Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 182: Thuộc tính giấu không được (length: 7966)

"Ta không nên mè nheo đòi ngươi mua máy kẹp tóc." Tuệ Tử vừa khóc vừa nói.
"Ừ, ừ, ừ."
"Đều tại ta không tốt, ta chính là, quá, quá hiếu thắng." Nàng khóc đến nỗi không thể nói hết một câu.
"Ừ ừ ừ."
"Khiến cho ngươi bây giờ phải cố gắng kiếm tiền như vậy, vất vả như vậy..."
Người phụ nữ mang thai dễ xúc động, nhìn tay hắn nổi đầy bong bóng, khóc đến hoa lê đẫm mưa.
Tuệ Tử tự lau nước mắt nhưng vẫn thấy chưa đủ, nhào vào lòng hắn khóc.
Vu Kính Đình dùng tay vuốt tóc nàng.
Nàng làm thế nào mà khóc không để nước mũi dính lên người hắn vậy? Đúng là nhân tài.
"Đừng khóc, ta có làm sao đâu, mấy cái bong bóng tính gì, lão tử trên người ngươi chảy mấy trăm cân máu rồi còn gì, không phải vẫn kiện kiện khang khang đấy sao?"
"Lượng máu trong cơ thể chiếm khoảng 7%, ta có 150 cân thì cũng chỉ tầm 10 cân, ngươi lấy đâu ra mấy trăm cân máu? Lươn à?"
Tuệ Tử mang DNA của giáo viên nổi dậy.
Cô đau lòng cho chồng đến mức khóc lóc thảm thiết, nhưng nghe thấy cái sai kiến thức thông thường này lại không nhịn được.
"Một giọt nhân mười giọt máu, lão tử đây làm việc không kể ngày đêm, rồi lại tính theo phương pháp quy đổi này, mấy trăm cân máu chả có à? Ai, đàn ông có vợ, khổ thật."
Vu Kính Đình lắc đầu, thở dài một tiếng.
"Trong nháy mắt, ta trên người Tiểu Trần lão sư cống hiến ra… chuyển thành máu, rót thành huyết tràng, đủ thầu cho bà con xóm giềng nhà họ Vương một mùa đông dưa muối hầm huyết tràng."
"Ngươi có thấy buồn nôn không hả!"
Tối nàng còn định hầm món dưa muối lão gia mang về đấy!
Tuệ Tử nước mắt giàn giụa nổi cáu, nhỏ giọng kháng nghị.
"Ta đang nói chuyện nghiêm túc đó, chúng ta nghèo khó nhưng cũng không thể để ngươi liều mạng kiếm tiền được, cơ thể là vốn liếng, ngươi mệt chết thì ta với bọn trẻ phải làm sao đây, bao nhiêu tiền mới mua được một thân thể khỏe mạnh?"
Vu Kính Đình nhìn cái miệng nhỏ xinh xắn của nàng khi mở khi đóng, mắt lóe ra ánh xanh lục.
Môi căng mọng tinh xảo, hiện lên ánh sáng lấp lánh, tựa như đang nói, hôn ta đi, ngươi giỏi thì hôn ta đi!
Hôn thì hôn! Ai sợ ai! Vu Kính Đình ôm Tuệ Tử, bịt cái miệng đang không ngừng líu lo lại.
Hắn hoàn toàn không thấy chuyện mấy trò con bò này là mệt mỏi.
Đàn ông dám cưới vợ, dám để vợ mang thai thì phải có năng lực nuôi gia đình.
Đây là lời cha hắn nói trước kia, cũng là tín điều nhân sinh của Vu Kính Đình.
"Trần Nhi à, ở nhà đấy à?"
Hiệu trưởng gõ cửa.
Tuệ Tử nhanh chóng tách ra khỏi Vu Kính Đình, tiện tay kéo cái móng vuốt không an phận đang thò trong áo lông của mình ra.
"Dạ có!"
Bị hắn đánh úp, tốc độ chỉnh đốn quần áo cũng tăng lên.
Tuệ Tử vừa đi vừa chỉnh trang lại quần áo, vừa mở cửa đã thấy Tiểu Trần lão sư với khí chất cấm dục tự mang của ban chủ nhiệm.
"Vừa nãy Vương Hủy đến đây sao?" Ánh mắt hiệu trưởng liếc vào phòng.
Mấy món quà Vương Hủy mang tới Tuệ Tử vẫn chưa dọn dẹp, chất đống cả dưới đất.
Đôi mắt hiệu trưởng sáng lên, giống như chồn vào làng trộm gà, lộ ra tia sáng mờ ám.
"Ngài biết?" Tuệ Tử mời hiệu trưởng vào nhà.
"Hai người bọn ta là bạn học cũ, đồng chí nữ này cũng không đơn giản đâu, năm ngoái ly hôn với người yêu, một mình kéo theo đứa trẻ, lại còn lăn lộn giữa đám đàn ông, tai tiếng không tốt lắm."
Hiệu trưởng thao thao bất tuyệt, mắt thì không quên nhìn chằm chằm vào đống đồ kia.
Tuệ Tử nhíu mày, Vu Kính Đình lại ngáp một cái đầy thiếu kiên nhẫn.
"Hiệu trưởng à, ngài cứ ông A bà B, làm hiệu trưởng thật là uổng cho ngài, với cái tài ăn nói này, ngài về thôn chúng tôi, làm trưởng đội tổ phụ nữ là nhất rồi, a, ở thành phố không gọi là đội trưởng tổ phụ nữ, gọi là cái gì ấy nhỉ ——?"
"Bác tổ dân phố, đại gia." Tuệ Tử phối hợp.
Hiệu trưởng không chỉ háo sắc, còn lắm điều, sau lưng bàn tán người khác cứ như bà tám, còn nhiều chuyện hơn cả mấy người nhiều chuyện nữa.
Đằng này hắn lại tìm sai người.
Vợ chồng Tuệ Tử cũng không muốn bàn tán chuyện bát quái sau lưng, không thèm để ý đến lời nói móc của ông ta.
Thấy Tuệ Tử không biết điều, hiệu trưởng dứt khoát nói thẳng thừng hơn.
"Trần Nhi à, cô nhận nhiều lễ vật như thế, có phải nên cảm tạ tôi không?"
"? ? ?"
"Nếu không phải tôi cho cô đi mua sắm, cô có thể có cơ hội quen biết Vương Hủy sao?"
Hiệu trưởng chỉ thiếu mỗi việc nói thẳng ra câu "Chia cho tôi chút đồ ngon".
Đây không còn là ám chỉ gì nữa mà là cướp trắng trợn rồi.
Nếu đổi lại người trẻ tuổi mới bước chân vào xã hội, gặp phải cấp trên trắng trợn cướp bóc thế này, dù trong lòng không muốn cũng không dám từ chối.
Vào biên chế làm việc mấy chục năm, đắc tội cấp trên thì sợ sau này bị cấp dưới chơi xỏ.
Hiệu trưởng ngay từ lần đầu thấy Tuệ Tử đã định vòi vĩnh, kết quả một sợi lông cũng không sờ được, nghẹn cả mấy ngày, dứt khoát chạy lên tận cửa, mặt dày công khai đòi.
Nghe được yêu cầu vô lý này, phản ứng đầu tiên của Tuệ Tử không phải tức giận, mà là nhìn về phía Vu Kính Đình.
Hắn vẫn cái vẻ cười cợt không để ý kia, chỉ là ánh mắt đã phủ lên một tầng sắc bén.
Tuệ Tử cảm thấy bất an, con sói xồm nhà cô mà nổi giận lên, tám con ngựa cũng không kéo nổi.
Chỉ mong hiệu trưởng đừng đổ thêm dầu vào lửa, đằng này cái người không biết sống chết này còn tiếp tục ba hoa.
"Có lẽ Vương Hủy cũng là nể mặt tôi, mới phá lệ chiếu cố cô, tháng trước có người bị ngã gãy xương ngay cửa trung tâm thương mại, bà ta cũng chỉ xách hai túi táo đến thăm thôi, còn cô nhận được bao nhiêu đồ như vậy, cô ăn hết sao được..."
"Nể mặt ngươi?" Vu Kính Đình lên tiếng, Tuệ Tử định kéo hắn lại thì bị hắn nắm chặt tay nhỏ, cảnh cáo siết chặt tay nàng.
Đây là ra hiệu cho nàng, đừng nói gì cả, anh đây sẽ xông pha!
Tuệ Tử nhắm mắt, xong rồi, hiệu trưởng lần này là đụng trúng nòng súng rồi.
"Hiệu trưởng à, cái mặt này của ông trát kem dưỡng da gì thế? Kem dưỡng da gì mà có thể xoa được một lớp da mặt dày như vậy?"
"Ngươi có ý gì?" Mặt hiệu trưởng trầm xuống.
"Đường đường hiệu trưởng, người ta nói mà nghe không hiểu? Còn phải bắt ta dùng ngôn ngữ đồng loại với ông mà giao tiếp chắc? Được, ông chờ một lát——"
Vu Kính Đình dừng lại, cười mỉa một tràng, rõ rành rành:
"Gâu! Gâu! Gâu!—— dùng ngôn ngữ của mấy người giao tiếp, nghe hiểu không?"
Quay sang nói với Tuệ Tử:
"Vợ à, em ép anh học ngoại ngữ làm gì không biết, hóa ra lại có tác dụng, thấy chưa, giờ thì dùng đến rồi đấy."
Tuệ Tử lấy tay che miệng.
Ngày này, cuối cùng cũng đã đến rồi.
Cái bản chất côn đồ của con sói xồm nhà nàng, rốt cuộc không giấu nổi nữa rồi!
"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì hả, ngươi dám mắng ta?!"
"Ta gia truyền thuật bói toán, để ta tính cho ông xem…. " Vu Kính Đình bóp ngón tay, lắc đầu, "Mệnh ông hèn quá, tính không ra ông là cái thứ gì."
"Phụt." Âm thanh của Tuệ Tử bị lòng bàn tay chặn lại mà vọng ra.
"Ông xem ông, thân là đàn ông đích thực —— không đúng, ông cũng đâu có lớn." Ánh mắt khinh miệt liếc nhìn nơi nào đó, tính vũ nhục cực mạnh.
"Nhưng không cần biết lớn hay nhỏ, dùng kính lúp mà soi thì cũng là cái thứ bé tí, lớn lên thì trông vừa quê vừa kệch, xấu xí thì lo tu tâm dưỡng tính thôi đi, ông trời ạ! Ngày ngày toàn nói dối, thời gian của ông nhàn như vậy thì sao không tự mình đi liếm sạch nhà vệ sinh? Ai da, không biết cái người hay lười biếng ở hố xí bên cạnh là ông à?"
Hiệu trưởng cả đời này chưa từng gặp nhân vật hung hãn như vậy, tức đến kính mắt gọng vàng cũng trượt xuống theo sống mũi.
"Trần Hàm Tuệ! Cô là không muốn làm nữa đúng không?" Mắng không lại Vu Kính Đình, quay sang giận dữ với Tuệ Tử, "Dọn dẹp đồ đạc rồi cút cho tôi!"
"Thật ngại quá, bọn tôi là người, không biết lăn lóc, hay là, ngài đây cao quý thành phố cho chúng tôi làm mẫu xem thế nào là lăn lóc?" Vu Kính Đình tiện tay nắm cổ áo hiệu trưởng, cười lạnh, "Tôi có thể giúp ông làm mẫu."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận