Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 783: Ngươi biết được nói chính mình nghĩ muốn cái gì (length: 8605)

"Á Nam, đừng khóc." Tuệ Tử nhẹ nhàng vỗ Lưu Á Nam.
"Đúng đó, ngươi lại ghì cổ vợ ta, khóc lẽ ra phải là nàng chứ." Vu Kính Đình thầm nghĩ cái con mập đàn bà này muốn ghì vợ hắn đến ngất đi rồi.
Tuệ Tử lườm hắn một cái, sợ Vu Kính Đình nói lời kích thích người, ý bảo hắn đi ra ngoài trước.
Vu Kính Đình bĩu môi.
Khi cần hắn can ngăn thì hắn là công cụ người.
Bây giờ không cần đến hắn lại chê hắn chướng mắt.
Tuệ Tử dùng ánh mắt năn nỉ hắn, Vu Kính Đình lúc này mới hừ một tiếng, đi ra ngoài dẫn hai đứa trẻ con chơi ở trong sân.
"Thật xin lỗi Tuệ Tử, ta làm phiền cậu rồi, ta mà biết hắn có cái đức hạnh này, đã không đề nghị đến nhà cậu ở nhờ." Lưu Á Nam khóc không thành tiếng.
Tuệ Tử còn không biết vì sao hai vợ chồng cãi nhau ở phòng chính, xem Lưu Á Nam nói vậy thì trong lòng đại khái đoán được đôi chút.
"Bạn bè giúp đỡ nhau là phải thôi mà, hiện tại trong nhà hắn có người bệnh, tâm tình không tốt cũng có thể thông cảm."
"Hắn trước khi ba bị bệnh đã như vậy rồi, trước kia ta luôn lừa mình, cảm thấy hắn do chăm sóc người già quá cực khổ nên cảm xúc mới không ổn định, bây giờ xem ra căn bản không phải như vậy."
Lưu Á Nam ôm Tuệ Tử khóc một hồi, cơn giận trong lòng dịu đi một chút, sờ lên mặt bị đánh, trong lòng tràn đầy chua xót.
Nàng đi theo hắn đến nhà ông bà, công việc đều vứt bỏ, chỉ là vì chăm sóc cha hắn, vậy mà hắn lại đánh mình.
"Ta không hiểu, hồi đi học hắn đâu phải là người này, sao giờ lại thành ra như vậy? Lúc yêu đương hắn kể với ta rất nhiều lý tưởng và khát vọng, ta vì cái tâm hoài thiên hạ của hắn mà thấy hắn đáng tin, không ngờ..."
"Ách ——"
Tuệ Tử thật sự rất muốn nói, mấy người văn nhân tâm hoài thiên hạ này, lúc thật sự cần bọn họ ra sức thì bọn họ chạy còn nhanh hơn thỏ.
Có người thường xuyên nói "Nếu như tôi có tiền, tôi sẽ quyên bao nhiêu" ở bên miệng, thuần túy là vì bọn họ không có gì cả.
Đến lúc thật cho bọn họ quyên tiền thì một xu cũng không nỡ.
Nhưng trong thời điểm vợ chồng cãi nhau như vậy thì Tuệ Tử không thể nói người ta không tốt được, nhỡ đâu người ta làm lành lại với nhau rồi, thì nàng trong ngoài đều không phải là người.
Chỉ có thể khuyên vài câu ở miệng, dỗ dành Lưu Á Nam một hồi, đợi đến khi cảm xúc nàng ổn định thì cũng đã gần tám giờ.
Vu Kính Đình đi tới đi lui ngoài cửa sổ, nhắc Tuệ Tử mới hồi phục trí nhớ, đừng dùng não quá nhiều.
"Nói chuyện với cậu xong thì lòng tôi dễ chịu hơn nhiều rồi, cậu mau về đi, thấy người yêu cậu lo lắng cho cậu kìa, Tuệ Tử, tớ thật ghen tị với cậu, gả được một người vừa ý, muốn gả cho kiểu gì là gả được cho kiểu đó, tâm tưởng sự thành."
"Chuyện này thì thật không phải."
Tuệ Tử nghĩ đến những ngày mất trí nhớ trải qua, tiêu chuẩn chọn chồng hồi trẻ con của nàng hiện ra ngay, nghĩ thôi nàng đã muốn bật cười.
"Kính Đình nhà ta, lúc trẻ là cái tên nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn, tiêu chuẩn chọn chồng lúc ta đi học chẳng những không liên quan, chỉ có thể nói là hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn tương phản."
Vu Kính Đình đang đi tới đi lui cuồng cuồng ám hiệu nàng về phòng tiếp tục "Hái nấm", thì cái tai thính nghe được câu nói này của nàng.
"Nga khoát" Vu Kính Đình dùng đầu lưỡi liếm răng sau, được lắm, bà cô này tối nay đừng hòng ngủ.
"Sao có thể? Người yêu cậu tốt nghiệp Thanh đại, chắc hẳn là người có tài văn chương hơn người chứ?"
"Vậy cậu là không biết ở Thanh đại kiểu gì cũng có người mà —— Quả thật, anh ấy là người mới, nhưng tính tình nóng nảy, thích đánh nhau, hung hăng dữ dằn. Tóm lại là không liên quan gì tới văn nhân."
Hắn không thích đọc sách, may ra còn xem mấy cuốn tranh minh họa tiểu nhân, thời đại học đều nhờ Tuệ Tử giám sát từng li từng tí, các kiểu khen thưởng dụ dỗ để dỗ dành cái tên nhóc đó học, mới không trượt môn, cũng phải cảm ơn cha mẹ chồng đã cho gã trời sinh cái đầu tốt, chứ không hắn mà đần hơn tí nữa thì bằng tốt nghiệp này chắc chắn hắn không lấy được.
Vu Kính Đình lại thầm nga khoát một tiếng, hắn không dính dáng tới văn nhân thì ai dính? Cái tên mưa to? Ha ha, cái biệt danh rách rưới gì vậy trời!
Mưa to không đi trị thủy, ngày nào cũng tơ tưởng vợ hắn, đầu óc toàn thứ thiếu nợ, sớm muộn gì hắn cũng phải cất vợ đi giấu cho cái tên thiếu nợ ngốc kia.
"Thành tích môn học mà anh ta có hứng thú thì cũng tàm tạm, còn môn mà không hứng thú thì trước kỳ thi là tôi đều ép xoắn đề, vừa đủ qua, thế mà hắn còn vênh váo viết cái gọi là có chứng nhận tốt nghiệp chứ không viết thành tích."
Tuệ Tử tiếp tục ca thán về người đàn ông của mình, trên đời ít có ai trời sinh mà thành ra kiểu Vu Kính Đình, có thể tốt nghiệp thì cũng phải cảm ơn mấy giáo sư ở môn mà anh ta không có hứng thú kia đã nhân từ.
"Thật sự nhìn không ra luôn á. Chẳng phải lúc cậu đi học ghét nhất mấy cậu con trai thích đánh đánh giết giết hay sao?"
"Khi nào tớ ghét mấy cậu thích đánh đánh giết giết? Lúc đó tớ rõ ràng là ghét hắn mà được chứ, cậu không biết hồi nhỏ hắn đáng ghét thế nào đâu, chuyên đuổi theo bắt nạt tớ."
Ha ha, bắt nạt? Được thôi, tối nay sẽ bắt nạt cho nàng một trận ra trò.
Vu Kính Đình chuẩn bị phá cửa xông vào, vác con mụ không biết ngậm mồm này về, chê bai chồng mình như thế, chẳng khác nào là tìm hoan đó hả? Thật tưởng rằng ban ngày lẩn trong bụi cây nhỏ là có thể trốn qua một kiếp sao?
"Nhưng mà bây giờ hai cậu rất hạnh phúc mà, tớ thấy anh ấy chăm sóc cậu rất tốt, nhà tớ mà được một nửa người như người yêu cậu là tớ không có phải phiền não như vậy."
"Tớ muốn biểu đạt ý này cho cậu đó, hồi còn trẻ chưa biết nhiều về thế giới, nghĩ những chuyện đó đều là ảo tưởng không thực tế, có vài chuyện không tự mình thử sao biết là có thích hợp không, cái chúng ta cho là phù hợp chưa chắc đã thật sự phù hợp, nhưng cái mà lúc đó ta bài xích cũng chưa hẳn là không hợp với ta."
Đây là cảm ngộ lớn nhất của Tuệ Tử sau khi mất trí nhớ, nếu như nàng không phải gả cho Vu Kính Đình, thật lòng sống cuộc đời của mình thì dựa vào tưởng tượng làm sao nàng có thể biết mình sẽ hạnh phúc như thế này được.
"Vậy tớ bây giờ thử rồi phát hiện không hợp, thì phải làm sao?"
"Chuyện tình cảm thì tớ không có cách nào khuyên cậu được, nhưng một chút cảm ngộ trong cuộc sống thì tớ có thể chia sẻ với cậu, Á Nam, cậu hoặc là tiếp tục mập thêm đi, đảm bảo mỗi lần hắn đánh cậu cậu đều có thể dùng mông đè chết hắn, như vậy hắn cũng không dám động thủ."
"Nhưng bác sĩ nói nếu tớ cứ tiếp tục mập thì khó có thai, cưới nhau cũng đã hai năm rồi, nhà chồng cũng đang thúc giục có con."
"Cậu chắc chắn là muốn sinh con cho hắn sao?"
Câu hỏi của Tuệ Tử giống như một tiếng sấm kinh động.
Trong cái thời đại người ta thúc cưới, thúc con, có rất ít người bình thường lại hỏi một vấn đề sắc bén như vậy, quá sắc sảo.
"Lúc còn trẻ vì chưa trải đời, lựa chọn sai còn có thể hiểu được, trưởng thành rồi thì phải biết mình muốn cái gì, dù không biết mình muốn gì thì cũng nên biết rõ là bản thân không muốn gì, trước khi cậu chưa nắm chắc được ý kiến của mình thì sao không dành cho mình thêm chút thời gian suy nghĩ xem?"
Lời nói của Tuệ Tử khơi dậy sự suy tư của Lưu Á Nam, Tuệ Tử chỉ điểm đến đó là dừng, nói thêm nữa thì sẽ đắc tội người.
Nàng tin tưởng bằng trí thông minh của Lưu Á Nam, sau khi tỉnh táo lại suy nghĩ nhất định sẽ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của nàng.
Tuệ Tử chúc Lưu Á Nam ngủ ngon, vừa ra cửa đã thấy một đống lớn dưới ánh trăng, trên người toàn là oán khí ngút trời.
Vu Kính Đình thấy nàng đi ra thì cũng không nói gì, bước nhanh vào nhà.
Tuệ Tử vừa thấy là biết tên này đang nháo tính khí trẻ con, vội theo vào phòng.
Vu Kính Đình xông vào phòng ngủ, rất nhanh đã ôm cái gối đầu đi ra, vừa vặn đụng trúng Tuệ Tử.
"Đêm hôm khuya khoắt, cậu muốn đi đâu đấy?"
"Tôi ra hành lang ngủ, cũng đừng dọa cậu nhé, dù gì thì cậu cũng ghét tôi từ nhỏ mà, bởi vì tôi mà cậu còn ghét luôn cả cái kiểu đàn ông bọn tôi, cái thứ đáng ghét như tôi thì cũng đừng lảng vảng trước mặt cậu nữa."
- Lời nói đặc biệt dứt khoát, có điều là cái bước đi trốn kia thì chỉ nhanh hơn ốc sên được tí xíu, mặt thì cứ như đang khắc một dòng chữ lớn: Mau dỗ dành ta đi!
Chương này là cộng thêm phiếu tháng của tháng trước.
Thật ra tui đây rất là biết mình muốn cái gì, tui! Muốn! Phiếu! Tháng!
( hết chương )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận