình nhà máy tốt không cần người quá giỏi, tìm người nghe lời biết nộp là được."
"Ngươi thực sự có tầm nhìn, đây là điểm mà ngươi mạnh hơn Thẩm Lương Ngâm."
Nếu để Vu Kính Đình và Thẩm Lương Ngâm vào thời cổ đại, Thẩm Lương Ngâm nhiều nhất chỉ làm tướng quân, còn Vu Kính Đình có thể làm nguyên soái, chênh lệch giữa tướng và soái chính là chỗ này.
"Ngươi còn không phải một con heo rừng tinh gian xảo sao? Ta cứ tưởng ngươi chỉ muốn buông rèm chấp chính khống chế nhà máy này thôi, ai ngờ khẩu vị của ngươi lại lớn như vậy, lại có ý định thâu tóm."
Tuệ Tử cụp mắt xuống, từ tốn uống sữa tươi.
"Quyền lực đối với ta mà nói không có nhiều tác dụng, ta buông cái rèm kia làm gì?"
Chỉ có tiền đặt trong túi của mình mới an tâm được.
Nhà máy bia bây giờ được Vu Kính Đình nâng lên hiệu quả, có Thẩm Lương Ngâm phụ tá, vài tháng tới còn phát triển thêm nữa, đến lúc đó, nhà máy bia chính là miếng bánh thơm, ai cũng muốn tiếp quản.
Mấy kẻ lăn lộn nửa đời người kia không thể có ý thức khai thác thị trường như Vu Kính Đình và Thẩm Lương Ngâm, chỉ muốn ngồi trên chiếc ghế này hưởng thụ, nhà máy bia sớm muộn gì cũng bị bọn họ làm cho rỗng ruột, giống như trước khi Vu Kính Đình đến.
Đây là xu thế phát triển lịch sử tất yếu, sẽ không có người thứ hai như Vu Kính Đình đến thay đổi tình thế.
"Người làm thật không lên nổi, cho dù lên cũng bị người làm xuống thôi, mà người ngồi vững cái ghế này lại không muốn làm việc thật, ngươi thì có thực lực lại có bối cảnh, đáng lẽ đã phải được đề bạt sớm rồi, nhà máy này chúng ta đi cũng không liên quan đến chúng ta, nhưng rốt cuộc nó cũng là nơi ngươi bắt đầu, nên——"
Sớm muộn gì, nàng cũng sẽ thâu tóm, chỉ cần vài năm.
Nàng tin tưởng lúc Vu Kính Đình đi học cũng sẽ không nhàn rỗi, vẫn có thể hoàn thành tích lũy vốn ban đầu.
"Đến lúc đó, chính là thời điểm chúng ta dục hỏa trùng sinh."
"Ờ đúng đúng đúng." Vu Kính Đình đáp lời như vậy, nhưng tay lại không nghe vậy.
Tuệ Tử im lặng, đưa tay đẩy hắn: "Ta nói là "Dục hỏa trùng sinh" cái "Dục" không phải là cái "Dục" mà ngươi đang biểu hiện!"
"Đều giống nhau cả mà, dùng từ đồng nghĩa thay thế thôi mà~"
Học hành bao nhiêu ngày không phải là vô ích, Vu Kính Đình lập tức "học sao dùng vậy".
Khi Tuệ Tử rời nhà máy bia thì cũng đã tan tầm.
Tuệ Tử khoác áo của Vu Kính Đình, không dám cùng công nhân viên chức đi cùng, cứ chần chờ đợi đến khi mọi người đi hết, mới đi cùng hắn ra ngoài.
Xui xẻo làm sao, lại gặp Thẩm Lương Ngâm.
Thẩm Lương Ngâm nhìn Tuệ Tử đang khoác áo Vu Kính Đình, lại nhìn Vu Kính Đình chỉ mặc áo sơ mi trắng mà khí chất vẫn bất phàm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hai bàn tay đang nắm chặt của hai người.
"Xưởng phó Thẩm, cô đứng đây làm gì, không về nhà à?" Một công nhân đi ngang qua, nhiệt tình chào hỏi.
"Hô cái gì? Tôi có bị điếc đâu!" Thẩm Lương Ngâm trút cơn giận lên người công nhân kia, làm cho người đó sợ đến không dám nhúc nhích.
Vợ chồng Tuệ Tử nghe tiếng nhìn qua, vừa hay thấy bóng lưng vội vã của Thẩm Lương Ngâm, vì đi gấp, chân còn lảo đảo.
"Khanh bản giai nhân, nại hà làm tặc... Haizz." Tuệ Tử thấy dáng vẻ này của cô ta, trong đầu chợt nhớ đến câu nói cửa miệng của mẹ già.
Người thông minh không nên dấn thân vào bể tình.
Câu nói này dùng cho Tuệ Tử có lẽ không phù hợp, nhưng dùng cho kẻ yêu đương mù quáng như Thẩm Lương Ngâm thì vô cùng đúng.
Một nữ cường nhân tài giỏi, chỉ cần yêu vào là đầu óc không còn, thật là uổng phí.
"Đột nhiên ta thấy cái bẫy mà mẹ ta thiết kế chẳng có gì hay, ta không muốn chơi nữa." Tuệ Tử có chút mất hứng nói với Vu Kính Đình.
Phản ứng của đối thủ đều đi theo suy nghĩ của Trần Lệ Quân, mẹ nàng đoán được từng cử chỉ của Thẩm Lương Ngâm quá chuẩn rồi.
Cứ như đang xem phim truyền hình, đang hay thì có người cho biết trước cái kết, thật là nhạt nhẽo vô vị.
"Mẹ ta thâm sâu quá, ta có chút thương cho chú Phàn rồi."
Giờ thì Tuệ Tử mới thực sự nhận ra, mẹ cô một mũi tên trúng hai con nhạn quá là điêu luyện.
Bề ngoài thì có vẻ như là dạy Tuệ Tử cách thu thập tình địch, nhưng xét cẩn thận lại thì có lẽ bà cũng đang cảnh cáo Tuệ Tử, yêu đương mù quáng thì không có kết cục tốt, Thẩm Lương Ngâm là một ví dụ điển hình.
"Ngươi đừng có thương hắn, người ta đang vui trong đó đấy, mẹ ta mà không thâm độc thì có lẽ hắn còn không thích ấy, đây có lẽ chính là——"
"Bị ngược đãi?"
"Đây là ngươi nói đấy nhé, ta thì không có nói gì." Vu Kính Đình buông tay, phủi sạch trách nhiệm.
Hắn ta vất vả lắm mới lấy được cảm tình của nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, không thể hủy trong một phút nói năng lỡ lời được—— mặc dù, trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy, khụ.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận