Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 267: Tuệ bất tẩu không (length: 8132)

Vu Thủy Liên nói xong, cả căn phòng liền im bặt.
Sau một thoáng im lặng, Tuệ Tử mới lên tiếng.
"Ngươi chắc chắn, muốn ta làm chuyện này sao?"
Câu nói này từ miệng nàng thốt ra, không giống vẻ e ngại, mà giống như đang đồng cảm.
Nàng thậm chí nhìn Vu Thủy Liên bằng ánh mắt thương xót.
Khiến Vu Thủy Liên nổi hết cả da gà.
"Không tìm ngươi, lẽ nào ta lại đi tìm Vu Thiết Căn?"
Vu Thủy Liên cho rằng Tuệ Tử vẫn còn vương vấn hai gã đàn ông trước kia, hoàn toàn không nghĩ rằng Tuệ Tử có thể đoán được ý đồ của mình.
Trong lòng Vu Thủy Liên, Tuệ Tử chỉ là một người phụ nữ hết sức bình thường, khác biệt duy nhất là, nàng có học, và có việc làm ở thành phố.
Ếch ngồi đáy giếng chỉ thấy trời bằng vung, Vu Thủy Liên vốn không có cơ hội giao tiếp với người thông minh.
Cho nên, nàng căn bản không thể ngờ được, người trước mặt trông ôn hòa, thậm chí hơi nhút nhát kia, rốt cuộc là nhân vật lợi hại cỡ nào.
"Ta đã cho ngươi cơ hội rồi..." Tuệ Tử cụp mắt xoa bụng, không nói gì thêm.
Đây đã là cơ hội cuối cùng mà nàng dành cho Vu Thủy Liên.
"Đừng lề mề! Ngươi muốn bị Thiết Căn chơi chết hay sao?! Ngày mai ngươi giao Vương Thúy Hoa tới nhà kho phía tây, trước hai giờ chiều mà không tới, ta sẽ đi nói với Thiết Căn về chuyện của ngươi!"
Vu Thủy Liên đứng phắt dậy, bước tới chỗ Tuệ Tử.
Tuệ Tử nhanh nhẹn mở cửa đi ra ngoài, luôn giữ khoảng cách với Vu Thủy Liên.
Vu Thủy Liên thấy bên ngoài có Trương Nguyệt Nga và Tiểu Lý, cũng không tiện nói gì khác, chỉ có thể ném cho Tuệ Tử lời tối hậu.
"Nhớ kỹ lời ta nói, đến lúc mà không thấy người đâu thì ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!"
"Chủ nhiệm?"
Trương Nguyệt Nga và Tiểu Lý không biết chuyện gì xảy ra, cả hai đều là fan cuồng của Tuệ Tử, sợ Tuệ Tử bị thiệt nên canh sẵn ở bên ngoài.
Tuệ Tử đưa tay ngăn họ lại, để Vu Thủy Liên đắc ý rời đi.
Vu Thủy Liên giải quyết được một nỗi lo, bước đi cũng nhanh nhẹn hơn, nhưng đi chưa được vài bước, liền cảm thấy phía sau đầu gối bị vật gì đó nện mạnh vào.
Kêu thảm một tiếng, đầu gối mềm nhũn, quỵ xuống đất.
"A!"
"Không sao chứ?" Trương Nguyệt Nga tiến lại làm bộ muốn đỡ nàng, nhưng chân lại nhanh chóng đá viên bi sắt trên đất đi.
Tiểu Lý giơ ngón cái về phía nóc nhà, quả không hổ là đàn ông của chủ nhiệm, kỹ thuật bắn ná cao su thật chuẩn a.
Vu Thủy Liên quay đầu lại, Tuệ Tử và Tiểu Lý đứng cách rất xa, trên mặt đất cũng không có hòn đá nào, sao nàng lại tự nhiên té nhào như vậy?
"Bà thím à, tôi thấy ấn đường của bà đen sì, bà sắp gặp chuyện chẳng lành đấy." Trương Nguyệt Nga như cái máy, lặp lại y nguyên lời Vu Kính Đình đã dạy cô.
Cô gái này quá thật thà, cả đời chưa từng làm chuyện xấu gì, nói dối mà mặt nghẹn đỏ bừng cả lên.
Nếu là Tuệ Tử với chỉ số thông minh kia nghe được, nhất định có thể nhận ra điểm không đúng, nhưng Vu Thủy Liên thì còn kém xa.
"Phì! Con bé này chỉ giỏi hù dọa người!" Vu Thủy Liên đứng dậy, miệng thì mắng, nhưng sắc mặt tái mét lại nói cho mọi người biết, nàng tin rồi.
"Làm nhiều việc tốt thì có thể tiêu tai, không tin thì chỉ có xui xẻo thôi." Trương Nguyệt Nga nói một cách vô cảm, phản bác lại.
Vu Thủy Liên không dám nán lại, lê chân đi nhanh.
Đợi nàng đi khuất, Vu Kính Đình mới từ trên mái nhà nhảy xuống.
Tuệ Tử cười tít mắt vẫy tay với hắn, biết ngay hắn là đáng tin cậy nhất.
Khi Vu Thủy Liên gọi một mình cô vào nhà, Tuệ Tử đã âm thầm dặn Trương Nguyệt Nga, nếu Vu Kính Đình quay về, thì nhất định không được để hắn trực tiếp đến.
Tốt nhất là giấu hắn ở nơi nào đó mà Vu Thủy Liên không thấy được, nhưng lại có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của Tuệ Tử.
Vu Kính Đình chọn nóc nhà, vừa lên đã đá mấy cái, nhắc nhở Tuệ Tử về vị trí của mình, khiến Tuệ Tử an tâm hơn hẳn.
Vào văn phòng, Vu Kính Đình lấy bánh chiên còn nóng trong túi ra đưa cho Tuệ Tử.
Tuệ Tử lắc đầu, nghĩ tới Vu Thủy Liên đáng ghét kia, cô chẳng còn khẩu vị gì.
"Không sợ chứ?" Vu Kính Đình cẩn thận từng li từng tí xoa bụng Tuệ Tử.
"Không sao." Tuệ Tử ngược lại không thấy sợ, nhưng nàng có chút buồn nôn.
Tuy nàng luôn giữ khoảng cách với Vu Thủy Liên, nhưng từ người Vu Thủy Liên toát ra đầy những tà niệm và ác ý, vẫn khiến Tuệ Tử khó chịu.
Vu Thủy Liên căn bản không biết Liêu Dũng và Tuệ Tử gặp nhau thì Vu Kính Đình cũng ở đó, chỉ thấy thoáng qua là đã nghĩ có thể áp chế được Tuệ Tử.
"Đá ả một cước vào chân thế nhẹ quá, đáng lẽ ta phải đá gãy cả hai chân của ả, cho ả bò về." Vu Kính Đình hung dữ nói.
"Nàng tự đưa tới cửa thì cũng tốt, đỡ chúng ta phải vắt óc nghĩ kế để gài bẫy."
Hai vợ chồng đã bàn bạc với Liêu Dũng về chuyện điều tra Vu Thủy Liên, bà ta tự động tìm tới thì lại càng bớt được nhiều phiền phức.
"Kính Đình, nếu hôm nay anh không ở đó, mà có người nói em với người đàn ông khác ở chung, anh có tin không?" Tuệ Tử hỏi.
"Em nghĩ anh là em chắc? Người khác nói gì thì cũng ngốc nghếch tin theo, chuyện Vương Giai Lan lần trước, anh vẫn còn hận đấy."
Tuệ Tử vốn định dò hỏi một chút, ai ngờ bị cái tên ranh ma kia phản đòn, không còn gì để nói.
"Em có phải là vì quan tâm đến anh quá thôi mà..."
Nếu cô không quan tâm đến hắn, thì cần gì phải quản hắn ở cùng ai làm gì.
Tuệ Tử nghĩ lại cảnh mình "bắt gian" hồi đó, còn thấy ngượng ngùng.
Bắt không được ai, ngược lại lại bị mẹ mình đến bắt quả tang.
Ai có thể ngờ được rằng chuyện cách biệt giữa cô và mẹ suốt hai đời lại bị chuyện nhỏ nhặt này phá nát cơ chứ.
"Nghĩ đi nghĩ lại, em vẫn muốn cảm ơn anh."
Tuệ Tử sợ hắn dùng chuyện này để trêu chọc mình, liền ra tay trước, ôm lấy eo hắn, âu yếm~
"Giở trò nũng nịu cũng vô ích thôi, bây giờ trong lòng anh vẫn còn đang bực đây, em đấy, tiểu nương môn nhà em thế mà lại không tin anh."
Vu Kính Đình nhân cơ hội muốn giở trò, trêu Tuệ Tử là thú vui suốt đời của hắn, nhìn thấy cô thẹn thùng, hắn vui như uống được mấy cân mật hoa hòe vậy.
"Tiểu nương môn, ta đưa mẹ về cho em, em định trả ơn ta thế nào đây?"
Thực ra thì hắn nghĩ rằng, nhân lúc không có việc gì, kéo rèm lại, túm lấy vợ hôn hít một trận, cho dù không đi tới cuối cùng thì cũng được gặm mấy miếng cho vui miệng.
Tuệ Tử đang làm nũng trong ngực hắn thì nghe vậy, liền đẩy hắn ra, đứng dậy đi về phía bàn làm việc.
Vu Kính Đình đầu óc toàn dấu chấm hỏi.
Cái tiểu nương môn này đang làm gì thế?
Tuệ Tử lấy bàn tính ra, lách tách tính sổ.
Tính một hồi, liền lắc đầu.
"Không được rồi, tiền đi đường thì có đấy, nhưng chỉ đi tản bộ một vòng thôi thì sao đủ a."
Vừa rồi Vu Kính Đình nói đã tìm mẹ cô về, muốn báo đáp hắn như thế nào, Tuệ Tử liền nghĩ ngay tới chuyện báo đáp cho hắn một ông ba.
Bây giờ nhà họ Vu chỉ có mình Tuệ Tử biết, cha ruột của Vu Kính Đình căn bản là chưa chết.
Bây giờ rất có thể đang ở biên giới.
Trước đây, Tuệ Tử đã có kế hoạch, gom đủ tiền, là muốn cùng Vu Kính Đình đi một chuyến, xem xem rốt cuộc ba chồng có lý do gì mà không chịu về nhà.
Trong nhà bây giờ không có nợ nần gì, mà còn bắt đầu có chút lợi nhuận.
Vé tàu đi về là có đủ, nhưng Tuệ Tử nhớ đến nơi đó có sản xuất đá quý phỉ thúy, mà giá cả của nó mấy năm nay đang ở mức thấp nhất trong lịch sử.
Đi một chuyến, không cần biết có thể mang được ba chồng về hay không, thì cũng không thể tay trắng trở về được.
"Em lẩm bẩm lẩm bẩm cái gì vậy?"
"Chờ con ra đời, lớn hơn một chút có thể buông tay được, chúng ta kiếm đủ tiền rồi, em sẽ cho anh một bất ngờ lớn, nhất định bù đắp được công anh đã giúp em tìm mẹ."
Vu Kính Đình hít sâu một hơi, tự động hiểu lời nói của cô thành chuyện kích thích hơn việc cả hai cùng nhau mặc đồng phục ấy —- Chắc chắn là thế rồi.
Tuệ Tử vốn dĩ muốn để cái bất ngờ lớn này đợi đến khi cái dưa trong bụng cô chín rụng cuống rồi mới công bố.
Nhưng lần này, Tuệ Tử tính sai rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận