Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 420: Hiện tại ngươi liền thấy (length: 7951)

Vu Kính Đình trở về, Tuệ Tử vừa thấy vẻ mặt hắn liền biết, ổn rồi.
Vì đã có sự chuẩn bị tâm lý, nên khi Vu Kính Đình kể lại chuyện hắn đã truy đòi lô vật tư khởi động đầu tiên như thế nào, người nhà phản ứng cũng không nhiệt tình như hắn nghĩ.
"Ta phải đi luyện đàn." Giảo Giảo đặt đũa xuống.
"Ta tiếp tục chơi hai ván nữa, lão Triệu kia con cờ lật luôn không chịu thua." Vu Thủy Sinh lau miệng, tiện thể khen tài nấu nướng của con dâu, "Tuệ Tử hầm sườn coi bộ không tệ đấy."
"Vậy con hầm thêm tiếp nha."
Vu Thủy Sinh vô cùng hài lòng, chắp tay sau lưng tản bộ đi ra ngoài tìm lão già chơi cờ tiếp.
Vương Thúy Hoa đặt bát xuống, tặc lưỡi với con trai hai tiếng.
"Mặt mo của con đúng là dày thật, Tuệ Tử nói không sai."
Vu Kính Đình định bụng sẽ đắc ý một chút, không ngờ cả nhà đều không nể mặt, hết sức thất vọng nhìn Tuệ Tử.
Tuệ Tử vội xua tay.
"Lời ta nói đâu có bảo da mặt con dày đâu."
"Nói vòng vo là vậy thôi. Mấy hôm trước con đọc sách thấy một đoạn, con đọc không hiểu, chị dâu đã phiên dịch thẳng ra cho con nghe, chính là da mặt dày đó."
Giảo Giảo từ trên ghế đàn quay người, bổ thêm một nhát dao chí mạng.
Vu Kính Đình trừng Tuệ Tử, Tuệ Tử nháy mắt mấy cái, vừa định bới móc vài lời khen hắn từ nhi thì nhi tử ở trên xe đẩy nhỏ bắt đầu hừ hừ.
"Ba ba muốn đi vệ sinh, con bận đi nha~"
Thế là, Vu Kính Đình đại công thần, chỉ có thể nghe con trai hi li ha la tiếng nước, buồn bực uống một hớp rượu.
"Giỏi quá nha!" Vương Thúy Hoa khen ngợi.
Vu Kính Đình hừ một tiếng, bây giờ mới nghĩ khen hắn? Muộn rồi!
"Hai đứa con nhà mình sao mà lợi hại thế, mới mấy tháng tuổi thôi mà đã biết không tè dầm trên giường rồi, đỡ tốn cả tã, nuôi đứa nhỏ kiểu này thật bớt lo mà lại còn tiết kiệm sức a."
Vu Kính Đình nhịn hết nổi, đặt ly rượu mạnh xuống bàn.
"Này! Lão tử làm được một vụ lớn như vậy, cả đám đều lờ ta đi, cái thằng nhóc tè dầm nó bập bẹ hai tiếng, liền được khen lên tận mây xanh hả? !"
Vu Thủy Sinh quên cầm tách trà quay về, vừa vặn nghe thấy câu này, gõ bốp một cái vào đầu hắn.
"Ta còn sống sờ sờ đây, con tính cái gì mà lão tử?"
"!!" Vu Kính Đình và ông mắt lớn trừng mắt nhỏ, đột nhiên nhớ đến những ngày có thể úp bao tải đánh bố.
Tuệ Tử giúp con trai tè xong, trở lại xoa xoa mặt hắn.
"Giận hả?"
"Đừng có lấy cái tay vừa lau mông con sờ mặt ta!" Vu Kính Đình bực dọc nói.
"A..." Tuệ Tử rụt tay về, Vu Kính Đình trừng mắt to hơn.
Hễ bảo nàng rụt tay nàng liền rụt, thế lúc hắn bảo nàng đừng dừng lại sao nàng không nghe lời như thế hả! ! !
Vẻ mặt vừa ủy khuất vừa tức giận đó chọc Tuệ Tử bật cười, tự rót cho hắn một ly rượu.
"Em rửa tay rồi."
"Hừ."
"Bọn chị đều cảm thấy anh có năng lực giải quyết vấn đề, trước sau đều nghĩ được, cho nên mới không kinh ngạc quá mức. Nhưng trong lòng bọn chị, vẫn luôn xem anh là người giỏi nhất."
Câu này nghe còn lọt tai, Vu Kính Đình được vuốt lông thì đắc ý soi mói món đậu phộng, Tuệ Tử gắp thức ăn ân cần cho hắn.
Giảo Giảo vừa đánh đàn vừa quay đầu nhìn, gật gù liên tục.
"Mẹ nói đúng ghê, huấn chó gấu không cần tốn tiền xem thật mà... "
Chị dâu nàng huấn ông anh trai này, còn không vui bằng xem huấn chó gấu sao?
"Ngươi lầm bầm cái gì đấy?" Vu Kính Đình nheo mắt, cảm thấy con bé Giảo Giảo này chắc chắn không nói lời nào hay ho đâu.
"Con khen anh đẹp trai đó! Anh ơi, dung mạo tuấn tú của anh, thật là còn hơn cả chó gấu nữa á!"
Vu Kính Đình đi vắng không biết cái vụ "chó gấu" này, nhưng hắn cảm thấy, dùng chó gấu mà so với hắn, ít nhiều cũng có hơi qua loa.
"Giảo Giảo là khen con đó, mặt như trăng thu, sắc như hoa xuân, tóc mai như dao cắt, lông mày như mực vẽ, đẹp trai vô song, không ai sánh bằng."
"Nghĩa là gì?"
"Thật là siêu cấp đẹp trai." Tuệ Tử đơn giản phiên dịch cho hắn.
Lúc này Vu Kính Đình mới hài lòng.
Giảo Giảo lại lần nữa nhìn mà than thở.
"Đây là sức mạnh của bài luận điểm tối đa à? Phải học hỏi mới được!"
Năm đó Tuệ Tử thi tốt nghiệp bài luận đạt điểm tối đa, chính là nhờ vào bản lĩnh dùng từ hoa mỹ, chồng chất chữ hiếm có này.
Giảo Giảo thông qua quan sát lâu dài chị dâu huấn chó gấu... À không ở chung với anh trai nàng, đã học được tinh túy của Tuệ Tử.
Về sau thi tốt nghiệp hay đại học, bài luận đều đạt điểm gần như tối đa, Giảo Giảo tổng kết đặc điểm của chị dâu, đó chính là khiến giám khảo chấm bài phải tra từ điển tra điển cố, một đạo lý đơn giản phải nói một cách khó hiểu, tóm lại một câu là: Không nói tiếng người.
Vu Kính Đình được Tuệ Tử vuốt lông thì tương đối vui vẻ, uống chút rượu, lại chống nạnh hướng hai đứa con vặn vẹo chân thổi một tràng pháo, có mỗi hai đứa bé chịu an tĩnh nghe hắn kể lể, những người khác ai nấy đều bận.
Tuệ Tử xót hắn, càng xót hai đứa con chưa biết đi kia, nhìn mặt con trai nhỏ nhăn nhó, sắp ra hình bánh bao hết cả rồi.
Tuệ Tử phiên dịch vẻ mặt của con trai nhỏ, đại khái chính là: "Cha ơi, đừng có lải nhải."
Ngược lại con gái lại rất vui, vừa nghe vừa vỗ tay ha hả, khiến Vu Kính Đình vui vẻ vô cùng.
Đoán chừng Vu Kính Đình cảm thấy con gái rất ngưỡng mộ tài hoa của bố nó, reo hò trợ uy cho bố nó độc đấu lãnh đạo giành thắng lợi.
Nhưng Tuệ Tử thì lại thấy... con gái chỉ cảm thấy dáng vẻ ngốc nghếch vô đối của bố nó buồn cười thôi.
Vu Kính Đình cùng hai đứa nhỏ thổi một hồi da trâu, thì miệng đắng lưỡi khô, đi tìm nước uống.
Hắn vừa đi, biểu cảm của con trai quả nhiên giãn ra, con gái không chịu.
Vung tay bé tí a a kháng nghị.
Tuệ Tử trên giường đất lấy một con thú nhồi bông nhỏ hình con voi bằng nhựa mềm, bóp vào nó sẽ kêu.
Vừa bóp kêu, tự nhiên vui vẻ vỗ tay, biểu cảm và động tác giống hệt vừa nãy xem bố nó, giống như đúc.
Tuệ Tử ha ha cười, quả nhiên trong mắt con gái, ông bố khoa tay múa chân = thú nhồi bông con voi nhựa, bóp vào sẽ kêu.
Nàng ngại không dám nói chân tướng tàn khốc này cho Vu Kính Đình.
Buổi tối, Tuệ Tử dưỡng da rồi huấn luyện tạo dáng, tắm rửa thơm phức, an tâm thoải mái chui vào ổ chăn.
Có lời hứa hẹn của hắn ban ngày, nên nàng yên tâm thoải mái cho rằng hôm nay có thể ngủ ngon giấc.
Mắt vừa nhắm lại, người bỗng nặng xuống.
"Anh không phải nói, anh không phải loại đàn ông chỉ biết lên giường hả?!"
"Đúng mà, có lên giường đâu." Vu Kính Đình nghiêm trang vỗ vỗ đệm, "Vợ à, có phải em có thai 3 năm nên lú lẫn không? Anh vào thành được bao lâu rồi, còn đâu ra giường mà lên chứ?"
"... "
Đến khi Tuệ Tử nhận ra bản thân mình lại bị hắn lừa, thì đã hết sức hồi thiên.
Dù có thể làm luận văn điểm tối đa, am hiểu trò chơi chữ nghĩa thì Tuệ Tử đối đầu với Vu Kính Đình mặt dày mày dạn cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.
Trò chơi chữ nghĩa, vậy cũng phải xây dựng trên cơ sở tuân thủ quy tắc.
Với một kỳ nhân như Vu Kính Đình, quy tắc là để đập bỏ.
Không chỉ trong chuyện lừa vợ tắt đèn, phải vắt óc tìm kế sách, vắt hết óc để đập bỏ quy tắc mà cả trong công việc cũng vậy.
Sau khi thu hồi khoản nợ đầu tiên, hắn thừa thắng xông lên.
Dẫn mấy vị cấp cao trong nhà máy, lần lượt từng phòng ban thu hồi các khoản phê duyệt, có tiền đòi tiền, không có tiền thì lấy đồ vật, có kẻ không chịu trả tiền cũng không chịu trả đồ, hắn liền hô hào công nhân bàn ghế tài sản cố định, khiêng về bày ở trước cổng nhà máy đấu giá, lấy tiền chi lương cho công nhân.
Hắn còn tự chuẩn bị máy kéo, hễ đến nhà ai mà không chịu đưa thì cứ việc khiêng đồ, một đường thông suốt.
Các phòng ban đều choáng váng.
Tôi xin nói, nhà máy bia thành lập lâu như vậy, cũng chưa từng thấy một xưởng trưởng không biết xấu hổ như thế này à.
Có vị lãnh đạo bị thao tác của hắn làm mù mắt tức giận đập bàn, Vu Kính Đình vẫn cười hề hề.
Ha, bây giờ các người không phải đã thấy rồi sao?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận