Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 273: Đều tại nói ngươi gia sự nhi (length: 8107)

Vương Hủy tìm vợ chồng Tuệ Tử, ít nhiều có chút tư tâm.
Bản thân nàng đơn độc đứng ra thì thân phận không thích hợp, trung tâm thương mại cùng loại người bán hàng rong này là quan hệ cạnh tranh.
Nhưng Vương Hủy có khứu giác thương nghiệp nhạy bén, phát giác được sóng lớn đã ập đến trước mắt, bỏ lỡ cơ hội quá mức đáng tiếc.
Trong tay nàng có nguồn hàng gốc, người khác không lấy được loại này.
Vợ chồng Vu Kính Đình ở địa phương bước đầu có chút thành tựu, Vu Kính Đình có xe còn có người, nếu hắn bằng lòng chung nhóm thì tuyệt đối không lỗ vốn.
Chỉ lo Tuệ Tử không kéo được cái mặt này xuống.
Không ngờ Tuệ Tử còn tích cực hơn cả nàng.
Ngay tại cái hồ nhỏ này, ba người quyết định phương án hợp tác, người tích cực phát biểu, chỉ có hai người.
Vu Kính Đình bị Tuệ Tử tước đoạt quyền phát ngôn.
Mấy lần định chen vào nói đều bị nàng dùng "Điểu ngữ" ngăn lại.
Cũng coi như là chừa mặt mũi cho hắn, Vương Hủy từ đầu đến cuối đều cho rằng Tuệ Tử "điểu ngữ" là khen Vu Kính Đình.
Hai nhà đều là phái hành động, nói là làm ngay.
Tối thương lượng xong xuôi, sang ngày Vu Kính Đình liền lái xe kéo Tuệ Tử và Vương Hủy đi nơi khác nhập hàng.
Trên đường đi Vương Hủy trêu ghẹo Tuệ Tử.
"Nha đầu đi giày, hai ngươi thương lượng xong rồi?"
"Xong rồi, ta làm bà bầu thì không cần nhắc đến giày dép."
Một đôi dép lê vải bông đã giải quyết xong, cũng không cần phải làm cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ.
Chuyện này Vương Hủy cảm thấy bản thân có thể cười rất nhiều năm.
Trên thực tế, nàng đúng là đã làm thế, còn kể chuyện này cho con gái mình nghe.
Khiến cho tất cả người bên cạnh Vu Kính Đình đều biết, đại ca trẻ tuổi ngày xưa sủng vợ vô độ, suýt chút nữa vì chuyện đi giày mà bỏ lỡ cơ hội đổi mới đất nước.
Vương Hủy dẫn vợ chồng Tuệ Tử tới xưởng cung cấp hàng cho trung tâm thương mại, trực tiếp vào nhà kho theo hóa đơn nhận hàng.
Hai năm này nhà máy sản xuất cung vượt cầu, trong kho xếp đầy hàng, có thứ còn bị chuột gặm, nhưng lựa tới lựa đi vẫn có không ít đồ tốt dùng được.
Toàn bộ đều được tính là hàng báo hỏng xử lý, trên mặt cũng không ai tra xét.
Có Vương Hủy ở đó, giá nhập hàng thấp đến mức khó tin, thùng xe của Vu Kính Đình chứa đầy ắp.
Người có đầu óc không chỉ có mỗi Tuệ Tử, cũng có một vài mối quan hệ khác đến lấy hàng.
Trước cửa nhà máy dừng mấy chiếc xe ba gác.
Tuệ Tử đứng bên cạnh xem một lúc, trong lòng đã có phán đoán.
Mối làm ăn này một vốn bốn lời, nhưng sẽ không kéo dài được lâu.
Người lấy hàng nhiều, sớm muộn cũng sẽ có lúc thất bại, muốn làm lâu dài, chỉ dựa vào mấy thứ đồ này thôi thì không đủ.
"Tỷ, sách của trung tâm thương mại các tỷ nhập từ đâu vậy?"
"Muội muốn bán sách à? Sách đều do nơi khác gửi tới, nếu muội muốn, về chị giúp muội liên hệ."
Vương Hủy nghe Tuệ Tử muốn bán sách, trong lòng còn cảm khái, đúng là người làm công tác văn hóa, xem người ta làm ăn đều chọn loại hình có văn hóa nội tình cao.
Sau khi Tuệ Tử về nhà liền liệt kê danh sách sách ra, phần lớn đều là sách mà nàng thấy hay.
Giai đoạn hiện tại mọi người có nhu cầu rất lớn về thư giãn tinh thần, bán sách chắc chắn là một hạng mục tốt.
Vu Kính Đình cũng xem danh sách sách nàng viết, chau chặt mày.
Thừa dịp lúc Tuệ Tử không chú ý, hắn thêm vào danh sách sách một ít thể loại mà hắn cho rằng có thị trường.
Tuy chữ của hắn còn chưa biết hết, nhưng mấy thứ đồ đàn ông thích, không cần biết chữ nhiều, chủ yếu là trang bìa phải đủ chất, đủ hấp dẫn.
Vương Hủy sau khi xem Vu Kính Đình thêm vào mấy dòng chữ kia, vừa bội phục đầu óc kinh doanh của hắn, vừa muốn hỏi một câu —— "Ngươi làm thế này, vợ ngươi biết không?"
Tiểu Trần lão sư nhìn chững chạc đứng đắn như vậy, có thể đồng ý cho chồng ra ngoài bày sạp bán hàng đã là quá ghê gớm rồi, nếu để Tiểu Trần lão sư xem thấy mấy cuốn sách kia, có mà không nổ tung hay sao?
"Việc của đàn ông, nàng không xen vào." Vu Kính Đình nói với giọng siêu cấp nam tính, làm bộ như mình có địa vị rất lớn trong gia đình.
Thực ra trong lòng cười thầm.
Ha ha, Vương Hủy hiển nhiên là không biết gì về sở thích của vợ hắn cả.
Nếu không phải Tuệ Tử đưa ra ý tưởng nhờ mấy cuốn bản thảo, thì làm sao hắn có thể biết thế giới tinh thần của những người làm công tác văn hóa này lại "phong phú" như vậy chứ?
Vợ hắn còn trẻ, chưa có kinh nghiệm, thế nhưng lại hiểu biết nhiều món đồ chơi kỳ lạ, chẳng phải là phúc lợi mà tri thức mang lại sao?
Truyền bá tri thức, đây là một việc có ý nghĩa biết bao, hắn quả thực là một thanh niên có chí hướng.
Quầy sách nhỏ của Vu Kính Đình làm ăn lên như diều gặp gió.
Khi Tuệ Tử còn đang trong ổ chăn, hắn đã mở xe kéo chở Vương Thúy Hoa đi tập bán hàng rồi.
Chờ Tuệ Tử dậy chuẩn bị xong điểm tâm, tiễn Giảo Giảo xong thì hai mẹ con cũng đã thu quán về gần rồi.
Lúc đầu Vương Thúy Hoa cũng không coi trọng việc này, không được nhảy đồng bà cũng thấy buồn bực khó chịu, nên muốn nhân cơ hội này ra ngoài hóng gió.
Tuệ Tử cũng muốn đi, bị hai mẹ con ở nhà đè lại một hồi huấn dụ.
Đàn bà một bụng con nít, bây giờ là đối tượng bảo hộ trọng điểm của cả nhà, không thể để nàng dậy sớm thế được.
Hôm trước vừa bày sạp bán hàng, Vương Thúy Hoa cũng không dám mang nhiều hàng, chỉ mang theo hai cái rương chậu nhựa, đến đó không bao lâu đã bán hết sạch.
Về cùng Tuệ Tử hai người ngồi đó đếm tiền, vừa đếm vừa vui vẻ, kiếm tiền thế này nhẹ nhàng hơn đi nhảy đồng nhiều, không cần đổ mồ hôi mà vẫn có tiền, quá tốt.
Hàng của bọn họ độc nhất vô nhị, nguồn hàng đặc thù, so với các sạp hàng khác ở chợ sớm thì đều hút hàng, rất nhanh đã trở thành độc nhất, bận rộn không xuể.
Tuệ Tử muốn nhân cơ hội giúp đỡ, nàng cũng đang rảnh đến khó chịu đây.
Vu Kính Đình vẫn như cũ không cho nàng cơ hội, gọi Vương Hủy đến lấy tiền.
Quầy sách là của hai vợ chồng, bán hàng rong là của hai nhà góp vốn, Vương Hủy cũng chiếm cổ phần, đến giúp đỡ cũng là lẽ đương nhiên.
Vì nuôi con, Vương Hủy cũng là liều mạng, ba giờ sáng dậy giúp bày sạp, ở quán thì tùy tiện gặm cái bánh bao, sau đó về lại cơ quan làm việc.
Khiến cho Vương Thúy Hoa phải cảm khái, đàn bà vì con, thật sự là có thể chịu mọi khổ cực.
Tuệ Tử thấy Vương Hủy làm việc hăng say như vậy, nên nhờ hai mẹ con Vu Kính Đình đến lúc qua chỗ Vương Hủy thì mang cho nàng chút điểm tâm, nàng làm điểm tâm so với bánh bao phong phú hơn nhiều, cũng coi như giúp đỡ một chút.
Tiền kiếm được cũng không ít, đi kèm với đó là phiền phức.
Tuệ Tử ban ngày không cần làm việc theo giờ, nhưng mỗi tuần vẫn còn hai tiết học yêu cầu nàng phải lên lớp, đây là việc nàng mong đợi nhất hiện tại.
Ở nhà thực sự là rảnh đến phát buồn, ba mẹ con Vu Kính Đình cứ như phòng trộm nhìn chằm chằm Tuệ Tử, không cho nàng làm việc.
Đến giờ học ở trường, đối với Tuệ Tử mà nói giống như được thở phào nhẹ nhõm.
Hôm đó nàng tan học đợi Vu Kính Đình, sau khi hắn dạy xong ca của nàng, vẫn còn tiết ngữ văn nữa, Tuệ Tử liền chạy đến văn phòng cùng Trương Nguyệt Nga các cô tán gẫu.
Đồng nghiệp lớp học buổi tối là những người mong Tuệ Tử đến dạy học nhất.
Vì chỉ cần Tuệ Tử tới, hiệu trưởng chắc chắn sẽ đóng cửa không ra, không có hiệu trưởng kiếm chuyện, mọi người đều rất vui vẻ.
"Tuệ Tử, bụng cô có phải lại to ra không?" Trương Nguyệt Nga cảm thấy bụng Tuệ Tử thật kỳ diệu, mỗi lần nhìn đều thấy tròn thêm một chút.
Lấy tay sờ thử một cái, thì ra nó đang động đậy.
"Hai tên nhóc tinh nghịch này, giống cha nó thích quậy phá."
"Chủ nhiệm mang thai là hai cô con gái đấy phải không? Xem bụng chị tròn như vậy, da dẻ lại tốt như thế này, chắc bà nội phải vui lắm nhỉ?"
Vương Manh Manh vừa mở miệng liền mang giọng điệu mỉa mai.
"Ừm, con trai hay con gái chúng tôi đều rất vui."
Vương Manh Manh thấy Tuệ Tử phản ứng nhạt nhẽo như vậy, chớp mắt, lại tiếp tục nói.
"Chủ nhiệm, tôi nói chuyện này chị đừng giận nha, là ở ngoài người ta đang đồn chuyện nhà chị đấy, nghe không lọt tai chút nào."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận