Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 240: Nguyệt hắc phong cao nghi trảo người xấu (length: 7975)

"Nguyệt Nga, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu." Tiểu Lý vội vàng hỏi.
"Vương Manh Manh thấy là ai tạt nước rồi, chủ nhiệm nói trong tay Vương Manh Manh có bằng chứng, đợi nàng xuất viện, sẽ báo cản·h s·á·t, nhưng mà bác sĩ của Vương Manh Manh nói tình hình của nàng không mấy lạc quan, giờ nghĩ mọi chuyện rất mơ hồ, đầu nếu như lại bị va đập, có thể sẽ chẳng nhớ gì nữa."
Trương Nguyệt Nga một hơi nói nhiều như vậy.
"Tôi thấy là Vương Manh Manh nói bừa thôi, nói không chừng nước chính nàng hất." Tiểu Lý nói.
"Đúng đấy." Tiểu Trương phụ họa theo.
Một lát sau, Tuệ Tử đi vào.
"Có chuyện muốn nói với mọi người, liên quan đến việc bình chọn nhân viên công tác ưu tú."
Trong văn phòng im phăng phắc.
Được bình chọn nhân viên công tác ưu tú, mỗi tháng có thể được thêm mấy đồng.
"Chắc chắn là chủ nhiệm rồi, ngài quản lớp, lại quản lý công việc của trường tốt như vậy, chúng tôi đều không có ý kiến." Tiểu Trương nhanh nhảu bày tỏ thái độ.
"Hiệu trưởng đã cấp cho tôi trợ cấp khi dạy thêm giờ rồi, vậy cái danh hiệu nhân viên công tác ưu tú này, tôi sẽ không tham gia nữa, nhường cơ hội lại cho các cô cậu, cả Vương Manh Manh nữa, mọi người cạnh tranh công bằng."
Tuệ Tử nhấn mạnh hai chữ công bằng.
Trong lòng mọi người nổi sóng gió.
Chỉ có một suất thôi.
Năng lực của Tuệ Tử vượt trội, lại làm việc nhiều hơn người khác, thế nào cũng phải là cô ấy mới đúng.
Tuệ Tử nhìn lướt qua ba gương mặt trẻ tuổi kia.
"Có khi nỗ lực, thời gian ngắn không được báo đáp, tâm trạng bất mãn là điều ai cũng có, hãy tự điều chỉnh lại, đừng dùng thủ đoạn không chính đáng để mưu lợi, chỉ có nỗ lực thật sự mới là của mình."
"Trước khi tan làm, ai muốn tranh chức nhân viên công tác ưu tú thì viết giấy xin, ghi rõ công và tội trong quá trình làm việc vừa qua của mình—chỉ cần viết rõ, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Đây là cơ hội cuối cùng cô cho, xem người hắt nước có biết nắm bắt không.
Tuệ Tử đi ra ngoài.
Ba người trong phòng trầm mặc không nói, không khí có chút nặng nề.
Một lúc sau, Nguyệt Nga mở miệng trước.
"Mọi người viết không?"
"Viết chứ, một tháng có thêm mấy đồng mà." Tiểu Lý xoa xoa tay.
"Lời của chủ nhiệm nghe thế nào không hợp lý lắm, chẳng lẽ cô ấy nghi ngờ giữa chúng ta có người hắt nước sao?" Tiểu Trương nói.
"Chủ nhiệm nói chỉ cần thành thật nhận lỗi sẽ bỏ qua, nếu tôi là người kia, tôi sẽ viết ngay." Trương Nguyệt Nga nói ra suy nghĩ trong lòng.
Vu Kính Đình ngồi trên chỗ của Tuệ Tử, chán nản lật giáo án của cô.
Tuệ Tử đứng trước cửa sổ, ôm ấm trà ngắm nhìn tuyết rơi ngoài trời.
"Cái tên kia dám làm như vậy, đã nói rõ hắn căn bản không có một chút hối hận nào."
"Ừm, ta biết hắn không viết đâu."
"Biết còn cố đấm ăn xôi làm gì?"
"Kính Đình, ngươi có từng làm chuyện gì mà đặc biệt hối hận không?"
"Không có." Chuyện xấu thì hắn làm không ít, nhưng chưa từng hối hận về điều gì.
Ngược lại hắn có chuyện đắc ý. Cưa được Tuệ Tử về nhà, chuyện đó đủ để hắn đắc ý cả đời.
"Ta thì có."
Vu Kính Đình đang lật giáo án thì khựng lại, cho là cô muốn nói hối hận vì đã gả cho hắn.
"Lúc ta còn trẻ từng làm một chuyện sai, khiến trong một thời gian dài, cứ hễ nhắc đến là ta lại tự hỏi mình, nếu được chọn lại thì ta sẽ thế nào?"
Đường đã đi quá xa, không thể quay đầu lại, chỉ có thể tự trách đi tiếp, vì đã từng sai nên cô càng trân trọng hạnh phúc hiện tại.
Cô nói chính là chuyện trốn chạy của kiếp trước.
"Ngươi bao nhiêu tuổi mà cứ trẻ với cả già? Khi ngươi còn nhỏ, chẳng lẽ đã từng tè bậy vào bình rượu của ba ngươi hả?" Vu Kính Đình thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không hối hận gả cho hắn, cô muốn thế nào cũng được.
". . . Đừng đem chuyện của ngươi gán cho ta!!!"
"Cũng đúng, ngươi là nữ, con gái mà tè bậy vào bình rượu khó lắm, tè không được mà còn làm ướt hết cả đùi —— A!"
Vu Kính Đình vội vàng chụp lấy ấm trà mà cô vừa ném tới.
"Đầu óc ngươi đừng có nghĩ linh tinh, trong đầu toàn màu vàng với cả rỗng tuếch!" Tuệ Tử chỉ vào hắn trách móc.
Hắn đúng là không đáng tin cậy!
"Cái người đó không hiểu lời ta nói cũng không sao, sau này trong quãng đời còn lại, kiểu gì hắn cũng có lúc nghĩ lại chuyện này rồi ảo não. Đây là hạt giống ta gieo vào lòng hắn."
Trong tương lai dài đằng đẵng, người kia cứ hễ không như ý là sẽ nhớ lại hiện tại.
Nếu như thành thật khai báo, có lẽ đã có kết quả khác, càng nghĩ càng khổ.
Nỗi dằn vặt này, Tuệ Tử từng trải qua, cô cũng muốn người kia nếm thử.
"Ta sẽ không tha thứ cho bất cứ ai hại con của ta."
Đứa con trong bụng dường như thấu hiểu lòng mẹ, liền đạp một cú.
"Hắn tính toán cái gì vậy?"
Vu Kính Đình cau mày đau khổ nhìn vào vách tường, tư tưởng của hắn đã xuyên tường ra ngoài, xông đến đánh cho tên hỗn đản béo dám làm hại bà xã và con của hắn một trận.
"Chuyện này do cạnh tranh nội bộ mà ra, bất luận là bình chọn nhân viên công tác ưu tú hay chuẩn bị khôi phục chức danh. . ."
Khi chưa có những thứ đó, mọi người đều cố gắng làm việc.
Nhưng khi có những thứ này thì lại dẫn dắt mọi người chạy theo danh lợi.
Người như hiệu trưởng, chỉ lo dựa vào mối quan hệ để mưu lợi mà không lo làm việc thì quá nhiều.
Khiến trong lòng một số người mất cân bằng.
Cái người hắt nước đó, vốn cũng là người bị hại, nhưng lại đổ hết giận lên người Tuệ Tử.
Tuệ Tử cho hắn cơ hội, nhìn thì là đường chết, nhưng lại là lối thoát duy nhất.
Nếu hắn có dũng khí gánh chịu hết tất cả, thì chuyện sẽ dừng ở đây.
Nếu còn muốn cố chấp đến cùng thì chỉ có tự tìm đường chết.
"Buổi tối hai ta đến bệnh viện phục kích, bắt quả tang hắn, biết đâu còn gặp được Vương Giai Lan. Ta thấy cô ấy xách hộp cơm chắc là đi đưa cơm, có khi tối nay hai người còn có thể tình cờ gặp nhau."
Đột nhiên anh ta hào phóng quá làm trong lòng hắn nổi bọt chua.
Cô ấy không hề quan tâm đến hắn sao? Mới nãy còn khen Vương Giai Lan là cô gái tốt.
Để hả giận, hắn trút hết bực dọc lên cuốn giáo án, khi lật đến một trang nào đó, Vu Kính Đình nhíu mắt, cười hắc hắc.
"Ngươi thật sự không quan tâm Vương Giai Lan?"
"Người phụ nữ trưởng thành sẽ không giữ khư khư những chuyện đã qua." Tuệ Tử khẽ nhấp ngụm nước ấm.
"Vậy sao trong giáo án của ngươi lại toàn là Vương Giai Lan thế?" Vu Kính Đình giơ bằng chứng trong tay lên.
Cái gì mà không quan tâm chứ! Cô để ý muốn chết đi ấy!
Mặt Tuệ Tử liền đỏ lên.
Cô ấy lúc trước suýt chút nữa đã ghen đến chết rồi.
Khi gặp Vương Giai Lan rồi thì cô lại yên tâm, Vu Kính Đình đối với cô gái kia không có ý gì.
Sau khi xác nhận hôn nhân của mình không có nguy cơ, Tuệ Tử bắt đầu giở chút trò tâm cơ.
Cô muốn cho Vu Kính Đình thấy thái độ thản nhiên của "chính thất".
Việc vô ý viết tên vào trong giáo án đã bán đứng tâm tư của cô.
Nhìn thấy người đàn ông cười đến đắc ý, Tuệ Tử tức giận đến đỏ mặt.
"Nếu buổi tối bắt không được tên đó, thì đừng hòng lên giường!"
"Tuân lệnh~!" Vu Kính Đình nháy mắt với cô.
Vì lên giường, và vì cô vợ nhỏ đáng yêu đang lén lút ăn dấm nhưng vẫn ra vẻ rộng lượng kia, tối nay nhất định phải bắt được tên hỗn cầu kia.
Đêm đó.
Phòng bệnh trong bệnh viện im ắng.
Phần lớn bệnh nhân đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Giường của Vương Manh Manh phát ra tiếng ngáy lớn.
Một bóng người lặng lẽ đến gần, xác định những người khác trong phòng đều ngủ, người này liền giơ vật thể trong tay lên, giáng xuống giường.
Đông.
Một tiếng vang trầm, như đánh vào vật kim loại nào đó.
Người đó cảm thấy không ổn, liền vén chăn lên.
Vu Kính Đình đội mũ bảo hiểm vẫy tay với hắn.
"Trương Nhi, buổi tối tốt lành nha~"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận