Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 948: Đội sản xuất con la đều không như vậy mệt (length: 8319)

Tuệ Tử vừa hô dừng, Vu Kính Đình liền thật sự dừng lại.
Trần Đông điên cuồng xông lên phía trước, vung nắm đấm muốn đánh hắn.
Đừng nói hắn bây giờ chỉ mới mười hai tuổi, ngay cả khi lớn lên thì hắn cũng không thể nào là đối thủ của Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình nhíu mày.
"Sao thế, ngươi còn muốn tự rước nhục nhã nữa hả? Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào? Đại gia ta hôm nay tâm tình tốt, ngươi muốn bị ném xuống sông cho cá ăn hay là xuống biển cho cá ăn?"
Tuệ Tử biết Vu Kính Đình nếu ra tay thật có thể đánh Trần Đông tàn phế.
Vội vàng xông tới, nhỏ giọng nói thầm vào tai hắn vài câu.
Trần Đông thừa cơ muốn đánh lén, Vu Kính Đình còn chẳng thèm nhìn thẳng hắn, một tay túm lấy cổ tay hắn, hơi vặn một chút, mặt Trần Đông đã nghẹn đến đỏ bừng, cắn chặt răng không kêu, hắn cũng là người sĩ diện.
"Ngươi chắc chắn chứ? Loại người như này mà cũng là trọng sinh? Còn là nhà khoa học lớn cứu dân độ thế gì đó? Chỉ mình hắn? Hắn có thể có cái đức hạnh lớn lao như vậy sao?" Vu Kính Đình liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Trần Đông rồi lắc đầu.
"Vợ à, ta thấy chắc là ngươi bị hắn lừa rồi. Thằng nhãi này phải hình dung thế nào nhỉ. Nhìn từ xa là tên hỗn, nhìn gần là kẻ vong ơn, đi vào bên trong một xem, à, đây chẳng phải là Trần Đông à?"
Không từ thủ đoạn hỗn láo, tâm địa nham hiểm, không có tam quan, trời sinh đã là cái bánh hư, đó là đánh giá của Vu Kính Đình về Trần Đông.
Cho đến giờ phút này, vẫn chưa có một ai vừa mắt Vu Kính Đình.
Chỉ với thằng nhóc này, Vu Kính Đình cho rằng dù đại la thần tiên hạ phàm, cũng chẳng thể cảm hóa được hắn, lòng dạ đen tối, đừng nói là sống lại một lần, có cho hắn ném vào lò luyện lại vài đời cũng sẽ không thể thành người tốt.
"Vợ à, em tỉnh táo lại đi, nếu mà hắn cũng có cái đại nghĩa đấy, thì đến Thiết Cầu và Thiết Bính nhà ta cũng leo lên cây được luôn. Cậu nhóc này là con của ai thì chẳng ai biết cả, theo lời em thì có thể là em nhận nhiệm vụ mà đến đúng không?"
"Hừ." Trần Đông quay mặt đi không muốn để ý tới hắn.
"Tôi cũng không tiện chậm trễ cái người đang mang trên mình trọng trách này - vậy đi, tôi sẽ tiễn hắn trở về, đánh cho hồn bay phách tán, thế giới này bớt đi một thứ chướng mắt, còn thế giới kia thì có thêm một đại anh hùng cứu vớt nhân loại, chậc chậc chậc."
Vu Kính Đình vừa mở miệng là đã xả ra công suất tối đa, với khả năng pháo mồm thế này thì Trần Đông căn bản không phải đối thủ của hắn.
"Ta không có đi! Ta tức chết ngươi!" Trần Đông quên cả chuyện mới vừa còn kêu gào sống không nổi muốn chết, bị Vu Kính Đình kích động nên bừng bừng đấu chí.
"Ôi, vậy thì cậu cứ chờ mà tức chết tôi đi nhé, một vạn năm nữa chắc cũng chưa xong, tức chết lão tử hả? Chỉ mình cậu thôi á? Người vừa lùn vừa bé, cả ngày gây chuyện, cậu tự cho mình là con cóc mà đòi cắn người gây tởm người, thì cũng phải biết mà nhìn người nhé, từ trước tới nay tôi chỉ thấy cóc bị người giẫm chết chứ chưa thấy cóc nào làm tởm chết ai bao giờ cả, ha ha ha!"
Vu Kính Đình vẫn còn đang túm chặt cánh tay của hắn đây, căn bản không thèm coi hắn ra gì, thậm chí còn vươn một tay khác, dùng ngón tay hay dùng để ngoáy mũi của hắn ngày thường, dí lên nhân trung của Trần Đông.
"Lại đây, không phục đúng không, thử gâu gâu với ta đi, cắn ta xem nào, xem cậu có cắn nổi không?"
"Ngao!" Trần Đông nghẹn đến khó thở, cũng quên mất mình là linh hồn ba mươi mấy tuổi, là nhà khoa học đẳng cấp thế giới, há miệng cắn bừa.
Vị trí đó sao có thể với tới được? Cắn nửa ngày mệt gần chết, hoàn toàn không chạm nổi vào người Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình đối với hắn thì tổn thương không lớn mà vũ nhục lại cực mạnh.
Tuệ Tử đứng bên cạnh ban đầu muốn ngăn, nhưng thấy Trần Đông và Vu Kính Đình đấu võ mồm cũng có chút hơi hướng của người còn sống, liền không xen vào nữa.
Tổng tốt hơn so với việc hắn mất hết cả hồn vía đi tìm đường chết.
"Thô lỗ, lỗ mãng! Vô sỉ! Hèn hạ!" Bị nghiền ép toàn phương diện, Trần Đông chỉ có thể dùng mồm chửi.
Vu Kính Đình càng thêm vui vẻ, chỉ vào hắn nói với Tuệ Tử:
"Vợ à, sao cái miệng lưỡi của hắn vụng về thế? Nhìn cái vẻ mặt hổ báo kia kìa, mắng người cũng không biết mắng, lão tử ba tuổi mắng còn giỏi hơn cả hắn đấy!"
Tuệ Tử còn vô cùng nghiêm túc trả lời cái vấn đề này:
"Có lẽ là do em giáo dục không tốt đấy chứ, từ nhỏ em đã bảo hắn không được mắng người, mắng người không phải là trẻ ngoan, nên là cãi nhau liền rất là đần độn. Thật là lỡ dở mất một đứa trẻ, cũng may mà hai đứa con sinh đôi của chúng ta đều được anh giáo dục nên mồm mép lanh lợi đấy."
Tuệ Tử thật lòng cảm thấy mồm mép vụng về không tốt, lớn lên cãi nhau dễ bị thua thiệt lắm, cãi nhau không tốt về nhà lại còn phiền não.
"Trần Hàm Tuệ, sao chị có thể giúp cái kẻ thô tục này!" Trần Đông gào lên.
Vu Kính Đình ấn bàn tay đang nắm người hắn buông ra, giáng một quyền vào đầu hắn.
"Con chó con nhà ngươi, dám gọi thẳng tên vợ của tao à? Tao bẻ hết răng bây giờ."
"Ngươi dám!"
"Thử xem?" Vu Kính Đình ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Trần Đông môi mím chặt lại, hắn thật sự sợ Vu Kính Đình sẽ bẻ răng hắn.
"Ừ, ta yên tâm. Ta lái xe, Kính Đình anh cứ từ từ khuyên bảo nó, cái đứa trẻ này khi thấy người thân của mình chết ngay trước mắt thì phải chịu một chút kích thích."
Tuệ Tử cảm thấy có Vu Kính Đình ở đây thật tốt, giáo dục đám trẻ nghịch ngợm, quả nhiên là anh ấy là số một.
Ngày xưa hùng vương đối phó với trẻ con hư, quả nhiên là chuyên môn đúng ngành.
"Tôi muốn về nhà!" Trần Đông quay người muốn đi.
Vu Kính Đình nhét hắn vào trong xe, để phòng thằng nhóc này bỏ chạy, bèn uất ức mà ngồi ở hàng ghế sau trông chừng hắn.
Cái cảm giác áp bức to lớn này khiến Trần Đông gần như suy sụp.
"Vu Kính Đình, vợ anh tùy tiện nhận con nuôi, anh không thấy phiền sao? Anh lại còn coi bản thân thật sự là cha của tôi à?" Trần Đông cố ý châm ngòi.
Người đàn ông bình thường, khi phải đối mặt với việc đột nhiên có thêm một đứa con, chẳng lẽ không nên phản đối sao?
"Cậu tốt nhất đừng có mà nhận bừa họ hàng với tôi nhé, làm cha của cậu thì tôi sợ bị sét đánh, nhìn cái loại chuyện thất đức mà cậu làm kìa, mưa mà rơi xuống là ông trời sẽ đánh cậu, tôi mà ở gần cậu cũng sẽ bị liên lụy đấy."
"Vậy anh để cho tôi đi có được không?"
"Nghĩ hay nhỉ. Thằng nhóc con, vì cậu, vợ tôi đã phiền não bao nhiêu năm hả? Cậu có hay không có làm cái chuyện gì thương thiên hại lý, lão tử phải điều tra rõ rồi mới có thể tin tưởng được cậu, không xác định cậu rốt cuộc là người hay ma, mà lại thả cậu ra ngoài làm hại xã hội để cho vợ tôi phải tiếp tục phiền não?"
"Trần hàm -" Trần Đông vừa muốn gọi Tuệ Tử, thì thấy Vu Kính Đình bẻ ngón tay, liền lập tức im miệng.
Nghẹn hồi lâu, mới miễn cưỡng nghĩ ra được một cái xưng hô vừa phải.
"Tỷ tỷ thông minh như chị, tại sao lại đem chân tướng nói cho hắn biết? Chị không sợ hắn phản bội chị sao? Chuyện lai lịch của tôi và chị, tùy tiện nói ra, mà hắn lỡ lộ ra thì làm sao?"
Vu Kính Đình kêu á một tiếng, tên hỗn láo này bụng dạ toàn là ý đồ xấu xa, châm ngòi mình không thành, lại quay sang châm ngòi vợ của hắn à?
"Nói cho anh ấy biết bởi vì Kính Đình là người tôi tín nhiệm nhất, phu thê là một thể, việc lớn không dối gạt, mới có thể đồng tâm hiệp lực, vợ chồng không thể đồng lòng đề phòng nhau, thì ngày tháng sao mà sống cho tốt được?" Câu trả lời của Tuệ Tử càng khiến cho Trần Đông thấy chán nản.
Châm ngòi không thành còn bị cho ăn cơm tró!
Cô ấy tin tưởng người đàn ông này như thế, mà người đàn ông đáng ghét này, lại cũng ăn ý với cô ấy đến như vậy.
Trần Đông cảm thấy đôi vợ chồng này đúng là điên rồi! Phản ứng của họ không giống như người bình thường chút nào.
"Cho lão tử nghe kỹ đây, không cần biết cậu là ai, đến từ đâu, thân phận của cậu trước đây là gì, đều không quan trọng. Bắt đầu từ hôm nay, cậu chỉ có một thân phận thôi, đó là Trần Đông, một kẻ nợ tiền vợ ta, nợ không trả hết thì đừng hòng chết."
"Nó có nợ tôi tiền đâu, lúc đi học thì có học bổng, đi làm rồi còn hiếu kính tôi rất nhiều tiền nữa, tiền mà tôi bỏ ra nuôi nó nó đều trả hết rồi, còn cho thêm không ít ấy chứ." Tuệ Tử nói.
"Tiền trả hết, vậy còn tình mẹ con thì đã trả chưa?"
Trần Đông á khẩu không trả lời được, câu này, đã đâm trúng tim đen rồi.
Vu Kính Đình nhe răng, lộ ra nụ cười không hề có ý tốt.
"Sau này tan học là đến nhà tôi nhé, cậu mà đến nhà tôi, thì người giúp việc có thể về nghỉ rồi, rót nước trà, giặt quần áo, nấu cơm, đón con, kèm cặp bài tập, dọn toilet, dọn dẹp chuồng heo, đi vác bình ga - "
"Nhà ta lấy đâu ra heo?" Tuệ Tử tò mò.
"Trang trại heo vài trăm con không đủ để hắn hầu hạ à? Không có điều kiện, thì tao tạo ra điều kiện cũng phải bắt nó trả nợ cho bằng được!"
"Ngươi coi ta là súc vật mà!?" Trần Đông tức giận lấy đầu va vào người hắn, con la trong đội sản xuất cũng không vất vả như hắn.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận