Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 759: Không muốn phải nhìn ngươi (length: 7824)

Phàn Lỵ Lỵ bất ngờ không kịp đề phòng tấn công Tuệ Tử.
Lúc đó, Vu Kính Đình đang ở cách Tuệ Tử khoảng năm mét, nói chuyện với cảnh viên.
Khi hắn phát hiện Phàn Lỵ Lỵ xông tới muốn ngăn cản thì đã muộn.
Phàn Lỵ Lỵ dùng sức đẩy Tuệ Tử.
Tuệ Tử mất thăng bằng, loạng choạng rồi đầu đập vào vách tường, phát ra một tiếng "bộp" trầm đục.
Vu Kính Đình lao tới, một cước đá văng Phàn Lỵ Lỵ.
Sau khi đỡ Tuệ Tử dậy, hắn quay lại đấm đá Phàn Lỵ Lỵ một trận liên hồi.
Nếu không có cảnh viên can ngăn, có lẽ hắn đã đánh Phàn Lỵ Lỵ đến thổ huyết.
"Tức phụ!" Vu Kính Đình đỡ Tuệ Tử, Tuệ Tử hai mắt không có tiêu cự nhìn phía trước, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.
"Phàn Lỵ Lỵ, ta xxx mụ ngươi!" Vu Kính Đình hét xong thì mắt đã đỏ ngầu, tiến lên đưa tay bóp cổ Phàn Lỵ Lỵ.
Ba cảnh viên xông vào kéo tay hắn ra, phải vất vả lắm mới tách được hắn và Phàn Lỵ Lỵ ra.
"Bây giờ mau đưa vợ anh đến bệnh viện đi, đụng đầu coi chừng bị chấn động não."
Câu nói này thành công khiến Vu Kính Đình dừng lại, hắn lập tức ôm Tuệ Tử, trực tiếp lái xe đưa đến bệnh viện.
Trên đường, Tuệ Tử tỉnh một lần, do bị đụng vào sau gáy nên sưng lên một cục lớn, nhưng không chảy máu.
Tình trạng của Tuệ Tử sau khi tỉnh lại khiến Vu Kính Đình rất lo lắng, nàng cứ lẩm bẩm hỏi làm sao mà mình bị thương.
Cứ lặp đi lặp lại mỗi câu đó, giống như thần trí không tỉnh táo vậy.
Đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng, bác sĩ thấy tình trạng Tuệ Tử như bị chấn động não, nên cho đi chụp CT thêm.
"Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?" Vu Kính Đình lo lắng hỏi bác sĩ.
"Người bệnh bị va chạm vào não, chúng tôi đang chờ phim chụp, nếu là tổn thương não nguyên phát thì tầm nửa tiếng sẽ tỉnh, nếu cô ấy hôn mê lâu thì cũng không loại trừ khả năng mấy giờ hoặc một hai ngày nữa mới tỉnh lại."
"Mẹ kiếp ông không phải đang nói nhảm à? Hợp các ông chẩn bệnh nặng hay không là dựa vào xem người ta tỉnh lúc nào hả?" Vu Kính Đình tức giận.
"Kính Đình, anh bình tĩnh lại đi." Phàn Hoàng dẫn Trần Lệ Quân cùng mấy đứa nhỏ đi vào.
Vừa vào cửa đã thấy Vu Kính Đình đang quát nạt bác sĩ, xem bộ dạng này thì chậm trễ chút nữa có khi hắn sẽ thượng cẳng tay mất.
Bọn họ vừa nhận được tin đã đến ngay.
Vị bác sĩ sống sót sau tai nạn thở phào nhẹ nhõm, coi như đã có vài người còn lý trí tới.
"Bác sĩ, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, Kính Đình, con cứ bình tĩnh lại, ba đã điều chuyên gia giỏi nhất đến rồi." Phàn Hoàng đâu ra đấy sắp xếp.
Mấy đứa nhỏ vây quanh trước giường của Tuệ Tử, vẻ mặt ai nấy đều mang vẻ lo lắng, nhưng cũng rất hiểu chuyện, không ai hỏi gì.
Trần Lệ Quân thấy con gái hôn mê, trong lòng cũng đầy lo lắng, nàng biết một chút kiến thức y học cơ bản, nghe bác sĩ nói bị va vào sau gáy thì trong lòng cũng hơi bất an.
Nhưng thấy Vu Kính Đình đã như kiến bò trên chảo nóng, nàng chỉ có thể khuyên nhủ:
"Hung thủ gây ra các vụ án liên hoàn cùng với đám người điên kia cũng không thể làm gì được con, sóng to gió lớn đều vượt qua rồi, còn có thể chết vì chút mưa phùn này sao? Tuệ Tử ngủ một chút rồi sẽ tỉnh, không sao đâu."
Trần Lệ Quân rất ít khi thấy Vu Kính Đình thật sự mất kiềm chế, thằng nhóc này trời có sập xuống chắc cũng không nháy mắt, tâm lý vững thật, thấy bộ dạng thế này thì là thật sự đang sốt ruột rồi.
"Cũng lâu rồi mà, sao vẫn chưa tỉnh?" Bây giờ Vu Kính Đình nói chuyện với ai cũng gắt gỏng.
"Mẹ tỉnh rồi!" Lạc Lạc nói.
Mọi người vội vàng nhìn sang, mắt Tuệ Tử vẫn nhắm, từ chờ mong Vu Kính Đình chuyển sang thất vọng.
Phàn Hoàng và bác sĩ cùng nhau đi vào, Vu Kính Đình lập tức chạy tới, túm áo bác sĩ hỏi:
"Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?"
Cái giọng hung thần ác sát này khiến bác sĩ giật nảy mình, nhất thời lắp bắp không nói nên lời.
"Vị người nhà này, xin hãy bình tĩnh lại -"
"Bình tĩnh cái con mẹ nhà ông! Vợ tôi đến giờ vẫn chưa tỉnh, đã lâu lắm rồi?" Vu Kính Đình quát tháo suýt thì lật cả mái nhà lên.
Tuệ Tử mở mắt ra liền thấy cảnh này, sợ đến mặt mày tái mét.
"Con tỉnh rồi!" Vu Kính Đình thấy nàng mở mắt ra, kích động tiến lên, muốn nắm lấy tay nàng.
Tuệ Tử giật mình chui vào chăn, còn kéo chăn trùm cả đầu.
" . . ? ? ?" Vu Kính Đình bị phản ứng này của nàng làm cho sững sờ, vợ hắn làm sao thế?
Cả phòng im lặng, vài giây sau, trên giường có cái gì đó nhúc nhích, Tuệ Tử cẩn thận ló đầu ra, thấy Vu Kính Đình, lại lập tức rụt về.
"Bị đụng đầu mà thành ốc sên rồi à?!" Vu Kính Đình đại thụ đả kích, nàng vừa nhìn hắn đầy sợ hãi, điều này hung hăng đả kích đến Vu Kính Đình.
"Khụ, tâm trạng bệnh nhân có vẻ không ổn định lắm, hay là mọi người ra ngoài hết, chỉ để người thân ở lại thôi?" Bác sĩ đề nghị.
Mọi người nhao nhao đi ra ngoài, Vu Kính Đình tự nhận là người thân của nàng, đi đến đầu giường nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng.
"Không sao, có ta ở đây."
"Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!!"
". . ."
Mọi người mắt thấy biểu cảm Vu Kính Đình tan nát hết cả, cú sốc này quá lớn rồi.
"Tuệ Tử, con sao thế?" Trần Lệ Quân cảm thấy phản ứng của con gái quá kỳ lạ, như biến thành người khác vậy.
Con ốc sên nhỏ trong chăn cẩn thận thò đầu ra, thấy là Trần Lệ Quân, lập tức thay đổi thành bộ dạng ủy khuất.
"Mẹ. . . ."
"Tốt, vẫn nhận ra người, không có ngốc." Trần Lệ Quân nói với mọi người.
"Con không muốn nhìn thấy Vu Thiết Căn." Tuệ Tử túm lấy ống tay áo Trần Lệ Quân, "Hắn giật tóc con, còn rất hung dữ."
". . . ? ? ?" Trần Lệ Quân cũng ngơ ngác.
Đây rốt cuộc là choáng váng hay là không ngốc?
"Ta có giật tóc con hồi nào? Là Phàn Lỵ Lỵ đẩy con!" Vu Kính Đình cảm thấy mình oan uổng thấu trời, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Tuệ Tử không bao giờ gọi hắn là Vu Thiết Căn trước mặt người khác, đó là khi hai người ở riêng mới gọi.
"Con không quen Phàn Lỵ Lỵ." Tuệ Tử trốn sau lưng Trần Lệ Quân, cẩn thận đánh giá mọi người trong phòng.
"Đây là bị chấn động não sao?" Phàn Hoàng hỏi bác sĩ.
Nghe thấy giọng của người đàn ông xa lạ, Tuệ Tử càng túm chặt ống tay áo Trần Lệ Quân hơn.
Thấy Phàn Hoàng còn muốn đến gần mình, Tuệ Tử sợ hãi lại rụt vào chăn.
" . ." Phàn Hoàng cảm nhận được tâm tình uất ức của con rể.
"Khuê nữ, con không nhận ra ba sao?" Phàn Hoàng hỏi.
"Ba?" Tuệ Tử lại một lần nữa ló đầu ra, nhìn ông rồi lại nhìn Trần Lệ Quân, lắc đầu.
"Tẩu tử, chị làm sao vậy? Chị sẽ không phải là ngay cả em cũng không nhận ra chứ?" Giảo Giảo hỏi.
Tuệ Tử nhìn về phía nàng, chần chờ hồi lâu.
"Có hơi quen quen. . . Chị là Vu Giảo Giảo sao? Sao em lại cao thế này?"
"Thảo. . . Thảo!!" Vu Kính Đình túm bác sĩ hỏi, "Cô ấy làm sao thế?"
"Người nhà xin bình tĩnh, anh làm vậy sẽ làm bệnh nhân cảm thấy hoảng loạn, để tôi hỏi cô ấy."
Bác sĩ thầm nhủ không chỉ bệnh nhân sợ mà ông cũng rất sợ.
"Cháu có nhớ mình tên gì không?"
"Trần Hàm Tuệ."
"Bao nhiêu tuổi?"
"17."
"Năm nay là năm bao nhiêu?"
Tuệ Tử nói một cái năm mà khiến cả đám người kinh ngạc.
"Bệnh nhân bị tổn thương hồi hải mã, trí nhớ xuất hiện hỗn loạn, chúng tôi sẽ cho cô ấy dùng một ít thuốc bổ dưỡng tinh thần để giúp cô ấy mau chóng hồi phục."
"Bao giờ thì cô ấy mới có thể nhớ lại?" Vu Kính Đình không thể chấp nhận, vợ anh chỉ bị đụng một cái thôi, lại đánh mất hắn rồi!
"Nếu chỉ là do chấn động não gây ra thì khi hồi phục chấn động não thì có thể sẽ dần dần nhớ lại. Nhưng nếu xuất huyết não mà chèn ép lên vị trí đó thì quá trình hồi phục sẽ chậm hơn một chút."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận